Phải mất gần như một tháng trời Rai mới đặt chân lên Đảo cá voi. Xung quanh
hỏi thăm đến nhà Mito ( dì của Gon), dù cho có người chỉ đường Rai cũng sợ
trong ngày khó có thể đến nơi được.
Thần thức phát động tỏa ra, bao chùm hòn đảo. Đã rất nhanh có thể tìm thấy
chính xác căn nhà mà mình cần tìm.
Đi đến nơi. Rai gọi cửa.
Mito đang bận rộn phơi đồ. Cũng tạm thời dừng công việc xuống xem thử coi ai
đến nhà của mình lúc này.
Khi mở cửa ra. Rai nhẹ nhàng nói.
" Xin thất lễ rồi."
Tinh thần thêm vào ký ức. Làm cho Mito tưởng rằng Rai là con của một người bạn
xa, có công việc gấp không thể chăm sóc nên nhờ Mito trông giúp.
Nhanh chóng dẫn Rai vào nhà. Nhiệt tình giới thiệu xung quanh căn nhà và kêu
Rai đi tắm rửa sạch sẽ đi, để còn ăn ít cháo cá cô vừa mới nấu.
Rai cười một chút rồi gật đầu đi tắm rửa.
Mito nhanh chóng hoàn thành xong công việc mình đang làm dở và đi hâm lại
cháo.
Mùi cháo cá thơm nồng mà không tanh, từng hạt cháo trắng nõn, đặc đặc hòa
quyện với từng miếng cá trắng tinh thêm hành lá và chút tiêu làm Rai cũng cảm
thấy thèm ăn. Cho dù đây chỉ là một món ăn dân giả.
" Cháu đi có một mình qua đây chắc mệt lắm, ăn thêm tô nữa không cô múc cho."
Mito cười ấm áp nói.
" Cảm ơn dì Mito cháo rất ngon" Rai nhẹ lắc đầu một tí.
" Hi hi con thật dễ thương quá. Chắc con bằng tuổi Gon nhà cô, nó năm nay 12
tuổi. Không biết con có gặp nó không nhưng nó và cô đang có một cuộc định ước.
Nếu nó có thể câu được Vua của vùng đầm lầy thì cô sẽ cho nó đi tham gia kì
thi Hunter." Mito nhìn ra ngoài cửa sổ nói. Có vẻ rất lâu không có người cùng
tâm sự mà Mito đã nói cho Rai nghe những gì cô đang lo lắng.
(trong nguyên tác Gon sẽ gần 1 tháng ở bên không về nhà để câu con quái này).
" Những bông hoa sống trong nhà kính là những bông hoa yếu ớt nhất. Có khi nên
để cho Gon ra ngoài xem thế giới này xinh đẹp ra sao, những bài học mà chỉ có
ở bên ngoài mới có thể dạy cho Gon lớn lên một cách mạnh mẽ . Dì không tin
tưởng vào Gon hay sao?" Rai nhìn vào trong mắt Mito và nói.
Mito sững sờ, im lặng không nói.
" Dù sao kì thi Hunter này con cũng sẽ tham gia. Nếu dì không an tâm con sẽ đi
chung với Gon đến kì thi Hunter lần này."
Mito không nói tiếng nào vẫn trầm mặt một lúc. Thời gian trôi qua khoảng khá
lâu.
" Nhưng con và Gon chỉ là đứa bé tham gia cuộc thi nguy hiểm đó, ta thật sự
không an tâm" Mito yếu ớt lên tiếng.
Rai không nói gì nhẹ cắn ngón tay chỏ của mình, từ một giọt máu trở thành một
thanh Huyết Katana.
Mito sợ hãi hai tay che miệng của mình lại.
" Dì đừng sợ, đây là khả năng đặc biệt của con. Trong cuộc thi con sẽ chăm sóc
Gon cho. Dì cứ an tâm "
Rai vừa nói vừa giúp Mito lấy lại bình tĩnh, cộng thêm sử dụng tinh thần lực
trấn an.
Mito rất nhanh lấy lại sự tĩnh táo, khẽ nhìn Rai một chút rồi mỉm cười nói.
" Vậy làm phiền con chăm sóc Gon dùm dì".
Khoảng thời gian này ở nhà Mito. Rai vẫn luyện tập sử dụng Katana và rèn luyện
bộ pháp di chuyển cải thiện tốc độ của mình. Tuy chỉ cần cởi phong ấn trên tai
xuống là cậu sẽ gần như trở nên vô địch rồi. Có thể không bất đắc dĩ Rai thật
sự không muốn sử dụng đến sức mạnh này.
Trong khoảng thời gian trên đảo cậu cũng đã nhìn thấy Gon. Ánh mắt trong suốt
chuyên chú vào cần câu và mặt hồ phẳng lặng. Như một thợ săn kiên nhẫn đang
chờ đợi con mồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Cái gì tới rồi cũng sẽ tới.
Gon vui vẻ ôm Vua của đầm lầy đến cho dì Mito xem. Người xung quanh từ khi
thấy cậu ôm con quái vật đó đến là cả đám xúm nha đi xem rồi.
Phức tạp nhìn đến Vua của đầm lầy, nhẹ thở dài.
" Ánh mắt của nó thật giống y như cha nó, đều là những người thích phiêu lưu
không bị bó buộc bởi ai cả. Thật giống cơn gió không lúc nào là không ngừng
thổi" Mito khẽ vuốt ve mặt của Gon nghĩ.
" Nếu con đã quyết tâm muốn tham gia cuộc thi Hunter thì ta sẽ không ngăn cản
con nữa. Nhưng ta muốn con phải tuân thủ ba điều kiện. Một, phải biết tự chăm
sóc bản thân mình chu đáo. Hai, nếu con nguy hiểm về tính mạng thì hãy hứa với
ta, từ bỏ cuộc thi Hunter ngay lập tức và trở về với ta. Cuối cùng, lần này
tham gia cuộc thi Rai sẽ đi cùng con, hai đứa hãy chăm sóc cho nhau nhá" Mito
nghiêm túc nói.
" Rai?" Gon đầu dấu chấm hỏi. Là ai à?
" Sau này giúp đỡ lẫn nhau." Một tiếng nói ngay bên tai vang lên.
Gon giật bắn lên. Từ khi nào mà ở phía sau mình thế? Thật lợi hại. Gon ánh mắt
sùng bái nhìn cậu bé đã làm mình hết hồn.
" Hai đứa về nhà tắm rửa, ăn cơm. Rồi chuẩn bị hành lý đi. Tối nay, dì sẽ nấu
thật nhiều món ăn cho hai đứa." Mito bật cười nói.
~~~~~~~~Ta là đường ranh giới chuẩn bị lên thuyền~~~~~~~~~
Do trên đường gặp vài kẻ săn trộm, Gon giống như nguyên tác tính dùng cần câu
lên thuyền.
Rai nhanh tay ôm lấy Gon. Nhảy lên thuyền rất nhẹ nhàng.
" Ha ha cảm ơn Rai nha. Chúng ta kiếm chỗ ngồi đi." Gon vỗ vỗ vai Rai cảm ơn.
" Không có gì, đi thôi " Rai phủi tí bụi trên áo, nói.
Với thần thức cường đại Rai đã tìm thấy hai người cũng khá quan trọng trong
cuộc hành trình tham gia kì thi Hunter này.
Đang ngồi trên boong tàu đọc chăm chú cuốn sách y học. Bề ngoài người trung
niên tâm hồn tuổi xì-tin Leorio.
Nằm trên võng bên trong thuyền cũng đang đọc sách. Khi Rai tinh thần lực quét
qua hình như Rai thấy Kurapika khẽ nhăn mày lại. Tuy đang nhìn sách nhưng rõ
ràng đang tìm kiếm cái gì đó xung quanh. Trực giác thật nhạy cảm.
Chuyến đi này sẽ không còn buồn chán nữa nha.