Nhắm chặt đôi mắt của ta lại. Ta biết tử vong đang rất gần mình, nhưng không
sao cả. Trong suốt quảng đời khi ta còn sống, nhìn từng người thân của mình ra
đi, ta chỉ biết chết lặng chứng kiến hết thảy. Cuộc đời con người thật mỏng
manh và ngắn ngủi, nhưng đó lại là thứ gì đó đẹp đẽ nhất. Như ánh sáng nhu hòa
của loài đom đóm, như vẻ đẹp nở rộ trong đêm pháo hoa và như vẻ đẹp ngắn ngủi
của mưa Sao Băng.
Có lẽ như thế cuộc sống mới có ý nghĩa hơn.
A...a cơ thể thật lạnh, ta gần như không còn cảm giác đến thân thể của mình
nữa. Xung quanh chỉ có một màu đen. Muzaka, Frankenstein, Shinwoo, Ikhan,
Sera... Và những người khác nữa. Họ đã an toàn phải không?
Thật thảm hại khi để ta chết đi trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy,
những thuộc hạ đáng yêu và trung thành của ta, những người bạn nhỏ của ta.
Nhìn bọn họ với khuôn mặt khủng hoảng và tuyệt vọng, la hét gọi tên của ta. Ta
vui lắm.
Tuy biết rằng điều đó thật tàn nhẫn, khi để họ nhìn thấy ta trong hoàn cảnh
này, gần như sụp đổ. Không tin nổi ta lại chấp nhận đánh đổi sinh mạng của
mình để cứu bọn họ và chết trước mặt họ. Đừng khóc, cuộc sống của ta đã rất
mãn nguyện rồi. Được gặp gỡ và quen biết nhau, cùng nhau có nhiều kỉ niệm đẹp.
Cùng thưởng thức món Ramen kimchi đầy tỏi, những cuộc bắn súng liên miên mà ta
chưa bao giờ thắng. Hay cả đám cùng nhau đi dạo trên phố đêm sầm uất.
Ta không cho rằng đó đều là sự vô nghĩa. Thật âm áp và nhẹ nhàng, bọn họ thật
tử tế, những đứa trẻ của ta. Ta không có gì để hối hận.
Ta hồi trước có nghe một câu chuyện kể của vài Nobles phương Đông. Về Luân
Hồi, sông Vong Xuyên, Ngại Hà cầu hay Bỉ Ngạn hoa. Không biết khi chết đi, ta
sẽ đi đâu, về đâu. Sẽ có phải uống canh Mạnh Bà thang gì đó để quên hết mọi
chuyện hay không? Không nên nha. Ta không muốn quên đi thứ gì cả. Nếu gặp phải
Mạnh Bà, chắc ta nên "Tiên thủ vi Cường" một phát cho bà ta xỉu. Rồi trốn uống
thứ canh quái gở đó. Khẽ nhếch môi cười một chút.
Ta tự nhủ bản thân phải kiên cường lên, nhưng đầu óc cứ cảm thấy thật mông
lung, không quá thoải mái.
Nhưng nếu chuyện như vậy xảy ra thì ta vẫn lựa chọn sử dụng đến sức mạnh cuối
cùng để bảo hộ những con người ấy.
" Ha ha, mong thời gian sẽ xua tan đi nỗi đau này trong lòng họ."
Thật đáng tiếc ta không thể tiếp tục bảo vệ và nhìn thế giới này, bầu trời và
những con người mà ta yêu quí nữa rồi.
" Vĩnh biệt. "
Thoáng nở một nụ cười nhạt. Ta thả linh hồn mình trôi nổi trong hư không và
nghĩ rằng đây có lẽ sẽ là giấc ngủ dài nhất của mình.
" Keng!!!"