Lãnh Chúa 9 Tuổi


Người đăng: flavius

"Thần phản đối, hiện người đang lúc tráng kiện sao có thể truyền ngôi sớm tới
vậy"

"Chúng thần cũng đồng ý với đại nhân Keizo!"

Trong một phòng họp, cả đám quần thần cùng lúc phản bác Đại danh thoái vị. Bọn
họ làm sao không nhận ra được trong này nhất định có uẩn khúc.

"Việc này ta đã quyết, các ngươi đừng có phản đối nữa"

Lãnh chúa Thủy quốc không muốn tiếp tục đôi co với mấy tên cấp dưới, theo đúng
dự kiến hắn phải hoàn thành nhanh chóng kẻo Niran trách phạt.

Ngay sau đám lão già còn muốn khuyên bảo nhưng bị đuổi cả ra ngoài, một người
đeo mặt nạ cáo từ bức rèm phía sau đi ra.

"Đúng là mấy tên cáo già, có lẽ chúng đã nhận ra vài điều. Ngươi mau chuẩn bị
lễ truyền ngôi, thiếp mời các Lãnh chúa và kage đã gửi đi vài ngày trước, có
lẽ họ đang trên đường tới đây. Ta không muốn có bất kỳ biến cố nào trong mấy
ngày này"

Niran nói xong câu liền bỏ lại tên Đại danh đang liên tục lau mồ hôi, lòng hô
may mắn hắn không có hỏi tội.

…...

3 ngày sau.

"Đại nhân Mizukage, ta cảm thấy có việc gì đó rất lạ mà chưa phát hiện ra"

Ao, một người trung niên tóc xanh vuốt ngược lên kèm một bên mắt che bởi
eyepatch cùng lãnh tụ làng Sương Mù, Mei Terumi. Cô sở hữu một thân hình mảnh
mai cộng đôi mắt xanh lá cây, mái tóc nâu dài tới đầu gối kiểu xương cá và bộ
váy áo dài tay để lộ ra bờ vai quyến rũ. Cả hai đã tới trước thủ phủ Thủy
Quốc. Sau khi mấy Ninja từ phủ lãnh chúa trở về, tất cả hội đồng trưởng lão
đều rất ngạc nhiên trước quyết định thoái vị của Lãnh chúa, đây không phải
việc đơn giản chút nào. Mặc dù nghi vấn nhưng với thân phận là lực lượng bảo
vệ Thủy Quốc và nghe lệnh Đại danh, họ không thể có ý kiến gì với quyết định
này.

"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng chúng ta chỉ có thể bí mật tìm hiểu. Nhất định
phải bảo vệ an toàn cho Đại danh"

Mei nhẹ giọng nhắc nhở Ao không nên quá lộ liễu sẽ gây phản tác dụng.

"Vâng, thưa đại nhân"

Cả hai tiếp tục đi tới phủ Lãnh chúa, xung quanh người dân đã trang hoàng lại
nhà cửa khu phố chuẩn bị đón chào một vị tân Lãnh chúa, có điều mọi người vẫn
chưa thấy qua mặt vị hoàng tử thứ ba.

Trong một mật viện, Niran nhìn Fuuka mang theo mười tộc nhân Uchiha tới nơi
này. Hắn cũng dự định một mình hoàn thành nhưng lại thiếu người hỗ trợ hoặc có
thì năng lực chả ra làm sao nên đã đổi lấy một con đại bàng cấp thấp nhất
trong hệ thống chỉ có hai năng lực truyền tin và tốc độ trở về căn cứ cầu viện
trợ.

"Ta tưởng ngươi thích đơn độc hành sự cơ mà, lần này không trụ nổi sao"

Vừa gặp mặt hắn, Fuuka ngay tức khắc đá xoáy vài câu cho bõ tức. Lúc nào cũng
đưa ra cái bộ dạng lạnh lùng như đá tảng chỉ khiến cô muốn cắn hắn mấy cái.

"Ta thích đơn độc lúc nào, nhất định là cô nghe nhầm"

"Hừ! Còn cãi cố, thế ngươi gọi chúng ta cấp tốc tới đây có việc gì vậy, lại
thần thần bí bí"

Fuuka thấy hắn mặt dầy cũng đành bó tay chuyển qua việc khác, lần đầu thấy hắn
xin giúp đỡ khiến cô lấy làm lạ, đây đâu phải tính cách của hắn.

"Ta sẽ làm Đại danh Thủy Quốc"

"Đại danh sao, ta còn tưởng gì, ….. Hả!!!"

Nghe không kỹ tới nói gần hết câu mới rõ. Khuôn mặt xinh đẹp giật giật mấy cái
liên tiếp, con ngươi soi hắn từ đầu đến chân.

"Ngươi nói đùa sao, …Ha!.. Ha!., dù rất kém nhưng với điệu bộ đó dễ lừa trẻ em
lắm đấy. Không đi làm diễn viên cũng thật uổng phí tài năng"

Không chỉ có Fuuka, cả đám người đứng sau cũng cho rằng hắn nói khoác nhưng
nào dám cười thoải mái như cô.

"Ngươi cứ cười đi, tý nữa sẽ thấy ta đây rất thành thực. Lần này toàn bộ đi
cảnh giới quanh phủ Lãnh chúa, nếu có gì bất ổn phải thông báo ngay"

Nói xong thân ảnh hắn đã biến mất để lại cả đám người hồ nghi, trên đầu cũng
có thể thấy một đống giấu hỏi: - "Lẽ nào hắn nói thật"

Ngoài đại điện

"Cám ơn các vị đã tới dự, lần này ta quyết định thoái vị nhượng cho con trai
thứ ba của ta, nó là một đứa thông minh, tuy tuổi nhỏ nhưng năng lực vượt xa
hai đứa anh"

Nói tới đây Lãnh chúa Thủy Quốc nhìn một loạt đám khách mời ngồi hai bên tả
hữu, trong đó có lãnh chúa Hỏa quốc, Lôi quốc, Phong quốc cùng tám vị lãnh
chúa khác trừ lãnh chúa Thổ quốc cơ thể không tốt nên chỉ đưa người đại diện,
cả Ngũ đại kage cũng chỉ có Mizukage đích thân tới còn lại là gửi mấy tên
Ninja mang quà chúc mừng tới thay họ.

"Có lẽ mọi người thấy lạ, tại sao ta truyền vị sớm vậy. Người ta vẫn hay nói
nên nhượng kẻ hiền tài, mà chính ta cảm thấy mình có nhiều quyết định sai lầm,
trong khi đó hoàng tử có khả năng làm tốt hơn cớ sao không thoái vị nhượng
hiền chứ"

Dù nói vậy cũng khiến mọi người cảm giác cứng nhắc nhưng đành chịu, việc trong
nhà của hắn làm gì cũng không liên quan tới các vị khách ngồi đây.

"Đến đây, con trai, mau ra mắt các vị khách quý của Thủy Quốc chúng ta"

Sau khi diễn thuyết một hồi, vị Lãnh chúa tiền nhiệm đã gọi Niran ra mặt, bây
giờ là thời khắc quan trọng của hắn. Sau màn che từ từ xuất hiện một đứa bé
tóc bạc xinh xắn, tuy khuôn mặt tầm tám, chín tuổi là cùng nhưng cơ thể phải
tới mười một, mười hai cũng nên.

"Cái gì! là một đứa bé chín tuổi"

"Điều này sao có thể?"

"Chẳng lẽ nhầm người"

Hàng loạt câu hỏi được đặt ra, một đứa trẻ sao có thể lãnh đạo một quốc gia.

"Mọi người xin hãy yên lặng"

Niran giơ tay đè xuống tiếng ồn từ dãy ghế khách mời, tuy hắn ít khi đứng
trước nơi đông người nhưng vẫn có thể thích nghi được.

"Trong những vị ngồi đây chắc hẳn rất hồ nghi sao lại là một đứa trẻ"

Tất cả đều gật đầu đồng ý câu hắn vừa nói, đúng vậy, mọi người đều vô cùng
nghi hoặc.

"Thế giới này có đủ kiểu người, có người giỏi thế này, có người giỏi thế kia,
kẻ làm ninja người làm thương nhân vân vân, ta sinh ra đã có niềm vui thú đặc
biệt tới những thứ mà cha ta hay làm nên ông ấy đã bí mật đưa đi từ khi ta còn
bé nhằm tránh ánh mắt người đời, nhờ đó có thể thoải mái phát triển cho tới
bây giờ"

"Việc không từ người, nếu có khả năng sao lại không đảm đương, gánh vác gánh
nặng thay cha là nghĩa vụ của ta cùng các anh. Lần này bọn họ gặp nạn cũng
trách số phận không chiều lòng người. Cha ta tuy rằng không nói ra nhưng ông
cũng rất đau khổ, việc ta có thể làm chỉ như vậy mà thôi"

Một hồi cảm động, Niran thấy mình diễn quá đạt, đúng là nên theo nghề điện
ảnh. Nhìn một đám người sau bữa tiệc linh đình tại cung điện đã lần lượt ra về
chỉ còn lại Mizukage cùng thuộc hạ, hắn có thể hiểu sao họ không đi ngay.

Mỗi một lần chuyển giao quyền lực, Lãnh chúa phải họp bàn với Kage đương nhiệm
các việc sắp tới và hiểu rõ hơn nhiệm vụ của làng Ninja.

"Tham kiến đại nhân"

Mei cùng Ao cúi đầu thi lễ với vị Lãnh chúa nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Thủy
Quốc cũng như toàn Thế giới. Niran lần đầu nhìn thấy vị nữ kage ở khoảng cách
gần tới vậy, đúng là mê chết vạn người. Cố áp chế kích động, hắn ra vẻ thản
nhiên nói:

"Ta biết các ngươi muốn nói gì, mau cùng ta tới phòng họp"

Vừa đi, Mei đã hỏi ngay:
"Lãnh chúa đại nhân, cha ngài đã nói trước rồi sao"

"Đúng vậy, dù gì ông ấy cũng chưa lẩm cẩm, ha! ha! …. Ừkm, Đến rồi"

Nhanh chóng an vị, Niran lên tiếng:

"Lần này tuy đột ngột nhưng không phải vấn đề quá lớn, Mizukage, ngươi có thể
đưa ra ý kiến"

"Đại nhân, người hẳn biết làng Ninja được lập ra để bảo vệ quốc gia cùng vâng
mệnh Lãnh chúa thực thi nhiệm vụ. Bất cứ điều gì gây ảnh hưởng tới tồn vong
quốc gia đều phải đặt lên hàng đầu, tôi sẽ phụng sự hết sức như các vị kage đã
làm"

"Ta rất hài lòng câu nói của ngươi nhưng đừng để cho việc cũ lại diễn ra lần
nữa, ta không muốn thời kỳ mizukage đệ tứ thứ hai lại nảy sinh"

Niran mỉm cười thâm ý nói, hắn đã quá rõ cốt truyện mà. Lần đó Đệ tứ bị Tobi
giả danh Madara kiểm soát, sức mạnh làng Sương Mù dần ra khỏi tầm thao túng
của Lãnh chúa, mãi tới khi Mei cầm quyền sau thời kỳ kinh hoàng đó, mọi việc
lại trở về bình thường.

"Vâng! Chúng tôi đã hiểu"

Mei run nhẹ đôi vai, đôi mắt có chút sợ hãi nhìn vị Lãnh chúa nhỏ tuổi này,
không ngờ hắn biết nhiều đến thế, cả Ao hàng ngày trầm tĩnh cũng phải kinh
nghi một trận.

"Rất tốt, ta sẽ quyết định tăng thêm ngân sách cho làng, hãy cố gắng làm tốt
nhiệm vụ"

Thường thì cây gậy phải kèm theo cà rốt nó mới hiệu quả, Niran là thanh niên
thế kỷ 21 làm sao mà không rõ, răn đe xong cần phải thêm chút dầu thì xe chạy
mới êm. Và quả nhiên thế, cả hai người đều vui mừng trước cái bánh ngọt này.

"Cám ơn đại nhân tin tưởng, chúng tôi nhất định sử dụng chúng thật tốt"

"Được rồi, các ngươi có thể lui"

Nhìn bóng dáng cả hai dần biến mất, hắn biết đã vững chắc nắm giữ nơi này nên
nhanh chóng muốn đưa Aiko và hai đứa nhỏ tới đây. Cuộc sống tiếp theo sẽ không
cần chốn tránh ở cái đảo kia nữa, còn về phần có bị làng Lá phát hiện hay
không thì rất khó nói. Thứ nhất hắn đã có nhiều phần khác xa lúc trước, thứ
hai vì quá tầm thường nên nào có ai chú ý tới một tên nhóc kém cỏi.


Hành Trình Vô Tận - Chương #22