Người đăng: flavius
"Là người tộc Uchiha, bọn chúng không phải diệt tộc rồi sao"
Ngoài cửa xuất hiện một thằng nhóc con chín, mười tuổi đeo mặt nạ cáo, chỉ để
chừa ra hai con mắt đồng tử đỏ rực với mỗi bên ba câu ngọc đang xoay tròn.
Những tên Ninja trong phòng cũng không phải mấy tên thượng nhẫn thường trú ở
đây quen sống an nhàn, lần này được điều từ làng Sương mù theo lệnh của
Mizukage tới bảo vệ Lãnh chúa.
Tên đội trưởng bình tĩnh nhìn kẻ đeo mặt nạ, trầm giọng hỏi:
"Ngươi là kẻ dám ra tay với hai vị công tử, bọn họ hiện đang ở đâu? Hãy nhớ
rằng shinobi chúng ta không được phép ra tay với họ, đây là tội phạm thượng,
vạn người đều có thể tru diệt"
Người đeo mặt nạ cười khinh thường có vẻ không mấy quan tâm:
"Hừ! hừ! Phạm thượng sao? Ta còn muốn ngồi lên vị trí Lãnh chúa nữa kia"
Cả đám ngồi đây trợn mắt nhìn kẻ thần bí xuất khẩu cuồng ngôn, nhất là vị lãnh
chúa đang ngồi trên cao kia run lên từng đợt, nhưng tên dẫn đầu lại không cho
là đúng ra lời đe dọa:
"Vậy ta sẽ mang tin tức này ra ngoài để toàn giới Ninja đuổi giết ngươi thì sẽ
sao nhỉ"
"Không cần đâu, vì các ngươi đừng hòng có ai thoát khỏi đây, mấy tên cảnh giới
bên ngoài ta đã xử đẹp rồi, bây giờ cho các ngươi nếm thử một chút sức mạnh
của tộc Uchiha"
"Mangekyou Sharingan"
Kẻ thần bí vừa nói xong, ba câu ngọc trong mỗi mắt bỗng quay nhanh hơn mấy lần
rồi chuyển sang đồ hình mới, luồng sức mạnh tâm linh từ chúng tỏa ra trấn áp
tất cả mọi người trong phòng, cả bọn đều muốn động thủ nhưng vẫn chưa kịp
thoát khỏi ảo thuật, chính bởi vì lực lượng tinh thần quá áp đảo nên cần tốn
khá nhiều thời gian để hóa giải, cả tên chuyên ảo thuật cũng không khá hơn bao
nhiêu, có người đã rút kiếm nhưng thực tế chúng vẫn đang ngồi yên vị tại chỗ.
"Đừng cố giãy giụa, tất cả chỉ là vô ích mà thôi…. Kotoamatsukami !! "
Kotoamatsukami, một ảo thuật thành danh của Shisui đã được triển khai, tới đây
mọi người có thể đoán ra đó là ai rồi.
Niran sử dụng tuyệt chiêu này nhằm kiểm soát tất cả người ở đây, cấy vào não
bộ của họ những ý thức sai lệch, nhờ đó không đánh động tới cao tầng làng
Sương mù, thuận lợi lên nắm quyền Thủy quốc.
"Tham kiến đại nhân"
Năm phút sau, cả đám đã tỉnh lại. Tất cả, kể luôn vị lãnh chúa đương nhiệm đã
quỳ xuống trước mặt Niran, đối với họ chỉ còn có phục tùng mệnh lệnh người
trước mặt.
"Các Ninja được điều từ làng Sương mù, ngày mai hãy quay trở về báo rằng hai
vị thiếu gia Lãnh chúa trong một lần đi chơi Lễ hội Hanami đã gặp phải bọn
cướp thân tử tiêu vong, nhớ nói chúng chốn đi không mang theo hộ vệ. Còn Lãnh
chúa hiện nay quyết định nhường ngôi vị cho con trai thất lạc. Mọi thứ cần
biết các ngươi rõ cả rồi chứ!"
"Thuộc hạ đã rõ!"
"Tốt rồi!"
Gật đầu cho cả lũ lui ra chỉ để lại mỗi Lãnh chúa Thủy Quốc. Nhìn tên này đang
ngoan ngoãn quỳ xuống làm Niran cảm giác vô cùng thành tựu.
"Ngày mai hãy thông báo, ngươi đã tìm được người thừa kế, rồi chuẩn bị thoái
vị đi. Phải nói sao cho hợp lý, đừng để mấy lão già đó có chút nghi ngờ với
ngươi"
"Thưa đại nhân. Vậy ai sẽ đóng vai con trai ta?"
Lãnh chúa Thủy quốc thấy Niran nói đến "người thừa kế" liền vội ý kiến.
"Còn cần hỏi sao, ta sẽ đóng vai kẻ đó"
Khinh bỉ nhìn tên thuộc hạ mới, đúng là đầu đất mà cũng leo lên được vị trí
này.
……
"Chị Aiko, em đã về"
Hoàn thành xong bước này, hắn đã có bàn đạp vô cùng thuận lợi cho kế hoạch
tiếp theo liền thoải mái mua đồ ăn về liên hoan với Aiko.
Nhìn Niran lôi từ nhẫn trữ vật ra từng thứ một làm cô gái ước ao mình cũng có
một cái như vậy.
"Hì hì, cho chị nè. Chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là dễ dàng sử dụng"
Hắn lôi từ bên trong ra một cái nhẫn y hệt đưa cho Aiko vừa cười vừa nói.
"Thật à! … Thưởng cho em!"
"Chụt!"
Mặt mày hớn hở, hôn lên trán Niran một cái thật kêu rồi đỏ mặt cầm lấy cái
nhẫn, cắn khẽ đầu ngón tay nhỏ máu lên chiếc nhẫn tiến hành nhận chủ.
"Hóa ra vậy, đúng là quá tiện lợi"
Hai mắt phát sáng nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út liên tục vuốt ve bỏ lại tên
nhóc con mặt đã như than nóng ngồi ngẩn ra tại chỗ hai tay xoa xoa cái trán có
một vết son môi mơ hồ.
Mỉm cười nhìn Aiko mắt không rời cái nhẫn kia, Niran nhắc nhở:
"Mau dọn cơm thôi chị, hôm nay em mua khá nhiều món chị thích đấy"
Nhìn một đống được đóng gói, cô có thể biết được bên trong chúng có gì. Nào là
Tonkatsu (Thịt heo chiên xù) hay Kabayaki (Thịt lươn nhúng sốt), cả chả cá
Satsuma cũng có.
"Em muốn chị thành heo sao"
Cười mắng Niran, nhưng bụng đã kêu gào trước sức hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Trong bữa cơm, Niran thú thật với cô truyện ngày mai hắn sẽ chuyển về phủ Lãnh
chúa chuẩn bị tiến hành kế vị. Aiko phải mất một lúc lâu nhưng vẫn chưa thể
tiếp nhận sự việc này.
"Có một số thứ em không muốn chị biết quá nhiều, nó sẽ nguy hiểm tới tính mạng
của chị"
Hắn đã lường trước điều này, nên chỉ nói đơn giản công việc trong mấy ngày
tới, nếu để cô biết nhiều hơn chỉ làm tâm tình trở nên rối loạn.
"Em không cần lo cho chị, cứ yên tâm hoàn thành tốt mọi thứ nhé"
Aiko biết mình chỉ là người thường, không có thuộc giới Ninja, dù muốn trợ
giúp cậu cũng lực bất tòng tâm.
"Đợi vài ngày nữa, em sắp xếp xong sẽ tới đón chị"
Niran lên tiếng đề nghị. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng hiểu được cuộc
sống của Aiko không phải quá suôn sẻ nếu không nói là vất vả. Có thể giúp đỡ
được phần nào cho cô cũng khiến hắn vui mừng.
"Sao lại thế được, chị không muốn sang bên đấy sẽ làm vướng bận em, cứ để chị
sống ở đây đi, dù gì chị đã quen hoàn cảnh nơi này rồi"
Lắc đầu từ chối lời đề nghị của Niran, Aiko không muốn cậu vừa lo lắng cho
mình gây ảnh hưởng tới kế hoạch của cậu.
"Đối với chị em mình có gì phải khách sáo sao? Với năng lực hiện giờ thì rất
khó có người gây nguy hiểm cho em, kể cả mấy vị kage thuộc Ngũ đại cường quốc.
Em cũng không muốn sống một mình trong cái nhà to lớn kia, lần sau sẽ mang cả
hai đứa nhỏ tới luôn mới được. Nếu chị không thích em sẽ sửa lại cả khu này."
Niran không muốn nhìn thấy cô chịu khổ một mình, nhất là khi hắn đã đạt được
quyền lực nhất định càng không thể dửng dưng.
"Trời! Không cần tốn kém thế đâu, chị nghe em là được chứ gì"
Có vẻ hờn dỗi, Aiko trừng mắt nhìn hắn như rất muốn đánh cậu, tính cách của
hắn đúng là bá đạo mà.
"Thế có phải tốt hơn không, đảm bảo chị không có thất vọng đâu"
Niran cười đắc thắng, cuối cùng cũng không uổng công sức chín trâu hai hổ, làm
Aiko không biết nói gì thêm.