Khởi Đầu


Người đăng: flavius

Năm 2050, Thủ đô Tokyo hay còn gọi là Edo đang trong giai đoạn phồn thịnh nhất
từ trước tới nay của Nhật Bản. Thiên Hoàng đời thứ 127 Munehito đã chứng minh
ông là người có tầm ảnh hưởng và đưa ra hướng đi đúng đắn nhất so với các đời
Thiên Hoàng trước kia và nhờ đó khiến vị thế của nước Nhật không thua kém chút
nào so với những gã khổng lồ như Mỹ, Nga hay Trung Quốc. Nhưng sau ánh hào
quang đó không phải luôn tốt đẹp như mọi người hằng nghĩ, Tokyo với tư cách là
thành phố được ví là thiên đường duy nhất trên Thế Giới cũng có góc tối mà mọi
người không hay biết.

Khu hầm ngầm ổ chuột phía bắc thành phố. 1 cậu nhóc tầm 3~4 tuổi đang nằm co
ro với mái tóc bạch kim đã bết ra vì lâu ngày không tắm rửa, khuôn mặt đen
nhẻm đầy bụi, thân thể gầy gò thiếu dinh dưỡng khiến chúng ta nghĩ ngay đây là
một cậu bé vô gia cư, chỉ duy nhất trái ngược với vẻ bề ngoài đó là đôi mắt
đẹp với một cặp đồng tử màu vàng như những viên bảo thạch sáng lấp lánh trong
bầu trời đêm.

“Ông trời thật bất công, sao ta lại ở trong hình hài một tên nhóc con mới 4
tuổi chứ~! Không phải trong truyện bất cứ kẻ nào trọng sinh không vô đối ngay
cũng được thần nhân trợ giúp hay sao? Có lẽ chẳng bao lâu nữa mình lại
thăng(chết) rồi” - Niran thầm nghĩ vì cậu ta không còn sức mà mở miệng nữa.

Anh chàng Niran, hay đúng hơn là thằng nhok Niran với cơ thể trưởng thành xưa
kia mặc dù có hơi không đẹp zaj khoai to cho lắm nhưng cũng bị sét đánh thành
than rồi, có lẽ là trời phạt vì cái tội thích câu trộm sóng trong đêm mưa gió.

Không muốn nghĩ nhiều tới cuộc sống trước kia nữa, nó không có gì đặc sắc
ngoài kiếp ăn ngủ với anime, (một tên otaku chính hiệu không có gì phải bàn
cãi).

Hiện tại ngoài than thở cái chết của mình vừa diễn ra khoảng tiếng trước và
thề rằng – “Nếu ta được quay trở về một tiếng trước nhất định từ nay không đi
trộm sóng nữa”

Quá mệt do vừa sống lại và thân thể ký chủ nhỏ bé này quá yếu ớt, không được
mấy hơi đã ngất đi kèm theo suy nghĩ lúc cuối đời – “Vừa chết vì sét đánh, giờ
lại nghẻo luôn trong ống cống !”

Trong cơn hôn mê, đôi đồng tử màu hoàng kim bỗng sáng bừng lên, một thanh âm
dễ nghe bắt đầu đếm ngược:

“10
9
..
2
1”

“Dung hợp thành công!”- Một cô gái có khuôn mặt cực kỳ dễ thương xuất hiện đột
ngột giữa không trung lên tiếng, nếu có ai vô tình nhìn thấy cũng phải thốt
lên - “Kawaii”.

“Thân thể Hỗn Độn a, còn có đôi mắt thần bí cùng linh hồn kỳ dị đáng sợ kia
nữa, đúng là không có phí công sức phủ xuống thế giới này nha!”- Vui mừng như
bắt được vàng, tiểu la lỵ hết mò bên này rồi sờ bên kia như thấy được tuyệt
tác bậc nhất thế gian vậy.

Một tay bắt vào không trung, trên bàn tay nhỏ bé phủ vô số sợi sắc ánh sáng,
ánh mắt nhíu lại một lúc lâu rồi mới lên tiếng -“Không tính được tương lai nha
~ ! Đúng là đủ bí hiểm, linh hồn còn mạnh hơn mình thời kỳ toàn thịnh vô số
lần, xem ra tên này là một vị đại thần gì đó vô cùng khủng bố luân hồi a, về
sau mình cần phải cẩn thận nịnh nọt hơn mới được, không biết chừng có thể tới
cảnh giới đó”.


Hành Trình Vô Tận - Chương #1