Cứu Người


Người đăng: phuonglop12a2

“Ngao…Ngao… Gào!”

Một khu rừng âm u đến đáng sợ, những con Yêu Thú rình rập khắp mọi nơi, từng
tiếng từng tiếng gào thét khát máu phát ra từ bốn phương tám hướng, ấy vậy mà
hiện tại lại có một bóng người lao đi như chớp tại nơi đáng sợ này. Không biết
là do sợ hãi hay vì cái gì khác, ấy thế mà trên con đường đi của người này,
mọi yêu thú đều tạm lánh qua một bên nhường đường cho người đó, cũng không có
con yêu thú nào dám chạm mặt với hắn ta. Và người này không phải ai khác ngoài
Vô Cực.

Đi theo con đường mà Hắc Kim Giao Long chỉ dẫn được ba ngày, tuy vẫn chưa gặp
bất cứ con người nào, thế nhưng Vô Cực vẫn không có ý chuyển hướng. Suốt đoạn
đường đi này, hắn đã bắt gặp được một số dấu vết do con người để lại, điều này
khiến cho hắn khá là vui vẻ.

Đột nhiên, Vô Cực đang chạy chợt đứng lại và chăm chú nghe ngóng động tĩnh
xung quanh. Với giác quan siêu cường, hắn có thể nghe thấy những âm thanh xoạt
xoạt truyền từ những nơi rất xa. Cũng giống như lúc này, Vô Cực nghe thấy
tiếng bước chân, tiếng ai đó giẫm lên ngọn cây mà chạy, điều này khiến cho hắn
không khỏi tự nhủ:

“Có người xuất hiện? Bước chân phù phiếm, vội vã như thế này chứng tỏ người
này đang bị thương và có kẻ địch truy sát… Nhớ lại hình như ngày xưa ta đọc
tiểu thuyết thì thấy các nhân vật chính toàn gặp mỹ nữ bị thương nặng sau đó
cứu giúp, rồi lâu ngày sinh tình, lại phát hiện bối cảnh của mỹ nữ quá mạnh,
cố gắng tu luyện để cướp nữ nhân..v.v.v.. có khi nào ta cũng gặp trường hợp
đấy không nhỉ?”

Nói thầm một hồi, sau đó Vô Cực liền cười xòa, dễ gì có chuyện trùng hợp như
thế chứ.

“Xoạt Xoạt!”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Vô Cực cũng không có ý định ẩn nấp, hắn
rất chờ mong với người đầu tiên mà mình gặp tại thế giới mới.

“Xoạt!... ”

“Khụ!”

Trước ánh mắt của Vô Cực, một bóng người màu trắng phóng người qua những ngọn
cây, trên quần áo người này đầy máu những vẫn cố gắng chạy về một hướng. Chỉ
tiếc là khi người này tiến đến ngọn cây gần Vô Cực nhất thì không thể nhịn
được nữa, hắn ho ra một ngụm máu rồi rơi từ trên cây xuống. Nằm dưới đất, lướt
mắt thấy bóng người của Vô Cực, ánh mắt người này chợt sáng lên một tia hy
vọng rồi nỉ non:

“Cứu…….!”

Còn chưa nói xong thì người này đã ngất đi. Lúc này, Vô Cực không biết nói gì,
khóe miệng co giật liên hồi.

Người đang bị thương này lại là nữ, chính xác là một thiếu nữ tầm mười lăm –
mười sáu tuổi, vẻ mặt còn mang vẻ non nớt, chỉ tiếc là trước đó sự non nớt ấy
đều bị lấn áp bởi vẻ hoảng sợ cùng tuyệt vọng, thù hận, chỉ có khi nàng ta
ngất đi thì mới thể hiện ra sự non nớt vốn có này.

Thương thế của nàng vô cùng nặng, đáng chú ý nhất là một vết thương có lẽ do
đao gây ra trên lưng, sâu vào tận xương kéo dài từ bả vai đến mông, máu chảy
không ngừng. Đoán chừng nếu không ai ra tay cứu giúp thì nàng khó mà kiên trì
đến hai ba phút nữa, cũng không hiểu nổi động lực nào khiến cho nàng mang vết
thương đấy mà chạy đến tận đây nữa.

Nghe thấy từ cuối cùng của nàng trước khi ngất, Vô Cực thiệt không biết nói
gì. Vừa nãy hắn vừa ảo tưởng ra tình tiết của nhân vật chính rồi phản bác. Vậy
mà vào lúc này loại chuyện đó lại xuất hiện trên người hắn.

“Cứu mỹ nữ -> Kết thù oán với ai đó -> Bị truy sát -> Hoạn nạn có nhau, sinh
tình cảm -> Tu luyện, đột phá -> Đánh bại kẻ thù -> Chưa kịp hưởng hạnh phúc
thì mỹ nữ nói ra mình có vị hôn phu mạnh mẽ -> Tu luyện đột phá -> Đánh bại
hôn phu của mỹ nữ rồi cướp nàng về -> Sư phụ -> Sư môn ->.v..v.v.v..”

Nghĩ tới hàng loạt hệ lụy mà hắn thường thấy trong tiểu thuyết ngày xưa, Vô
Cực xuýt chút nữa đã bỏ đi mặc kệ.

Đùa chút thôi, Vô Cực sao có thể thấy mà không giúp được cơ chứ, hắn không
phải là động vật máu lạnh. Huống chi người con gái này có vẻ không phải người
xấu.

Bước đến bên cạnh thiếu nữ này, Vô Cực khom người xuống định xem xét thương
thế của nàng. Chợt, Vô Cực nhíu mày, hắn cấp tốc xoay người, tung một cú đấm
về phía sau.

“Á!”

Không biết từ lúc nào, một người mặc một bộ quần áo màu đen kín mít, chỉ chừa
đôi mắt bên ngoài đã xuất hiện sau lưng Vô Cực, ý định dùng tốc độ nhanh xuất
đâm một kiếm giết cả hai người trước mặt hắn ta, dù bộ dáng của Vô Cực là trẻ
con đi nữa hắn cũng không có ý định bỏ qua.

Chỉ là hắn nhanh hơn nữa cùng không hề tránh khỏi giác quan phi nhân loại của
Vô Cực, ngay khi kiếm hắn vừa động thì Vô Cực đã dành cho hắn một cú đấm không
thể ngăn cản, nắm đấm dùng tốc độ tên sát thủ không thể nào phản ứng kịp xuyên
qua lồng ngực hắn, đấm nát trái tim hắn, không để cho thích khách làm thêm
hành động nào khác.

Ngay cả đến lúc này, cảm thấy sức sống đang suy giảm như tháo nước, sát thủ
cũng không thể tin tưởng được sự thật trước mắt mình. Hắn giết quá nhiều
người, gặp quá nhiều kẻ địch mãnh mẽ, thậm chí là những vị Vương Giả vô địch,
thế nhưng hắn vẫn sống, ấy vậy mà hôm nay, mạng của hắn lại bị kết thúc bởi
một đứa trẻ miệng còn hôi sữa. Hỏi sao hắn không tin tưởng? Không chấp nhận sự
thật được cơ chứ?

Mang ánh mắt khó tin, không cam lòng nhìn chằm chằm Vô Cực, tên sát thủ dần
chết đi.

Rút cánh tay ra khỏi lồng ngực kẻ địch, Vô Cực nhìn xác của tên sát thủ này mà
thở dài:

“Cần gì cơ chứ!”

Thật ra thì Vô Cực đã sớm phát hiện người này đến sau khi thiếu nữ kia ngất đi
tầm vài giây, chỉ là hắn không chịu ra mặt, Vô Cực cũng không có ý định vạch
trần. Lúc đó, Vô Cực đã đoán ra hai người này là kẻ thù của nhau, mà thiếu nữ
chính là bị tên sát thủ này truy sát. Chỉ là thân là người ngoài, Vô Cực không
tiện phân rõ ai đúng ai sai, hắn chỉ quan tâm việc cứu thiếu nữ là đủ rồi.

Cứu giúp xong rồi, thiếu nữ tỉnh lại thì cả hai muốn giải quyết ra sao là
chuyện của họ, không còn liên quan đến Vô Cực nữa.

Vốn dĩ Vô Cực chả muốn làm gì với tên sát thủ, ấy vậy mà sát thủ này không chỉ
muốn giết thiếu nữ thì thôi, thậm chí muốn giết luôn cả hắn, không quan tâm
tên sát thủ và thiếu nữ này có thù oán gì, thế nhưng việc tên sát thủ không
nói không rằng đã ra tay với người không oán không cừu, mang hình hài của một
đứa trẻ như Vô Cực thì không được. Lúc này, Vô Cực không thể không ra tay,
dùng một đấm giết chết tên sát thủ, không có chút chần chờ hay thương hại.

Vô Cực là thế, nếu không phải kẻ địch thì dễ nói, thế nhưng nếu ngươi đã quyết
định đứng ở vị trí kẻ thù của hắn thì phải chấp nhận bị giết bất cứ lúc nào.

Giải quyết xong sát thủ, Vô Cực lại nhìn về thiếu nữ đang thoi thóp mà lắc đầu
cười khổ:

“Thế này có tính là hồng nhan họa thủy không nhỉ?”


Hành Trình Vô Hạn - Chương #9