Người đăng: phuonglop12a2
Giao Long, đấy là một loài sinh vật mà Vô Cực chỉ nghe chứ chưa bao giờ thấy.
Có truyền thuyết vào thời Ban Sơ, Trái Đất cũng có Rồng tồn tại, mà Giao Long
thì lại là loài có huyết thống gần với rồng nhất.
Chỉ là đến thời đại của Vô Cực, Rồng hay Giao Long cũng chỉ là truyền thuyết
chứ chưa bao giờ xuất hiện trên thế gian.
Ấy vậy mà vào lúc này, Vô Cực lại chứng kiến thấy một sinh vật giống hệt miêu
tả của Giao Long tại một thế giới khác.
Nhìn kỹ, Vô Cực liền nhận ra Giao Long trước mặt đang dùng hai mắt cảnh giác
nhìn mình, cả thân thể của nó quấn quanh gốc Thất Thải Thổ Liên giống như gà
mẹ bảo vệ gà con vậy.
Cũng không khó để đoán được vì sao nó lại bảo vệ gốc Thổ Liên này như thế,
Thất Thải Thổ Liên vốn là vô cùng hiếm có, nếu nó mọc ở nơi nào thì chắc chắn
nơi đó sẽ tụ tập rất nhiều Tinh Hoa Đại Địa, rất có lợi cho những người tu
luyện công pháp liên quan đến hệ Thổ. Nếu ai đó hái gốc sen đi thì số Tinh Hoa
đó sẽ tản ra vô cùng nhanh chóng. Mà nhìn con Giao Long này, Vô Cực cảm nhận
được một loại năng lượng hệ Thổ nồng đậm tỏa ra từ thân thể nó, có thể hiểu vì
sao nó lại bảo vệ gốc Sen đến vậy.
Trước mắt, con Giao Long này đã có trí tuệ không thua gì nhân loại, Vô Cực
cũng không có ý định đem nó đánh giết dù bản thân dư sức, nếu Thất Thải Thổ
Liên này có chủ của nó thì hắn cũng không muốn chiếm đoạt làm gì. Chỉ là hắn
không từ bỏ ngay lập tức mà bắt đầu nói với giọng thương lượng:
“Giao Long à! Ta tên là Vô Cực, nếu được thì ngươi cho ta xin một vài hạt sen
của Thất Thải Thổ Liên nhé! Dù sao thì ngươi cũng đâu cần nó! Ta có thể sử
dụng những loại dược liệu này để đổi cho ngươi!”
Nhẹ nhàng phất tay, vài chục loại dược liệu quý hiếm được Vô Cực lấy ra từ Vô
Danh Giới Chỉ xuất hiện ở trước mặt hắn, Vô Cực tự tin là con Giao Long này
chắc chắn sẽ hiểu lời của mình nên rất kiên nhẫn mà chờ đợi.
………………………………………
Hắc Kim Giao Long hiện tại rất là xoắn xuýt, nó đã sống ở khu vực này vài ngàn
năm, đây chính là lần đầu tiên nó chứng kiến có nhân loại đến khu vực của
mình.
Ban đầu, nó không thèm để ý việc nhân loại này lượn qua lượn lại hái đi rất
nhiều “cây cỏ” xung quanh, chỉ là ngay khi phát hiện nhân loại này đang nhắm
đến bảo bối Thất Thải Thổ Liên của mình, Hắc Kim Giao Long không thể nhịn được
nữa. Nó vốn định ẩn nấp gần đó, đợi nhân loại tiến vào phạm vi nhất định thì
sẽ lao ra nuốt gọn lấy kẻ có lòng tham không đáy này, tiện thể nhấm nháp thử
cho biết vị nhân loại ra sao. Chỉ là khi chứng kiến nhân loại dừng lại không
tiến đến gần gốc Thổ Liên nữa rồi nhìn về phía nó ẩn núp, Hắc Kim Giao Long
cũng đã hiểu nhân loại này phát hiện bản thân, kẻ này không phải là hạng người
mà nó có thể dễ dàng ăn hiếp.
Giống như minh chứng suy đoán trên, ngay khi đối mặt với nhân loại nhỏ bé kia,
Hắc Kim Giao Long bỗng cảm thấy vô cùng khủng bố. Không biết vì sao, bản năng
của nó nhắc nhở nó không được đối địch với nhân loại nhỏ bé trước mắt này,
thậm chí căm hận cũng không được. “Ta quá nhỏ bé!” - đấy là cảm giác của nó
khi đứng đối diện với kẻ nhân loại này, điều này quả thật quá nực cười với
kích thước thật sự của cả hai.
Càng khó hiểu hơn nữa là dù cảm giác nhân loại trước mắt rất đáng sợ, thế
nhưng không hiểu sao Giao Long lại thấy thân thiết với kẻ này, đấy không phải
là cảm giác thân thiết đến từ huyết mạch hay đồ vật gì đó mà chính là từ chính
nhân loại này, cái cảm giác như đang đối mặt với thiên nhiên, với mẹ của vạn
vật, Giao Long thật sự không thể hiểu nổi tại sao nhân loại lại có khí chất
gần với thiên nhiên như vậy nữa.
Chính vì hai cảm giác trái ngược trên, Hắc Kim Giao Long mới ra sức tỏ ra liều
mạng bảo vệ gốc Thổ Liên với hy vọng nhân loại kia có thể biết e ngại nó mà
lui bước, hoặc là nó đang chờ mong sự thân thiện từ kẻ nhân loại này chứ không
phải một cuộc chiến sinh tử chỉ vì bảo vật.
Quả nhiên, Hắc Kim Giao Long sẽ không phải thất vọng. Trước mặt của nó, một
tên nhân loại mạnh mẽ như vậy lại tỏ ra muốn trao đổi vật phẩm với một con
Giao Long như nó. Điều này khiến cho Hắc Kim Giao Long không khỏi nhìn chằm
chằm vào nhân loại trước mắt mình mà xem kỹ xem có phải là mình hiểu nhầm hay
không, có lẽ nhân loại này không hề mạnh mẽ như mình tưởng chăng.
Chợt rùng mình một cái, Hắc Kim Giao Long lập tức xóa bỏ đi ý nghĩ này, nó
thật sự không dám kiểm tra thử việc này, hậu quả của việc đó có thể sẽ khiến
nó không còn mạng a.
…………………………………………………….
Về phần Vô Cực, sau khi nói vài lời rồi bày ra một đống dược liệu chờ Giao
Long lựa chọn, hắn không hề nói một lời nào nữa mà lặng lẽ nhìn lấy Hắc Kim
Giao Long.
Chứng kiến Hắc Kim Giao Long nghe xong lời mình thì ngẩn người nhìn chằm chằm
vào bản thân, Vô Cực chợt vui vẻ, xem ra đề nghị của hắn khiến cho con Giao
Long động lòng chăng?
Ngoài dự đoán, Hắc Kim Giao Long không nói thêm gì nhiều mà chỉ há miệng hút
một vài hạt sen Thổ Liên ra rồi bắn về phía Vô Cực, sau đó nó hối thúc:
“Cầm lấy chúng rồi đi đi!”
Đưa tay tiếp nhận những hạt sen này, Vô Cực đếm sơ qua thấy có mười một hạt
sen thì khá vui mừng, phải biết rằng cả đời Thất Thải Thổ Liên chỉ kết ra mười
hai hạt sen thôi đấy, có lẽ Giao Long giữ một hạt cho mình dùng, còn lại đều
tặng cho Vô Cực hết.
Gặp Giao Long không thèm để ý đến những dược liệu mình lấy ra, Vô Cực mới
ngượng ngùng thu chúng vào trong Vô Danh Giới Chỉ. Tiện đây, hắn hỏi:
“Giao Long! Ngươi có biết hướng nào đi đến nơi có nhiều nhân loại không?”
“…”
Hắc Kim Giao Long thật sự chả hiểu nổi nhân loại này, thân là nhân loại mà hắn
cũng không biết nơi sinh sống của nhân loại ở đâu hay sao chứ. Tuy hơi buồn
bực, nhưng nó vẫn kiên nhẫn chỉ về hướng Bắc.
“À! Cám ơn! Vậy ta đi đây! Cám ơn lần nữa vì mấy hạt sen nhé!”
Đạt được câu trả lời mong muốn, Vô Cực liền vui vẻ khoát tay với Giao Long rồi
quay đầu chạy như bay về hướng Giao Long chỉ.
Nhìn thấy Vô Cực chỉ lóe một cái là đã biến mất khỏi tầm mắt mình, Giao Long
còn chưa kịp thở phào thì bỗng nghe một âm thanh làm nó giật nảy mình.
“Quên mất! Hiện tại ta không có gì so sánh được với Hạt Sen của ngươi, thế nên
ta đành dùng cách này để trả ơn ngươi vậy!”
Dứt lời, Vô Cực chợt xuất hiện trước mặt nó, một ngón tay của hắn chỉ lên trán
của Hắc Kim Giao Long. Từ ngón tay đó, Giao Long chứng kiến một tia sét màu
tím chạy từ ngón tay của Vô Cực vào trong đầu mình.
Uy Nghiêm – Cao Quý - Hủy Diệt. Đây là thứ mà Giao Long cảm nhận được từ tia
sét kia, cảm giác uy hiếp từ tia sét ấy khiến cho nó không dám sinh ra ý định
phản kháng hành động của Vô Cực cho nổi. Lôi Điện vốn là khắc tinh của Yêu
Thú, đằng này Dị Năng Lôi Điện của Vô Cực còn khủng bố hơn cả Lôi Điện tự
nhiên, hỏi sao con Giao Long này dám làm gì cho được.
Truyền một tia sét của mình vào đầu của Giao Long xong rồi, Vô Cực mới phủi
tay bảo:
“Tia sét này mang ý chí của ta, khi nào ngươi gặp nguy hiểm tính mạng thì nó
sẽ bộc phát bảo vệ ngươi một lần! Nhớ đấy! Ta đi đây!”
Chứng kiến Vô Cực lại biến mất lần nữa, Giao Long im lặng trong vài phút. Mãi
đến khi xác nhận là kẻ nhân loại kia đã thật sự đi khỏi thì nó mới dám thả
lỏng người. Hai giọt lệ chợt chảy dài trên “đôi má” của nó.
“Mẹ ơi! Nhân loại thật đáng sợ! Hù chết con rồi!”
Nếu giờ này có ai đó nhìn thấy cảnh này thì có khi còn nghĩ rằng con Giao Long
này vừa bị ăn hiếp một cách tàn nhẫn nữa là.
Còn vấn đề tia sét trong đầu mình, Hắc Kim Giao Long cũng không quá lo lắng,
dù nó cảm thấy Vô Cực mạnh mẽ vượt xa bản thân, thế nhưng nó cũng nhìn ra
thiện ý từ kẻ nhân loại đó. Yêu thú có trực giác chính xác hơn nhân loại
nhiều, và chúng cũng khá tin tưởng vào trực giác của mình giống như Giao Long
lúc này vậy.
(**Viết truyện kỵ nhất là dừng giữa chừng, giống như chương này. Đáng lẽ ra đã
hoàn thành từ tuần rồi, thế mà khi cảm hứng đang dâng trào như thế -> cúp cmn
điện. Qua mấy hôm sau thì bận túi bụi, rồi lúc rảnh mở lên cũng chả biết nên
viết sao cho đúng, kéo đến giờ mới xong chương cho được. Mà chất lượng chương
cũng không thể nào so được với mấy chương viết khi có hứng được! Haiz)