Bảo Bối Nằm Đầy Đất.


Người đăng: phuonglop12a2

Muốn đứng trên đỉnh cao của một thế giới thì trước tiên phải hiểu về thế giới
đó đã. Vô Cực thừa hiểu như thế, hiện tại hắn đang sửa soạn một chút trước khi
tìm đường ra khỏi khu rừng này.

“Vù vù!”

Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho Vô Cực cảm thấy mát hết cả người. À? Cả
người? Chợt nhớ ra gì đó, hắn lập tức cúi xuống nhìn lấy thân thể mình, hai
mắt hiện ra vẻ xoắn xuýt. Hóa ra từ nãy đến giờ hắn toàn bị những chuyện về
Chí Tôn Quyết và Trấn Thiên Bia hấp dẫn nên quên mất việc cả người đang trần
như nhộng. Dù bề ngoài hiện tại là một đứa bé tám tuổi, thế nhưng ít ra linh
hồn của hắn là một người trưởng thành đấy a, hắn làm sao chấp nhận việc trần
truồng đi lòng vòng khắp nơi chứ, chẳng may nếu có người thấy thì trinh tiết
của hắn phải thế nào?

“Lấy đâu ra quần áo bây giờ? Tất cả đều bị hủy không còn chút cặn rồi! À! Có!”

Vừa nghĩ đến chuyện quần áo không còn, Vô Cực liền nhớ đến một vật, đấy là tấm
vải vàng được đặt trong chiếc hộp gỗ thần bí. Nghĩ là làm, Vô Cực nhanh chóng
nhặt tấm vải lên rồi dùng nó quấn quanh người, cũng may là tấm vải này đủ lớn
so với thân hình trẻ con lúc này của hắn.

Chuyện ăn mặc đã xong, Vô Cực nhanh chóng thu xếp lại công pháp trong chiếc
hộp rồi đặt chúng vào Vô Danh Giới Chỉ. Lúc này, hắn mới bắt đầu nhìn kỹ khung
cảnh xung quanh.

Chỉ thấy trong mắt hắn là một cánh rừng âm u đầy cây cối, bốn phía đều là như
thế, thậm chí nhìn phía xa còn có những cây đại thụ cao chọc trời, những tiếng
gầm rú thỉnh thoảng lại vang lên khiến cho người ta không rét mà run. Nghĩ
nghĩ, Vô Cực bắt đầu nhắm mắt kiểm tra một việc.

“Chân Nguyên không còn! Không biết Dị Năng của ta có còn hay không đây!”

Dị năng – Đây chính là một trong hai loại lực lượng siêu việt nhân loại bình
thường ở Vũ Trụ Võ Thần. Thật ra từ xưa đến nay, Vũ Trụ Võ Thần có một quan
niệm không bao giờ thay đổi, đấy là Võ Giả không thể sở hữu Dị Năng, cũng như
Dị Năng Giả không thể tu luyện Chân Nguyên. Ấy vậy mà Vô Cực lại phá vỡ quan
niệm bất biến ấy.

Dị Năng của hắn không phải là do bẩm sinh, mà chỉ sau lần lột xác thứ chín
mươi chín thì nó mới xuất hiện. Chỉ là Vô Cực rất ít nói cho ai những điều
này, cũng rất ít khi nào dùng nó để chiến đấu với kẻ địch, bởi vì sức mạnh Võ
Giả trong người hắn cũng đủ để giải quyết mọi chuyện, cần gì phải bại lộ việc
hắn có được Dị Năng chứ. Thế nên toàn bộ Địa Cầu, người biết Vô Cực có Dị Năng
cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Cơ mà không dùng nhiều không có nghĩa là yếu, trái lại, Vô Cực vẫn luôn thường
xuyên luyện tập Dị Năng của mình. Mãi cho đến sau cùng, Dị Năng của hắn cũng
đã đạt đến cấp chín cao nhất, cũng là đẳng cấp ngang ngửa với Võ Thần Cửu
Trọng Thiên.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

“Có!”

Đạt được câu trả lời, Vô Cực vui vẻ mở mắt, hắn đưa bàn tay của mình lên trước
mặt rồi hơi suy nghĩ một chút, cả bàn tay của hắn chợt được bao bọc bởi những
tia sét màu lam phát ra những âm thanh “xoẹt xoẹt” rợt tóc gáy.

Chứng kiến điều này, Vô Cực thật sự rất vui mừng, bởi vì Dị Năng hệ Lôi Điện
của hắn không chỉ còn tồn tại và vẫn giữ nguyên sức mạnh lúc trước mà thậm chí
nó còn tăng lên không ít. Bằng chứng là những tia sét màu làm đang có dấu hiệu
chuyển dần sau màu tím.

Ngẫm lại vì sao Dị Năng vẫn còn và lại mạnh hơn, Vô Cực dễ dàng tìm ra được
đáp án. Giống như hắn suy đoán vậy, Dị Năng bắt nguồn từ Linh Hồn, đấy là một
kiểu biến dị hay tiến hóa của linh hồn, sau khi hắn lột xác chín mươi chín
lần, Linh Hồn đã phát triển đến trình độ mạnh mẽ đủ để đánh vỡ quy luật tự
nhiên “Võ Giả không thể có Dị Năng” và rồi Dị Năng đã xuất hiện trên người
hắn. Hắn khác với những Dị Năng Giả khác ở chỗ là Dị Năng của hắn được sinh ra
bởi chính nhờ bản thân hắn chứ không phải do bẩm sinh hay sự can thiệp của
những yếu tố thuộc hệ thống của Vũ Trụ Võ Thần, Dị Năng của hắn là của chính
bản thân hắn, thế nên hắn có thể sử dụng nó ở những thế giới khác mà không cần
lo lắng xung đột.

Còn hiện tại, khi xuyên qua Hư Không, thân thể của Vô Cực chỉ biến thành đứa
trẻ, thế nhưng Linh Hồn của hắn vẫn như cũ, vậy nên đương nhiên là Dị Năng của
hắn vẫn còn. Còn việc nó biến đổi cũng không khó hiểu, Linh Hồn của Vô Cực đã
lột xác thành Cửu Thải Thần Hồn nên Dị Năng tăng cường theo là bình thường.

Chỉ là Vô Cực không chỉ nghĩ vậy, hắn còn cảm thấy Dị Năng của mình sẽ không
đơn giản thế này, Cửu Thải Thần Hồn rất thần bí, Vô Cực vẫn chưa hiểu rõ nhiều
về nó, tin tưởng rằng nó vẫn còn nhiều thứ sẽ khiến cho Vô Cực vui vẻ hơn nữa.

…..

Thân thể đạt tầng ba Chung Cực Tu Thể Pháp, vượt xa cường độ thân thể lúc ở
đỉnh cao.

Dị Năng còn dùng được, ngang ngửa với Võ Thần Cửu Trọng Thiên, thậm chí còn
hơn.

Với hai yếu tố này, Vô Cực vô cùng yên tâm với việc tự bảo vệ mình ở thế giới
xa lạ này. Ít nhất dù có kẻ nào hắn không đánh chết được kẻ nào đó đi nữa thì
với thân thể của hắn hiện tại, kẻ nào đó kia cũng khó mà gây tổn thương cho
hắn.

…………

“Linh chi tám trăm năm ?!”

“Nhân sâm ngàn năm?!”

“Hà thủ ô ngàn năm?!”

“Hoa Sinh Tử?!”

Rời đi vị trí ban đầu rất xa rồi, nhưng Vô Cực vẫn không ngừng phát ra tiếng
than thở bộc lộ sự vui mừng trong lòng hắn. Từ lúc xuất phát đến giờ, hắn
không chỉ gặp bốn năm loại dược liệu quý hiếm ở Địa Cầu mà còn nhiều hơn thế.
Giờ phút này, trông Vô Cực cứ như là một kẻ nhà quê mới lên tỉnh thành vật.
Chỉ là hắn không quan tâm bề ngoài của mình lúc này chút nào, hiện tại thì hẳn
chỉ biết điên cuồng thu thập những dược liệu kia vào Vô Danh Giới Chỉ mà thôi.

Vô Cực rất ít khi xúc động, hắn chỉ xúc động đối với những vật mới lạ, hiếm có
hoặc có giá trị nghiên cứu mà thôi. Dù sao hắn vốn là một người ham học hỏi,
kiến thức cùng kinh nghiệm của hắn về mọi phương diện đều rất toàn diện thế
nên khi còn ở Vũ Trụ Võ Thần, hắn rất ít khi nào cảm thấy bất ngờ hay vui
sướng vì điều gì. Cơ mà hiện tại, những gì hắn gặp làm cho hắn không thể không
xúc động vui mừng cho được.

Giống như Nhân sâm ngàn năm có thể dùng để luyện thành đan dược chữa thương
cực kỳ hiệu quả. Mà Linh chi, Hà thủ ô cũng có tác dụng không thua gì Nhân sâm
cả. Còn Hoa Sinh Tử, đây là một loại nguyên liệu chính để luyện Sinh Cơ Đan,
một loại đan dược chữa thương có thể cứu bất cứ ai chỉ cần người đó còn một
hơi thở. Không chỉ thế, lá của cây Hoa Sinh Tử còn có thể dùng để luyện ra một
loại độc dược chết người, dù là Võ Tôn cũng phải chết dưới độc dược này khi
chỉ ngửi mà thôi.

Khi còn ở Địa Cầu, những dược liệu này đã vô cùng quý hiếm, chính Vô Cực là
người sống từ thời Thượng Cổ khi con người còn chưa khai thác tàn phá thiên
nhiên quá nhiều thì còn đỡ, chứ đối với những người thời Trung Cổ thì Nhân sâm
trăm năm cũng đã là báu vật vô giá nói gì đến Nhân sâm ngàn năm. Mãi cho đến
thời đại Tinh Tế, trên Địa Cầu cuối cùng cũng chỉ còn những loại dược liệu
được cấy ghép, trồng trọt bằng phương pháp nhân tạo mà thôi, việc gặp một cây
nhân sâm tự nhiên cũng đã khó hơn lên trời nói gì đến Nhân sâm ngàn năm.

Gặp thì đã gặp rồi, thế nhưng Vô Cực vẫn chưa bao giờ thấy ở đâu mà nhiều dược
liệu quý như nơi này, thậm chí hắn còn hoài nghi là những người ở thế giới này
không biết công dụng của những dược liệu đó nên mới vứt xó chúng mọc lâu như
thế này.

Cũng không nghĩ về chuyện này nhiều, Vô Cực rất nhanh chóng lướt đi trong
rừng, thuận tiện thu thập những loại dược liệu mà hắn thấy để dành sử dụng nếu
có nhu cầu. Cũng may là không gian trong Vô Danh Giới Chỉ gần như vô tận chứ
không chỉ có vài trăm mét vuông như Nhẫn Trữ Vật tầm thường, bằng không thì nó
đã sớm chứa đầy với tốc độ gom góp dược liệu của Vô Cực rồi.

Tìm được rất nhiều dược liệu quý, thậm chí còn có những dược liệu mà bản thân
hắn chỉ nghe chứ chưa thấy bao giờ rất có giá trị nghiên cứu, hiện tại Vô Cực
cảm thấy rất hài lòng, ít ra thì hắn cũng không thấy bị đi đến thế giới này là
chuyện gì xấu nữa. Chợt, khi hắn đang ngồi xuống hái đi một đóa Hoa Thải Hương
thì bỗng nhìn thấy một vật, một vật làm cho tim hắn đập rộn lên:

“Đấy là…. Hoa sen?? Không… Là Thất Thải Thổ Liên???”

Lúc này, trong mắt của Vô Cực không còn gì khác ngoài đóa hoa sen kỳ lạ mọc
trên đất bằng này. Hắn nhanh chóng đi đến, định hái đi đóa sen này. Chỉ là
ngay khi chỉ còn cách Thất Thải Thổ Liên tầm trăm mét, Vô Cực lập tức ngừng
lại.

Vô Cực nhìn thấy một thứ vừa xuất hiện ở bên cạnh Thất Thải Thổ Liên. Đó là
một con vật có bề ngoài giống một con rắn dài đến ba mươi mét, thân rắn có
những mảnh vảy màu vàng đen xen kẽ, mà đỉnh đầu con con vật này còn mọc hai
chiếc sừng nhọn, trên người mọc ra bốn chiếc chân ba móng nữa. Chỉ vừa gặp, Vô
Cực đã nghĩ ngay đến tên của một chủng tộc:

“Giao Long???!!!!! Thật là Giao Long?”

* Dù ta có kiểm tra lỗi chính tả mỗi lần post chương, thế nhưng lâu lâu vẫn
bị sót một số lỗi, mấy bác đọc mà phát hiện thì báo lại cho ta để ta chỉnh sửa
nhé! Thanks nhiều!


Hành Trình Vô Hạn - Chương #7