Người đăng: phuonglop12a2
“Hừ…… Ta còn sống? Đây là đâu?”
Giật mình tỉnh dậy, Vô Cực ngơ ngác nhìn về phía bầu trời, hắn nhanh chóng
nhận ra đây không phải là nơi mình biết. Mặt trời trên đầu hắn hơi ngả sang
màu đỏ trong khi vẫn đang là giữa trưa, khác hoàn toàn với mặt trời đỏ vào lúc
hoàng hôn tại Địa Cầu cũ của hắn.
“Chuyện gì thế này? Tại sao ta lại ở đây chứ?”
Mang trong lòng nghi hoặc, Vô Cực dần dần lấy lại tri giác của thân thể rồi từ
từ ngồi dậy, chỉ là ngay khi vừa ngồi thẳng người lên, hắn lập tức phát hiện
điều bất thường.
“A? Thân thể ta? Sao lại thế này? Chẳng lẽ là lột xác? Không thể nào!”
Nhìn đôi bàn tay nhỏ như trẻ con tám tuổi trước mắt, Vô Cực thật không nghĩ
đến chuyện này lại xảy ra. Nhìn thấy một hồ nước nhỏ gần đó, hắn liền nhanh
chóng chạy đến soi bóng của mình trên mặt nước, nhìn thấy hình dạng lúc này
của mình, Vô Cực vừa cảm thấy quen thuộc vừa xa lạ. Lúc này, bề ngoài của Vô
Cực căn bản hoàn toàn là một đứa bé trai khoản bảy tám tuổi, làn da trắng nõn
như ngọc đủ để cho toàn bộ nữ nhân ghen tị, mày kiếm, ánh mắt đen lay láy vô
cùng có sức hút. Nhìn sơ qua thôi là đủ thấy Vô Cực trưởng thành cũng là một
người đẹp trai ngời ngợi. Chỉ là đáng tiếc, lúc này ai nhìn hắn cũng chỉ sẽ
cảm thấy đáng yêu mà thôi.
Nghĩ đến gì đó, hắn chợt thò tay xuống phía dưới mò mẫm, khi chạm vào một thứ
“bắt buộc phải tồn tại”, hắn mới thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu suy nghĩ đến
vấn đề của mình lúc này.
“Trọng sinh? Đoạt xác?” Không phải, Vô Cực vừa nghĩ đến đây thì đã lập tức tự
phủ nhận việc này, hắn vẫn còn có thể nhận ra đây chính là thân thể của bản
thân chứ không phải của người khác.
“Xuyên việt?” Thế giới xa lạ, thân thể vẫn là của mình, Vô Cực liền liên tưởng
đến chuyện này. Càng suy ngẫm, hắn càng khẳng định chắc chắn ý nghĩ này của
mình, Vô Cực nhịn không được mà cười khổ.
“Không nghĩ đến chuyện này còn sẽ xảy ra với ta… Không biết mọi người ở thế
giới kia như thế nào rồi?”
Vô Cực vẫn còn nhớ rõ giờ khắc cuối cùng trước khi hắn mất ý thức, Kẻ Hủy Diệt
tan vỡ, không gian bạo động, và ánh sáng thần bí. Chỉ là hắn không chú ý quá
nhiều đến ánh sáng kia, chỉ biết là nguy cơ của Địa Cầu đã biến mất, chỉ bấy
nhiêu là đủ rồi.
“Ừm??? Đây là Vô Danh Giới Chỉ? Nó không bị hủy khi ta tiến vào Kẻ Hủy Diệt?”
Cảm thấy trên tay có vật gì đó, Vô Cực nhìn xuống bàn tay phải của mình, hắn
lập tức nhận ra chiếc nhẫn trên ngón giữa tay phải. Chỉ là khi chứng kiến
chiếc nhẫn vẫn còn yên ổn trên tay hắn, Vô Cực cũng không quá ngạc nhiên cho
lắm. Dù sao thì đối với hắn, chiếc nhẫn này vẫn quá mức thần bí, thậm chí là
Đệ Nhất Cường Giả như hắn, sống qua rất nhiều thời đại mà vẫn không tìm được
manh mối nói về chiếc nhẫn này. Còn tên gọi Vô Danh Giới Chỉ? Đấy chỉ là do Vô
Cực tự đặt ra mà thôi. Hiện tại thì ngoài công năng trữ vật và sức bền kinh
khủng ra thì Vô Cực vẫn chưa nghiên cứu ra điều gì đặc biệt hơn ở chiếc nhẫn
này cả.
Sử dụng tinh thần lực thăm dò vào trong chiếc nhẫn, Vô Cực phát hiện tất cả
những đồ vật hắn cất giữ bên trong đều đã bị hủy không thừa một mảnh, ngoài
một món đồ, một chiếc hộp gỗ nhìn qua rất rất bình thường. Nhìn thấy hộp gỗ
này, Vô Cực chợt vui mừng.
Lai lịch của chiếc hộp này ra sao, Vô Cực cũng không biết, chỉ biết khi Vô Cực
đạt được Vô Danh Giới Chỉ thì chiếc hộp gỗ này đã tồn tại bên trong không gian
này rồi. Bên trong hộp không có gì nhiều, chỉ có ba bộ công pháp, thế nhưng mà
chính ba bộ công pháp này đã làm nên một Vô Cực Võ Thần Cửu Thập Cửu Trọng
Thiên vô địch thiên hạ trong mắt nhân loại cơ đấy.
Ba bộ công pháp có tên là “Cửu Cửu Luyện Hồn”, “Chung Cực Tu Thể Pháp”, “Vô
Danh Công”, thật ra thì bộ công pháp thứ ba Vô Cực cũng không biết nó tên là
gì nên chỉ đặt tạm như thế, cũng không thấy bất cứ nội dung bên trong nó ngoại
trừ giấy trắng, chỉ là nghĩ đến việc nó được đặt trong chiếc hộp với hai bộ
công pháp trên thì Vô Cực không dám xem nhẹ nó chút nào.
---------------------------------Nói về ba bộ công pháp một
chút---------------------------------
Cửu Cửu Luyện Hồn, đây chính là công pháp chính của Vô Cực từ khi mới bắt đầu
tu luyện đến khi trở thành cường giả Võ Thần Cửu Thập Cửu Trọng Thiên. Phải
nói đối với bộ công pháp này, Vô Cực vừa yêu vừa hận. Nó không yêu cầu tư chất
của người luyện quá cao, thế nhưng muốn tu luyện được nó phải có sự kiên nhẫn
và tâm tính kinh người mới được. Khi tu luyện bộ công pháp này đến Võ Thần Cửu
Trọng, Vô Cực phải tiến hành một lần lột xác (đây là lý do mà hắn không quá
thất thố khi thấy bản thân biến nhỏ), công lực mất hết, phải tu luyện lại từ
đầu, đến khi đạt đỉnh cao lại lột xác tiếp. Cứ tiếp tục như vậy chín mươi chín
lần Vô Cực mới tu luyện thành công và đạt đến Võ Thần Cửu Thập Cửu Trọng.
Vô Cực hận nó vì sao? Vì nó quá tốn thời gian rồi, đến mức Vô Cực không nhớ rõ
bản thân tu luyện bao nhiêu năm nữa là. Thậm chí đến cả tên họ của mình Vô Cực
cũng dần dần lãng quên, hắn không nhớ rõ hắn lấy cái tên Vô Cực này từ lần lột
xác thứ mấy nữa. Ngoài ra, yêu cầu về sự kiên nhẫn của bộ công pháp này cũng
quá kinh người, không biết bao nhiều lần Vô Cực đã muốn từ bỏ không luyện nữa,
cũng may thay là hắn rất nhanh khôi phục lại ý chí của mình, nếu không thì sẽ
không có Vô Cực ngày hôm nay. (Tác giả: Thừa! Nó mà bỏ thì ta cũng buộc nó
phải tu!)
Vô Cực yêu nó vì sao? Cửu Cửu Luyện Hồn, giống như tên, nó còn tu luyện linh
hồn, mỗi lần lột xác, linh hồn của Vô Cực sẽ lại tiến hóa một đoạn, đến cuối
cùng, linh hồn của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Phải biết rằng ở
thế giới Võ Giả, chưa bao giờ tồn tại phương pháp tu luyện linh hồn nào hết,
có thể thấy công pháp này là độc nhất vô nhị. Ngoài ra, mỗi một lần lột xác,
tư chất của Vô Cực lại tăng lên một cấp bậc, hắn tu luyện càng về sau càng
nhanh, vượt xa mọi yêu nghiệt hay thiên tài mọi thời đại. Nhờ vào khả năng lột
xác này, mỗi một kiếp, Vô Cực sẽ lại thay đổi một thân phận, trải nghiệm một
cuộc sống mới, tìm hiểu, học hỏi, nghiên cứu những thứ mới lạ, rèn luyện tâm
tính, tích lũy kinh nghiệm, suốt chín mươi chín lần như vậy, ta có thể tưởng
tưởng ra kiến thức, tâm tính của Vô Cực đã đạt đến mức độ khủng bố nào rồi
chứ?
Điểm tốt cuối cùng chính là ngay khi Vô Cực tu luyện đến Võ Thần Cửu Trọng lần
thứ chín mươi chín, hắn mới phát hiện thì ra từ trước đến giờ, công lực của
hắn không phải biến mất sau mỗi lần lột xác mà được ấn giấu ở một nơi bí ẩn
hắn không thể nào biết được, vào lúc đó, toàn bộ công lực của 99 lần lột xác,
99 kiếp tu luyện đều bộc phát cùng một lúc, chúng dung hợp lại với nhau, đẩy
cảnh giới của Vô Cực lên một tầm cao chưa có ai nghĩ đến chứ nói gì đạt được –
Võ Thần Cửu Thập Cửu Trọng Thiên.
Chung Cực Tu Thể Pháp.
Vô Cực cũng không quá quen thuộc với công pháp này, tính ra hắn chỉ mới bắt
đầu tu luyện nó khi hắn đạt được Võ Thần Cửu Thập Cửu Trọng Thiên. Thật ra thì
không thể trách hắn không tu luyện sớm, mà do không hiểu tại sao, trước kia Vô
Cực dùng bất cứ cách nào cũng không thể tu luyện được nó, mãi đến khi Cửu Cửu
Luyện Hồn đại thành. Điều làm hắn buồn bực nữa là dù tu luyện được, thế nhưng
trải qua mấy trăm năm, Vô Cực vẫn chưa cảm thấy tiến triển một tý nào, đến tận
bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra lý do và cách giải quyết cho trường hợp này.
Vô Danh Công.
Không cần nói nhiều, Vô Cực thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy chữ viết trên
nó, tuy hắn đoán được cần đó điều kiện gì đó để xem và tu luyện công pháp này,
thế nhưng trải qua mấy chục vạn năm nghiên cứu, tiến triển của Vô Cực vẫn là
KHÔNG.
--------------------------------------Quay lại chuyện
chính-------------------------------------
Trải qua một hồi thất thần hồi tưởng về quá khứ, Vô Cực nhanh chóng lấy lại
tinh thần và quyết tâm:
“Đến thế giới mới! Xem ra ta phải tìm cách để quay về thôi! Cũng không biết
thân thể thay đổi thế này thì công lực của ta ra sao nữa!”
Nghĩ vậy, hắn không lập tức tu luyện ngay mà lại ngồi xếp bằng nhắm mắt lại
tiến hành kiểm tra cơ thể mình. Hắn cần phải biết rõ cơ thể của mình lúc này
xảy ra chuyện gì, tại sao lại lột xác lần nữa, mà bề ngoài của hắn lại còn
thay đổi một chút so với bình thường nữa chứ.
“Đây là………!”
Một lát sau đó, Vô Cực mở mắt ra, biểu cảm của hắn vào lúc này khá là đặc sắc.
Cảm nhận sự thay đổi của bản thân, hắn thậm chí không biết mình nên vui hay
nên buồn vào lúc này cho phải nữa.
(Tác giả: Giờ là lúc cân não này! Phải suy nghĩ ra hệ thống tu luyện của thế
giới này đã!)