Người đăng: phuonglop12a2
Vũ trụ vô cùng rộng lớn, gần như là vô tận, thế nhưng có ai biết được ngoài
kia cũng có vô vàn vũ trụ đang tồn tại chứ không chỉ có một vũ trụ của chúng
ta. Những vũ trụ này không thiếu những điều kỳ lạ, một hành tinh rộng lớn vô
hạn, một đại lục trôi nổi trong không gian, những phi thuyền khổng lồ không
thua gì một hành tinh cỡ Sao Mộc, những sức mạnh siêu nhiên mà khoa học không
thể nào giải thích được, tất cả đều có thể tồn tại ở những vũ trụ xa lạ đó.
Tiến về vũ trụ XXX, chúng ta bắt đầu nhìn về câu chuyện này.
Vũ trụ XXX này thuộc dạng Vũ Trụ Tầng – và nhân vật chính của chúng ta hiện
tại đang ở tầng Phàm Giới.
Ở đấy cũng có hệ hành tinh gọi là Hệ Mặt Trời, một hành tinh được gọi là Địa
Cầu, chúng ta hãy tạm gọi là No.2, ngoại hình không khác gì Địa Cầu của chúng
ta, thế nhưng nếu ai nghĩ cả hai Địa Cầu đều giống nhau thì sai rồi, sai hoàn
toàn.
Tại Địa Cầu No.2, nhân loại đã phát triển khoa học đến cấp độ rất cao, đi
trước Địa Cầu gần một vạn năm, họ có thể tạo ra những chiếc phi thuyền có tốc
độ ngang ngửa với vận tốc ánh sáng, thực hiện bước nhảy không gian đi đến
những nơi xa xôi trong vũ trụ đó. Không chỉ vậy, nhờ khoa học tiến bộ, con
người ở Địa Cầu No.2 có hoàn cảnh sống và được chăm sóc vô cùng tốt, bằng
chứng là tuổi thọ trung bình của họ cao đến hai trăm tuổi, một con số mà người
sống lâu nhất Trái đất của chúng ta cũng không thể nào so nổi.
Ấy vậy, cứ tưởng khoa học ở Địa Cầu No.2 đã là vạn năng, không gì không làm
được, nhưng mà không, vẫn có những con người mang sức mạnh siêu nhiên mà khoa
học không thể nào giải thích được. Họ gọi những người đó là Võ Giả và Dị Năng
Giả.
Dị Năng Giả là những người mang sức mạnh siêu nhiên, sức mạnh này bắt nguồn từ
bổn nguyên linh hồn của họ và có thể mạnh dần lên theo quá trình rèn luyện
hoặc có sự can thiệp của khoa học. Tuy nhiên, tuổi thọ của Dị Năng Giả dù dài
hơn người thường, nhưng so với Võ Giả thì vẫn còn kém một chút.
Nếu nói Dị Năng Giả có thể dùng khoa học để giải thích thì Võ Giả hoàn toàn
ngược lại.
Võ Giả là những người tu luyện cái gọi là Chân Nguyên được tạo ra từ quá trình
họ hấp thu Linh Khí xung quanh, Võ Giả có sức mạnh cùng tuổi thọ vượt quá sức
tưởng tượng của con người.
Cảnh giới của Võ Giả được phân chia như sau: Võ Đồ - Võ Sư – Võ Vương – Võ
Hoàng – Võ Tông – Võ Tôn – Võ Đế - Võ Thánh – Võ Thần. Mỗi cấp được chia làm
chín cấp nhỏ từ nhất trọng thiên đến cửu trọng thiên. Một Võ Giả có cảnh giới
Võ Thần thậm chí có thể hủy diệt cả một hoặc nhiều hành tinh một cách nhẹ
nhõm.
Giống như Võ Giả, Dị Năng Giả cũng được phân chia làm chín cấp độ từ cấp một
đến cấp chín, sức mạnh của Dị Năng Giả cũng ngang ngửa với Võ Giả cùng cấp.
Những Võ Giả có sức mạnh kinh khủng như vậy đấy, thế mà họ lại cam tâm tình
nguyện cho một người lãnh đạo, một Võ Giả độc nhất vô nhị, người này gọi là….
VÔ CỰC. Gọi Vô Cực là độc nhất vô nhị cũng không sai, là một thiên tài có tư
chất trước nay chưa từng xuất hiện, là một cường giả đầu tiên và duy nhất tu
luyện đến cảnh giới Võ Thần Cửu Thập Cửu Trọng Thiên, phá hủy toàn bộ quy luật
của Võ Giả. Từ cổ chí kim, Võ Giả đạt đến Võ Thần Cửu Trọng Thiên sẽ đột phá
lên cảnh giới mới rồi phi thăng đến một địa phương có đẳng cấp cao hơn được
gọi là Thần Giới chứ chưa bao giờ xuất hiện một người nào có đẳng cấp như Vô
Cực, vậy thôi thì chúng ta cũng có thể hiểu tại sao những Võ Giả lại sùng bái,
kính ngưỡng Vô Cực đến mức tôn hắn lên làm lãnh đạo như thế. Dù chỉ là Võ
Thần, thế nhưng dù những cường giả đã phi thăng đến Thần Giới có thể quay về
Địa Cầu No.2 đi nữa cũng không thể nào là đối thủ của Vô Cực cho được.
Với sức mạnh vô địch như vậy, vậy mà giờ phút này, Vô Cực đang dùng vẻ mặt cực
kỳ nghiêm túc nhìn về một thứ, một thứ có thể khiến cho hắn phải bỏ mạng.
Lại nói tiếp, ở vụ trụ XXX có một tồn tại đặc thụ, nó không phải một sinh vật,
mà là một Hố Đen, một Hố Đen khổng lồ với kích thước bằng 1/10 của Phàm Giới,
con người ở vũ trụ XXX gọi Hố Đen đấy là Kẻ Hủy Diệt. Giống như kích cỡ ngoại
hạng của nó, sức hút của nó gần như vô hạn, dù là Võ Giả cảnh giới Võ Thần đi
nữa cũng không dám đi vào phạm vi sức hút của nó nếu không muốn tự tìm đường
chết chết. May mắn thay, so với với Hố Đen bình thường, Kẻ Hủy Diệt có tốc độ
di chuyển chậm hơn nhiều, nếu không thì có lẽ cả Vũ Trụ này đã không còn bất
kỳ hành tinh nào tồn tại nổi rồi.
Rất không may là lúc này, Kẻ Hủy Diệt đã đến rất gần Địa Cầu No.2, chỉ một
thời gian ngắn nữa thôi, Địa Cầu No.2 sẽ lọt vào phạm vi hoạt động của nó, đã
dự đoán trước được điều này từ rất lâu, nhân loại ở Địa Cầu No.2 đã đưa ra
nhiều phương án giải quyết từ vài chục năm trước, một phần chọn rời đi Địa
Cầu, định cư ở những hành tinh đã được khai phá từ nhiều năm trước, một phần
quyết tâm sống chết cùng Địa Cầu No.2 nhưng ý nghĩ thật sự của họ là để giành
tài nguyên sống cho nhiều người hơn, và hình như tỷ lệ lựa chọn rời đi lại
chiếm tới chín phần mười dân số lúc bấy giờ. Vô Cực không hề nằm trong số
người đó, hắn yêu Địa Cầu, nơi sinh ra hắn, hắn lựa chọn đối mặt với Kẻ Hủy
Diệt khi mà tất cả mọi phương án đều đã thất bại dù biết cơ hội thành công của
bản thân rất xa vời.
Ngoài không gian, Vô Cực đứng trên một bệ phi thuyền mini nhìn chăm chú vào Kẻ
Hủy Diệt đang chậm rãi nhai nuốt lấy hàng xóm của Địa Cầu là Sao Hỏa, xung
quanh hắn là hàng trăm phi thuyền mini khác, mỗi một phi thuyền đều có một vị
Võ Giả đứng trên, mỗi người có biểu hiện khác nhau, có run rẩy, có đổ mồ hôi
như tắm, có lơ đễnh coi nhẹ mạng sống, thế nhưng không một ai có suy nghĩ bỏ
chạy khi đối diện với Kẻ Hủy Diệt này. Tất cả họ là thuộc hạ của Vô Cực, là
những người tự mình lựa chọn ở lại, họ muốn chứng kiến hành động này của Vô
Cực, nếu Vô Cực thành công, họ sẽ sống, nếu không, họ sẽ chết cùng với Địa
Cầu, thế thôi.
“Nếu bây giờ các ngươi chịu rời đi thì vẫn còn kịp, hành tinh mới không hề
thua kém Địa Cầu đâu, tất cả vẫn sẽ là những nhân vật, cường giả đỉnh cao của
nhân loại.” Vô Cực nói với những người phía sau mình như vậy.
“Thủ lĩnh, ngài nói vậy là sỉ nhục chúng ta, không một ai ở đây là ham sống sợ
chết, chúng ta muốn cùng sinh cùng tử với ngài!”
“Đúng vậy! Nếu ngài còn nói ra những lời đấy, chúng ta sẽ trở mặt với ngài!”
Chứng kiến các thuộc hạ cũng như bạn bè của mình phản ứng kịch liệt như vậy,
Vô Cực quay đầu nhìn về một cô gái che mặt đứng bên cạnh, hắn nở một nụ cười
nhu hòa:
“Thủy Nguyệt…..!”
“Nếu ngươi còn nói bất kỳ điều gì dư thừa thì đừng bao giờ nhìn mặt ta nữa!”
Không đợi Vô Cực nói chuyện, cô gái tên là Thủy Nguyệt đã cắt đứt lời hắn bằng
giọng điệu kiên quyết.
……
Nghe những lời phản đối ở phía sau, Vô Cực chợt mỉm cười, hắn biết hắn vừa nói
những điều thừa thải.
“Xin lỗi vì không tôn trọng các ngươi! Từ khi các ngươi lựa chọn ở lại, ta
đáng lẽ ra phải hiểu rõ tính cách của các ngươi rồi!”
Sau khi nghe Vô Cực nói những lời này, đám người phía sau hắn đều trầm mặc…
Suốt mấy trăm năm dưới trướng Vô Cực, có ai nghe được hắn xin lỗi? Mọi quyết
sách Vô Cực đưa ra đều thành công, mọi ý tưởng của hắn đều không có chỗ chê,
cách hành xử của hắn càng được mọi người tôn kính, hắn làm gì phải xin lỗi khi
mình không hề có vấn đề gì. Vậy mà lần này, Vô Cực lại nói xin lỗi với bọn họ,
có lẽ đây là lần duy nhất, thậm chí là cuối cùng.
Cảm thụ không khí đầy thương cảm này, Vô Cực thở dài một hơi sau đó ánh mắt
hắn trở nên nghiêm túc, tràn đầy quyết tâm:
“Được! Hãy để ta xem xem, một kẻ đánh vỡ mọi quy luật như ta so với một tồn
tại như Kẻ Hủy Diệt, ai sẽ là người đứng sau cùng!”
Dứt lời, Vô Cực liền dùng tốc độ gấp trăm lần tốc độ ánh sáng bay thẳng về Kẻ
Hủy Diệt trong ánh mắt kính ngưỡng của những người sau lưng.
Nhìn lưng cao lớn dị thường của hắn, đôi mắt của Thủy Nguyệt chợt trở nên ẩm
ướt, nàng thều thào nói nhỏ chỉ đủ để bản thân nghe thấy:
“Vô Cực! Nếu ngươi còn sống trở về thì ta sẽ làm vợ của ngươi!”
…………………………………..
“Đừng hòng đụng đến quê hương ta!”
Hét lớn một tiếng, một luồng uy áp vô địch tỏa ra từ người Vô Cực khiến cho
những người đang quan sát phải hãi hùng khiếp vía.
“Đây là sức mạnh thật sự của Thủ Lĩnh sao? Cách nhau hơn một năm ánh sáng này
mà Võ Thần Cửu Trọng Thiên như ta cũng không thể không bị ép nằm trên mặt đất
rồi!”
“Không ổn rồi! Ta lo nếu kéo dài quá lâu thì không đợi Kẻ Hủy Diệt mà cả Ngân
Hà sẽ bị uy áp của Thủ Lĩnh nghiền nát mất!”
…….
Không chú ý đến cấp dưới bàn tán, lúc này Vô Cực đã tiến vào vùng hoạt động
của Kẻ Hủy Diệt, ngay khi vào đến, sắc mặt của hắn lập tức hoảng hốt.
Không tiến vào đây thì thôi, tiến vào rồi thì Vô Cực mới biết được Kẻ Hủy Diệt
có sức hút mạnh đến mức nào, nếu sức hút của Hố Đen bình thường là một thì
chắc sức hút của Kẻ Hủy Diệt ít nhất cũng là một tỷ, đấy là chỉ mới bên ngoài
thôi đấy. Vốn Vô Cực suy nghĩ là dùng sức mạnh của mình đập vỡ kết cấu không
gian bên trong Kẻ Hủy Diệt, chấp nhận việc bản thân bị không gian tan vỡ xé
nát để cùng biến mất với nó, thế nhưng lúc này Vô Cực đã nhận ra việc này là
không thể nào, không gian này quả thật quá cô đặc, dù hắn dùng hết sức cũng
chỉ phá hủy được một phần nhỏ không thấm vào đâu so với kẻ khổng lồ này, chưa
kể đến không gian trong nó còn có thể tự hồi phục nhanh hơn cả tốc độ Vô Cực
phá hủy nữa chứ.
Nhìn chằm chằm vào bóng tối sâu thăm thẳm trước mặt mình, khuôn mặt của Vô Cực
biến ảo liên tục. Giống như đã ra quyết tâm nào đó, Vô Cực cắn răng:
“Được, vậy thì để ta xem bên trong ngươi là gì!”
Dứt lời, hắn liền tăng tốc hơn nữa, cộng với sức hút của Kẻ Hủy Diệt, tốc độ
của Vô Cực lúc này vượt quá sức chịu đựng cực hạn của không gian trong này,
bằng chứng là Vô Cực bay đến đâu, không gian nổ nát đến đó tạo thành một tia
nứt bé nhỏ kéo dài đến trung tâm hố đen. Với tốc độ như thế, bộ quần áo do
chính Vô Cực luyện chế vốn có thể chịu đựng được Võ Thần công kích mà không
tổn hại một sợi tơ cũng đã bốc cháy thành hư vô, tất cả vật phẩm trên người Vô
Cực cũng lần lượt đi theo bộ quần áo đó trừ chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay
phải.
Chỉ là lúc này, Vô Cực cũng không rảnh mà để ý đến vấn đề của chiếc nhẫn này,
hiện giờ hắn đang ở trong một nguy cơ sống còn. Càng tiến vào sâu Kẻ Hủy Diệt,
Vô Cực càng cảm nhận được trọng lực càng ngày càng mạnh, đến mức thân thể vô
địch của hắn vào lúc này cũng đã xuất hiện những vết rạn nứt, máu trong cơ thể
như bất động không hề chảy ra, thậm chí những vết nứt này còn đang lan dần ra
toàn bộ cơ thể hắn.
“Chết tiệt! Cứ thế này ta sẽ chết vô ích mất!”
Vô Cực không sợ chết, nhưng nếu chết khi chưa làm gì để cứu được Địa Cầu như
vầy là điều hắn không thể chấp nhận được, thế nhưng mà với trọng lực hiện tại,
hắn muốn cử động cũng mệt thì còn có thể làm gì bây giờ?
“Ồ! Đấy là gì?”
Vốn đang vì nghĩ cách xử lý mà điên đầu Vô Cực bỗng nhìn thấy một tia sáng le
lói ở trước mặt, hắn liền hoảng sợ mà nhìn tia sáng vốn là không thể nào tồn
tại trong Hố Đen này. Không biết giải quyết thế nào, Vô Cực đành nhắm thẳng về
tia sáng đó mà bay, lần đầu tiên trong đời hắn cầu nguyện, hy vọng sẽ có một
cách cứu Địa Cầu ở phía trước.
Đợi đến khi đến gần nơi phát ra tia sáng, cả thân thể của Vô Cực đã rậm rạp
những vết nứt, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ một cái thì hắn sẽ vỡ ra như một
chiếc bình gốm bình thường. Lúc này, trước mặt hắn là một tế đàn thần bí với
những trận văn hắn chưa bao giờ chứng kiến, ngay chính giữa tế đàn là một tấm
bia đá được khắc đầy chữ, Vô Cực cũng không nhận ra ngôn ngữ đấy là ngôn ngữ
gì. Chỉ một từ duy nhất hắn hiểu là từ “Thiên”, có lẽ nó là tên của tấm bia.
Chỉ là Vô Cực không hiểu, ngôn ngữ này hắn chưa bao giờ thấy, nhưng sao hắn
lại hiểu được từ “Thiên”? Giống như từ này không phải do hắn tự hiểu được, mà
do cái gì đó truyền vào đầu hắn vậy.
Lặng lặng nhìn tế đàn cùng tấm bia một thời gian, đại não cùng linh hồn vận
chuyển hết mức tối đa, cuối cùng Vô Cực cũng xác nhận hai thứ này, chính xác
là tấm bia kia là nguồn gốc của sự tồn tại của Kẻ Hủy Diệt, Vô Cực suy đoán
chỉ cần phá hủy nó thì Kẻ Hủy Diệt cũng sẽ biến mất.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh thì Vô Cực lập tức quyết định thực hiện, dù sao lúc
này hắn cũng không còn phương pháp nào khác nữa rồi. Quyết là làm, Vô Cực liền
bay đến gần tế đàn, nhưng ngay khi hắn vừa tiến vào biên giới của tế đàn, một
chuyện bất ngờ đã diễn ra.
Một tấm chắn không biết tạo bằng năng lượng gì chợt xuất hiện cản lại đường đi
của Vô Cực, ngay khi hắn chạm vào nó, một luồng lực lượng kinh thiên lập tức
đánh vào Vô Cực, dù hắn đã nhanh chóng là ra phản ứng nhưng vẫn vô dụng, thân
thể vốn chằng chịt vết nứt của Vô Cực dần dần tan rã như thủy tinh bắt đầu từ
hai chân.
Nhận ra tình hình của mình, Vô Cực vừa sợ vừa vội, nếu không nhanh chóng hành
động, chỉ sợ cả thân thể rồi đến linh hồn hắn cũng sẽ vỡ vụn ra trước khi hắn
chạm vào tấm bia thần bí kia. Nghĩ vậy, Vô Cực liền cố gắng vận dùng toàn bộ
Chân Nguyên, sử dụng toàn bộ khả năng của mình tấn công vào vòng phòng hộ của
tế đàn.
“Bạo Phá Quyền!”
“Thất Tinh Quyền!”
“Địa Ngục Đao!”
……………..
“Rắc…. Bành!”
Không biết qua bao nhiêu lần tấn công, cuối cùng vòng phòng hộ kia đã vỡ vụn,
mà tình trạng của Vô Cực cũng đã đến mức cực kỳ nguy hiểm. Chỉ thấy toàn thân
của hắn chỉ có hai tay và phần vai trở lên là còn tồn tại, còn lại đều đã vỡ
ra thành hư vô, chỉ là nhờ linh hồn mạnh mẽ, Vô Cực mới có thể sống đến lúc
này.
Hiện tại thì hắn cũng đã không còn sức cho một lần tấn công nào nữa rồi, thậm
chí đến bay đến tấm bia còn phải chật vật, tốc độ chẳng bằng một em bé bình
thường mới tập bước đi nữa là. Thậm chí lý trí của hắn cũng bắt đầu mơ mơ hồ
hồ, nhờ bằng quyết tâm mãnh liệt, hắn mới có thể di chuyển thân thể tàn tạ của
mình đến bên cạnh tấm bia. Nhìn tấm bia đầy bí ẩn này, Vô Cực dồn hết chút sức
còn lại của mình đấm vào nó, nhìn nắm đấm của mình từ từ đến gần tấm bia, hắn
không khỏi tuyệt vọng, vì sức mạnh hiện tại hắn có thể sử dụng quả thật quá
yếu, yếu đến mức đáng thương hại, chỉ sợ không thể nào làm một hòn đá bình
thường lay chuyển nói gì đến phá hủy tấm bia kỳ lạ trước mắt.
“Thất bại rồi chăng?”
Vô Cực tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nhưng lúc này, kỳ tích đã xảy ra. Ngay khi
nắm đấm nhẹ tựa như bông của hắn vừa chạm đến tấm bia có chữ Thiên (Gọi là
Thiên Bia vậy), Thiên Bia bỗng bộc phát một ánh sáng cực mạnh, vượt xa bất kỳ
ánh sáng nào tồn tại trong Vũ Trụ này.
“Gào Gào!”
“Lách Tách Lách Tách!”
“Uỳnh Uỳnh!”
Âm thanh giống như của một con quái thú nào đang gào thét, không gian xung
quanh vỡ vụn, chấn động liên tục xuất hiện.
“Quá tốt rồi!”
Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi Vô Cực mất đi ý thức.
…………………………..
Ở bên ngoài, những người còn lại đã không hề thấy Vô Cực từ khi hắn tiến vào
Kẻ Hủy Diệt, họ chỉ biết cầu nguyện cho Thủ Lĩnh mình, cầu nguyện cho Địa Cầu,
không ai dám ra tay tiến đến nhằm giúp đỡ Vô Cực vì họ biết rõ sức mạnh bản
thân chẳng là gì so với hai tồn tại này, thậm chí còn sẽ liên lụy đến Vô Cực.
Một thời gian dài qua đi, khi không thấy bất cứ điều bất thường nào diễn ra ở
Kẻ Hủy Diệt, tất cả đều tuyệt vọng cho rằng Vô Cực đã thất bại. Đúng lúc đó,
một luồng ánh sáng kinh hồn chợt phát ra từ trung tâm của Hố Đen khổng lồ kia
khiến bọn họ không thể không nhắm mắt theo bản năng.Tuy vậy nhưng hai mắt họ
vẫn cực kỳ đau rát không thể quan sát được bất cứ thứ gì được, thậm chí cả
Thần Thức của họ cũng không thể dùng, ngay khi tầm nhìn vừa trở về, đập vào
mắt họ là cảnh tượng Kẻ Hủy Diệt đang dần dần vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, sức
hút kinh khủng của nó đã biến mất từ lúc nào.
Chứng kiến điều này, từng người từng người không nhịn được mà kích động:
“Ai nói cho ta đây có phải là mơ?”
“Đùng! Vẫn đau, không phải mơ, thế có nghĩa là……………..”
“Thủ Lĩnh thành công rồi!”
“Thành Công rồi! Địa Cầu được cứu rồi! Ha ha ha!”
…….
Vốn đang vui vẻ, chợt một vài người hốt hoảng la lên:
“Thủ Lĩnh đâu? Kẻ Hủy Diệt đang vỡ ra, Thủ Lĩnh đâu rồi? Nếu ngài ấy không
thoát ra thì cũng sẽ tan vỡ theo cùng nó!”
“Không! Không được! Ta phải cứu thủ lĩnh!”
“Đúng! Ta phải cứu ngài ấy!”
“Mau mau! Kẻ Hủy Diệt gần như biến mất rồi!”
“THỦ LĨNH…………………………………..!!!!!!!”
[B]Số chữ: 3602![/B]