Linh Lung


Người đăng: phuonglop12a2

Linh Lung rất đau khổ, rất ân hận, cũng rất khó hiểu. Nàng không thể nào nghĩ
ra được tại sao mọi chuyện lại diễn ra đến mức này.

Nàng, là một thiên tài của Thiên Vân Tông, được người người yêu mến, sư phụ
lại càng chiều chuộng nàng hết mực. Sau vài năm cố gắng, cuối cùng thì nàng
cũng tu luyện đạt đến cảnh giới Ngưng Khí và được sư phụ cho phép xuống núi
rèn luyện cùng các vị sư huynh sư tỷ, và rồi bi kịch bắt đầu từ đây.

Hộ Pháp Lưu Lỗi cùng Hộ Pháp Thiết Thủ là hai người được giao nhiệm vụ giám
sát lần rèn luyện này của đệ tử. Không biết từ chỗ nào, Hộ Pháp Lưu Lỗi đạt
được tin tức về một bảo khố của một tiền bối đã chết và cổ vũ mọi người tham
gia đoạt bảo, thậm chí hắn còn thuyết phục được Hộ Pháp Thiết Thủ đồng ý để
mọi người đi theo hắn nữa chứ.

Bảo khố là thật, thế nhưng tất cả những gì có giá trị đều đã bị lấy đi từ đời
nào rồi. Sau khi đến đây mọi người mới biết được điều đấy, chỉ là mọi thứ đã
quá trễ. Hộ Pháp Lưu Lỗi phản bội… Hắn bắt tay với năm tên sát thủ ra tay giết
hại mọi người mục đích là bắt sống Linh Lung, hòn ngọc quý trên tay của Tông
Chủ Thiên Vân Tông. Lưng của Linh Lung chính là bị hắn chém tạo ra vết thương
sâu tận xương đó, cũng may hắn có ý định bắt sống nên hơi kiềm chế khi ra tay,
nếu không thì có lẽ Linh Lung đã chết từ một đao đầu tiên rồi.

Nhờ vào sự xả thân cứu giúp của Hộ Pháp Thiết Thủ cùng các vị đồng môn, Linh
Lung cũng đã phá vòng vây mà chạy. Một người ngây thơ thiện lương như nàng, ấy
vậy mà vào lúc ấy lại không khóc không rên, cắm đầu chạy chỉ với quyết tâm báo
cho tông môn, trả thù cho mọi người.

Đoán trước Lưu Lỗi sẽ mai phục trên đường về tông môn, Linh Lung quyết định
chạy được vòng bằng cách xông sâu vào Vạn Yêu Sâm Lâm – Thiên Đường của Yêu
Thú – Cấm Địa của Nhân Loại. Nàng hy vọng đám người Lưu Lỗi sẽ e ngại sự nguy
hiểm trong Sâm Lâm mà không đuổi theo nàng.

Đáng tiếc, nàng quá coi thường sự quyết tâm của bọn chúng. Chứng kiến nàng
chạy sâu vào Yêu Thú Sâm Lâm, Lưu Lỗi quyết định để một sát thủ đuổi theo nàng
với nguyên văn “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác”. Điều này khiến cho
Linh Lung tuyệt vọng không thôi. Phải biết nàng chỉ mới Ngưng Khí, trong khi
đám sát thủ này lẫn Lưu Lỗi đều là Thoát Thai, dù là lúc nàng còn đầy đủ thực
lực cũng không làm gì được, nói chi đến cả thân thể đều bị thương như lúc này
chứ.

Lúc đang tuyệt vọng cùng cực, chỉ biết chạy và chạy, ánh sáng le lói đã xuất
hiện trước mắt nàng ngay khi nàng vừa kiệt sức. Mất máu quá nhiều, không nhìn
rõ người phía trước là ai, thế nhưng nàng vẫn hy vọng mà cất tiếng cầu cứu:

“Cứu ta…….!”

Nói hai từ đó thôi mà đã rút hết chút sức lực còn lại của nàng làm cho nàng
ngất đi, mọi chuyện diễn sau đó thế nào nàng cũng không biết.

……………………………………………………………………………..

“Ưm??? Ta đang ở đâu”

Rên lên một tiếng, Linh Lung mở mắt ra rồi nhìn khắp xung quanh. Do mới tỉnh
giấc nên khắp cảnh vật đều lờ mờ trong mắt nàng, chuyển động cổ khiến cho động
chạm đến vết thương trên người làm nàng đến rớm nước mắt. Cũng nhờ đó mà nàng
trở nên thanh tỉnh, lúc này nàng mới nhận rõ tình cảnh của bản thân.

Hiện tại nàng đang ở trong một hang động, chính giữa có một đống lửa tỏa ra
hơi ấm đủ cho cái hang này, chiếc giường đá trải lá cây, cỏ khô của nàng cũng
không biết là mới làm xong hay có từ lâu, chí ít nằm trên đấy cũng không quá
khó chịu, thậm chí vết thương sau lưng cũng bớt đau nhiều lắm.

Khoan!

Vết thương!?

Vội vàng nhìn lại những vết thương của mình, Linh Lung phát hiện tất cả chúng
đều đã bắt đầu đóng vảy, máu cũng đã ngưng chảy từ lúc nào. Đưa tay rờ phần
lưng cũng vậy, đều đã được chữa trị chu đáo. Chỉ là…. Áo nàng đâu? Chúng ở một
góc của giường đá.

Đúng, giờ này trên người của Linh Lung chỉ còn chiếc váy cùng quần lót, cả áo
khoác dài, áo ngắn, áo lót trên người nàng đều bị cởi ra hết, điều này khiến
cho Linh Lung ngây thơ mặt đỏ chót.

Cái càng đáng nói hơn nữa là khi nàng vạch váy kiểm tra cũng phát hiện mấy vết
thương trên cặp đùi trắng nõn của nàng cũng đã được xử lý qua.

Vội vàng bật dậy, bất chấp đau đớn do cử động vội vàng mang đến, Linh Lung mặc
quần áo thật chỉnh tề rồi đi đến bên cạnh đám lửa ngồi xuống, nàng bắt đầu
nghĩ bâng quơ.

“Làm sao bây giờ? Sư phụ nói nữ nhân tốt không thể tùy tiện cho đàn ông xem
thân thể của mình a?”

“Chẳng lẽ giết hắn? Không được a, người ta vừa cứu mình, sao lại lấy oán trả
ơn?”

“Lấy thân báo đáp…………….. Dẹp dẹp! Linh Lung còn chưa có bạn trai đây! Ai biết
hắn đẹp hay xấu? Có người yêu chưa chứ!”

“Cố xem như hắn là một vị Đại Phu chữ trị cho bệnh nhân đi! Đúng, là như vậy!
Để thầy thuốc thấy cơ thể mình cũng không tính là trái lời Sư Phụ nha?”

“À mà có khi nào người cứu mình là nữ? Thế thì quá tốt! Nữ nhân xem thân thể
nữ nhân, ai còn gì để nói!”

(Đáng thương Linh Lung, nàng còn chưa biết đến một sinh vật được gọi là LES)

“Ồ! Ngươi tỉnh rồi?”

Vào lúc Linh Lung đang thả hồn vào ảo tưởng của mình, một âm thanh vang lên đã
cắt đứt dòng suy nghĩ xa xăm của nàng.

Âm thanh trong trẻo, mang theo chút non nớt, lại có thành thục tương phản
khiến cho người ta không khỏi cảm thấy lạ lẫm, càng nghe càng thích.

Quay đầu nhìn về phía cửa hang, Linh Lung vô cùng chờ mong về hình tượng ân
nhân của mình. Đáng tiếc, ngay khi thấy “Ân nhân”, hình tượng “Nam nhân hào
hùng”, “Đại phu hiền từ”, “Tỷ tỷ xinh đẹp” của nàng đều vỡ nát thành bụi cám.

Đứng trước nàng chính là Vô Cực, một người có thân hình, giọng nói đều giống
như một đứa trẻ tám tuổi. Khuôn mặt hắn đang nở một nụ cười nghiền ngẫm có vẻ
không hợp với bộ dáng hiện tại của hắn chút nào.

“Một đứa bé?”

Linh Lung không dám tin, một đứa bé mà có thể cứu nàng ư? Chỉ là khi chứng
kiến đứa trẻ này đang vác một con Trư Yêu nặng gần nửa tấn, Linh Lung mới nửa
tin nửa ngờ một chút.

Ngẫm lại, một đứa trẻ cũng không có gì không ổn a. Mới bấy nhiêu tuổi đầu biết
gì về nam nữ, mà đấy cũng không thể xem là đàn ông phải không nhỉ? Nghĩ như
thế, Linh Lung không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu lúc này ai đó nói cho nàng đứa trẻ trước mặt nàng đây là một tên sống hơn
vài vạn năm thì không biết Linh Lung có bị sắc mà chết không nhỉ.

Thấy Linh Lung ngơ ngác nhìn mình một hồi thì thở phào một hơi, Vô Cực cũng có
thể đoán được phần nào ý nghĩa của nàng từ hai biểu cảm này. Hắn nâng con Trư
Yêu đặt tại của hang, sau đó cùng tay không xé một phần thịt của nó xuống, lột
da, ướp gia vị (gia vị ở đâu? Đương nhiên là nhặt trong rừng, ai bảo Vô Cực
chỉ nhặt Dược liệu? Mà ai bảo Dược liệu chỉ có thể làm thuốc), Vô Cực rất
thành thạo mà tạo ra hai cây thịt xiên rồi đặt chúng bên cạnh đống lửa bắt đầu
nướng.

Suốt cả quá trình này đều bị Linh Lung ghi vào trong mắt. Dùng tay xé da, tách
thịt, xương Trư Yêu?? Đây là Yêu Thú cấp một đấy a, dù nàng đánh giết được nó
thế nhưng cũng không thể nào hành hạ xác thịt nó như Vô Cực được a. Chưa kể
đến con Yêu Thú này có vẻ như là bị một đòn nổ đầu, bằng chứng là một cái lổ
to bằng nắm tay trẻ con trên trán nó đấy thôi.

Lén nhìn Vô Cực vài lần sau, thấy hắn có vẻ không quan tâm đến mình cho lắm,
có vẻ vì bộ dáng trẻ con của Vô Cực khiến phái nữ dễ có hảo cảm nên Linh Lung
chủ động lân la lại làm quen.

“Tiểu đệ đệ…………..”

“Không được gọi tiểu!”

“Đệ đệ………..”

“Không gọi đệ đệ, ca ca gì cả! Cứ gọi ta là Vô Cực cũng được!”

“Ca ca cái đầu nhà ngươi! Nếu ngươi mà không phải ân nhân của ta thì ta có mà
tét nát mông ngươi!” Linh Lung nói thầm trong bụng.

“Vô Cực!? Ngươi là người đã cứu ta?”

Nghe thấy nàng hỏi một câu thế này, Vô Cực không khỏi liếc mắt nhìn nàng rồi
bĩu môi:

“Nói nhảm! Ngươi cảm thấy xung quanh đây có người khác sao? Nếu không phải
ngươi mở miệng cầu cứu, ta đều lười mà nhúng tay!”

Nghe chính miệng Vô Cực thừa nhận, Linh Lung cực kỳ vui vẻ, chỉ là nàng còn
chưa kịp cảm ơn thì đã nghe đến câu sau của Vô Cực, đả kích từ câu này làm
nàng đem lời cảm ơn nuốt thẳng vào bụng.

“Cứu mỹ nhân như ta còn ra vẻ như chịu ủy khuất là sao! A a a a a! Ta muốn tét
mông thằng nhóc hỗn láo này!” Lại nghĩ thầm.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Vô Cực mà nghe thấy những lời này của nàng chắc chắn sẽ cười, cười đến cực kỳ
vui vẻ mất. Đến lúc đó, hắn sẽ chế nhạo mà không chút nể tình như vầy:

“Làm ơn, ngươi chọc ta cười chết mất. Nhìn ngươi chắc mười sáu thôi đi, cao
một mét bốn, ngực thậm chí còn chưa nhú một tý, hoàn toàn là sân bay, mông
cũng chả bằng ai! Ngoài khuôn mặt đáng yêu ra, ngươi còn có chỗ nào là mỹ
nhân! Gọi là Loli thì đúng hơn! Không phục? Không phục thì ra ngoài nhìn,
người ta nhỏ tuổi hơn ngươi cũng đã đạt đến độ quả quất (tắc) rồi! Ha ha ha!”

-----------------------------------------------------------------------------------------------

“Vậy lúc ngươi cứu ta thì có gặp một kẻ mặt đồ đen kín mít không?” Đây mới là
điều Linh Lung quan tâm nhất, hy vọng là tên sát thủ này sẽ không báo tin cho
Lưu Lỗi đáng ghét kia đi.

“A?? Ngươi bảo tên sát thủ luôn theo sát sau lưng ngươi đấy à?”

“Ừm!”

Vội vả gật đầu, Linh Lung nhìn chằm chằm vào Vô Cực hy vọng nghe câu trả lời
từ hắn. Theo nàng, với tuổi tác của Vô Cực cùng với biểu hiện của hắn khi làm
thịt Trư Yêu, có lẽ hắn cũng là Ngưng Khí, chuyên tu sức mạnh thân thể đi. Bảy
tuổi đạt cảnh giới Ngưng Khí, lại còn là luyện thể, từ lúc tu luyện đến giờ
Linh Lung vẫn chưa thấy bất cứ ai đạt được thành tựu đó dù là trong sách vở
lịch sử. Thế nên nàng mới suy nghĩ như vậy, nếu nghĩ đến cảnh giới cao hơn nữa
thì quá mức không tin được rồi. Đừng nói nàng, dù là Tôn Giả sống bao nhiêu
năm cũng không dám tin nữa là.

“Khẳng định” Vô Cực có cảnh giới “Ngưng Khí”,Linh Lung vô cùng hy vọng Vô Cực
không chỉ chạy thoát mà còn khiến cho tên sát thủ kia lạc đường, câu kéo một
ít thời gian cho nàng về kịp tông môn.

Lúc này, Vô Cực gật đầu trả lời:

“Uhm! Hắn chết!”

“À! Cũng không tệ, ít ra cũng kéo……………….! Hả? Ngươi nói hắn chết, không thể
nào? Ngươi nói thật? Sao hắn chết”

Linh Lung đứng dậy hét lên, hai mắt nàng trừng to nhìn chằm chằm vào đứa bé có
tuổi chỉ bằng một nửa của mình này rồi đặt câu hỏi liên tục. Nhìn bộ dàng của
nàng lúc này, nếu có thêm chút dầu nóng nhỏ vào mắt nàng nữa thì ai cũng sẽ
nghĩ người vừa chết là bạn trai nàng mất.

Nghe nàng hét như vậy, Vô Cực dùng hai ngón tay ra vẻ che lỗ tai rồi bảo:

“Chết! Ta giết! Ngươi nói nhỏ tý, không thì ta cho ngươi ngủ ngoài động bây
giờ.”

“Ngươi……………………!”

Vốn Linh Lung còn định hô lên vài câu biểu lộ cảm xúc khó tin của mình, chỉ
là vừa nghe lời uy hiếp của Vô Cực nàng liền ngồi ngoan như mèo, khuôn mặt ra
vẻ đáng thương như muốn khóc. Bớt giỡn, tuy nàng không biết nơi này nằm ở đâu
trong Vạn Yêu Sâm Lâm, nhưng chắc chắn là khá sâu, nghe những âm thanh Yêu Thú
gào thét là biết, nếu nàng ra ngoài thì chết chắc.

“Ngươi giết được hắn? Vậy ngươi có cảnh giới gì?”

Cảnh giới? Vô Cực mới đến nơi này còn chưa biết đây là đâu nữa là, sao biết
được cảnh giới tu luyện của thế giới này chứ. Hắn cũng không định tiết lộ việc
này cho người khác nếu chưa đủ thực lực. Dù Trấn Thiên Bia không cảnh báo gì
về việc này, nhưng Vô Cực vẫn có cảm giác nếu tiết lộ hắn là người từ ngoài
tới thì chắc chắn sẽ không ổn. Vì vậy, lúc này Vô Cực bắt đầu hỏi ngược lại
Linh Lung, ý đồ dẫn sang chuyện khác:

“Không nói việc này! Nói đến ngươi đi! Thực lực nhỏ yếu như người sao lại dám
đi vào tận đây cho người ta truy sát chứ?”

Không nói thì thôi, vừa nói đến đây Linh Lung liền quên hết việc muốn hỏi.
Nàng ngồi đó, bên đống lửa, ánh mắt buồn bã, hối hận, ủy khuất, nước mắt tràn
mi.


Hành Trình Vô Hạn - Chương #10