Một Ngày Bình Thường.


"Má, ông thầy Đôrêmon bụng bự, điểm kiểm tra tao đứng thứ ba lớp mà ổng dám
chửi tao học ngu." - Một chàng trai cao ráo sáng sủa tối không sủa vừa đạp xe
vừa cau mày nói với thằng bạn.

Cậu ngồi sau xe cười khỉa khỉa: "Vãi thật! Lớp có ba thằng thi lại, mày đứng
thứ ba thì đo đuổi mày là ổng quá vĩ đại rồi, còn nâng cho mày lên lớp nữa,
gặp tao là cho thằng óc ch
như mày đứng trước cột cờ sĩ nhục chơi". Vừa dứt
lời xong bỗng thằng bạn nó im lặng nhìn nó với cặp mắt cá chết, bóp thắng từ
từ lại. Tuy không nói gì nhưng thằng ngồi sau biết chuyện gì sắp xảy ra. "Ấy
ấy ấy, bạn tui nóng thế, hiểu nhầm tui rồi, ý tui á, là á, đưa bạn lên cột cờ
tuyên dương trước toàn trường tấm gương học dố... à nhầm vượt khó của bạn
tuiiiii". - Vừa nói vừa cười hề hề bóp vai tên đang đạp. Đừng có đùa, từ đây
về nhà còn hơn mười cây số, đi bộ dưới trời nắng thế này thì tèo. Về đến nhà
sẽ có nguy cơ bị cảm nắng, khi đó bố mẹ sẽ lo lắng cho mình ở nhà chăm sóc
không đi làm, thiếu người khiến công việc bị ùn tắc, làm cho công ty bị đình
trễ, dẫn đến công ty bị phá sản, làm sụt giá cổ phiếu trên thị trường, các
công ty toàn thành phố lâm vào hỗn loạn, người dân biểu tình khắp nơi không
làm việc, gây khủng hoảng kinh tế, Trung uốc nhân tình hình đó xâm chiếm đất
nước, Mỹ nhảy vào giúp đỡ, chiến tranh thế giới thứ ba nổ ra, các cường quốc
dùng bom hạt nhân bắn nhau.

BÙM... TẬN THẾ.

Thôi, vì trái đất thân yêu, vì nhân dân đồng bào, mình sẽ xuống nước với thằng
này cho mình ngồi ké về đến nhà. Tự nhủ xong nó còn gật gật đầu kiểu mình vừa
làm điều đúng đắn vậy.

"À Hoàng, ngày mai tao trả lại xe cho mày nhá, tao kiếm đủ tiền mua xe mới
rồi.". - Cậu ngồi ngước bỗng nghiêm mặt lại nói.

"Aizz, mày đâu cần phải thế đâu Nam, cứ giữ lấy đi, với lại tao cũng sắp đổi
sang đi Moto rồi, tiền để đóng học phí cũng được". - Hoàng trả lời.

- "Vậy sao được, tao có nguyên tắc của tao, mượn đồ phải giặt, mượn xe phải
đổ xăng, mượn tiền hẹn ngày trả!"

- "Nhưng tao không có xài nữa, đem về vứt thì uổng lắm, hay mày bao tao 1 bữa
chơi net cũng được."

Nam trầm mặc:" Vậy cũng được, nhưng tao vẫn phải trả, biết nhà mày giàu nhưng
tao có nguyên tắc của tao, xem như tao trả mày tiền mua xe đạp vậy, hề hề."
Rồi lại ngoẻn mặt cười đê tiện. Đùa, tiết kiệm được mớ tiền, nhưng chắc chắc
vẫn sẽ trả, cứ xem như mình nợ nó, sau này giàu trả sau, còn mà không giàu
được thì xem như nó xui vậy.

Về đến nhà, Hoàng từ xe đạp` nhảy xuống đi vào căn biệt thự, còn Nam tiếp tục
đạp thêm mười cây số nữa, dắt xe vào cái nhà kho cũ, nhìn qua nhìn lại rồi
xích xe vào một góc cẩn thận. Nam mở cánh cửa nhà kho gỉ sét đi vào. Hô to một
tiếng:" Ba, mẹ con mới đi học về.". Đừng nhìn bên ngoài thấy căn nhà kho dơ cũ
mà phán Nam bần hàn, thực sự là... đúng rồi đấy, hắn nghèo thật, nghèo rớt
cánh cửa luôn. À, thật ra ngay lúc nó vừa vào trong thì cánh cửa nhà kho hỏng
chịu không nổi, rớt xuống cái rầm.

Nhìn cánh cửa 5 giây, rồi kệ bà nó đi vào trong múc cơm ăn, hôm nay ăn cơm với
rau muống luộc với chao. Rau đấy hắn tự trồng, cùng với rau xà lách với nhiều
loại nữa. Ăn xong, hắn lật bài hôm nay ra học sơ lại 15 phút, rồi lại lấy bài
ngày mai ra học sơ sơ 15 phút, sau đó ngủ trưa 30 phút. giờ giấc sinh hoạt của
hắn rất bài bản: Tối 10 giờ ngủ, sáng 4 giờ dậy, vệ sinh cá nhân xong chạy ra
lò rèn Long Đức làm nóng lò rồi chuẩn bị các thứ, đến 6h30 thì vào trường,
trưa về đến nhà là 12h15, nếu ngày đấy có tiết thể dục thì lên trường, còn
không thì đến nhà hàng ba sao Hậu Viên làm phụ bếp. Ông chủ lò rèn cùng bếp
chính của nhà hàng vô cùng mến hắn, bởi hắn cực giỏi, chẳng bao giờ sai sót,
thi thoảng còn giúp đỡ rèn đồ thủ công và nấu ăn khi không đủ nhân lực, ngon
không thua gì bếp chính. Hắn có một trí nhớ cực tốt, chẳng ai hiểu được cả,
hắn luôn nhìn nhận mọi thứ rất khác so với người thường. Ví dụ với một cây bút
bi, người thường sẽ thấy một cây bút, công dụng của nó là tạo ra dòng mựa để
viết chữ thì với hắn, hắn nghiên cứu từng bộ phận được lắp ghép với nhau cận
thận, cách đưa hòn bi nhỏ vào cây bút và tưởng tượng nó được sản xuất trên một
dây chuyền như thế nào. Nhờ thế mà hắn được trả lương rất khá, đủ chi phí sinh
hoạt và đóng tiền học cho mình. còn luôn dành ra một khoản tiền không nhỏ. Chú
Đức còn giúp làm cho hầu hết các vật dụng trong "nhà" của Nam hiện tại nữa,
chị Dung ở nhà hàng lúc nào cũng cho hắn thức ăn còn nguyên mà khách bỏ lại
làm hắn cảm động không thôi. Mà chị Dung lại còn rất xinh nữa, làm cho mỗi lần
chị cho đồ ăn ngại chết đi được, thế là từ sau hắn không dám nhận nữa. Haizzz,
người ta nói chết vì gái là cái chết tê tái mà.

Chiều nay hắn phải đến trường học quân sự. Hắn sửa sơ lại cánh cửa rồi dắt xe
chạy như bay đến trường. Hắn tại một trong trường chuyên nổi tiếng nhất nước ở
Đồng Nai, bù lại học phí cũng cực kì cao, còn có tiền học phí học thêm nữa,
nhưng hắn không đi học thêm, đối với hắn mà nói học thêm chỉ tổ phí tiền, phí
thời gian, phí sức khoẻ, thà ngồi net làm trận game sướng hơn. Chạy ngang nhà
Hoàng, hắn hú một tiếng thì thằng Hoàng từ trong biệt thự màu trắng đi ra,
trường hắn có đồng phục thể dục cực đẹp, từng viền màu xanh lá trên tông đen
như tăng thêm khí chất vậy.

"Mẹ! Tao bảo lấy cái điện thoại cùi bắp của tao mà xài đ
o nghe, đứng ở ngoài
hú cứ tưởng con khỉ rừng nào đến phá nữa chứ" - Hoàng vừa cầm cây thước dài
trên tay vừa lắc lắc.

Nam nhìn Hoàng với con mắt cá chết, mặt hơi đưa đưa lên ý bảo "mày vừa nói
gì".

"Đù thằng này liều, đây là nhà bố rồi nhá, trả xe bố mày đây".

"Mày bán xe cho tao rồi mà, giờ là xe của tao nhá". - Nam hơi giật mình trả
lời.

"A, tao chưa ra giá, kekeke, chết mày rồi" - Hoàng cười đê tiện với Nam.

"Tao nhớ sáng nay mày bảo một chầu chơi net là được rồi mà".

"Á đù chú mày được, coi như tao thua. Gì... gì nữa, sao lại nhìn tao. À rồi
rồi tí nữa vào bao chú một ly nước ok?"

Nam thu hồi ánh mắt cá chết của mình rồi đạp đến trường.

Ở ngôi trường này hắn không có nhiều bạn bè, vì trong trường áp lực học tập vô
cùng lớn, lại dùng gia thế để nhìn nhau nữa nên chẳng ai muốn làm bạn với Nam
cả, Nam vào được trường này nhận được học bổng bán phần nhờ thầy hiệu trưởng
của trường do một lần con gái của thầy được hắn cứu khỏi vụ hiếp dâm. Hắn cũng
không thắc mắc gì tại sao học bổng toàn phần lại toàn rơi vào tay của cháu cô
này, em họ thầy kia. Dù là chỉ cần đóng nửa tiền học phí nhưng vẫn rất đắt so
với trường cấp ba thông thường. Hôm nay là tiết học lý thuyết, thường thì
những trường chuyên rất thả cửa cho những môn học không trọng điểm trừ ba môn
chính. Ba môn chính của hắn là toán, lý và anh văn. Tuy tiết học quân sự mà
học sinh lại lôi những môn của mình ra học, hắn thì đang đọc sách tiếng anh.

PINGGGGGG... một tiếng thật lớn kèm theo ánh sáng trắng loá mặt, mọi người
choáng váng từ từ ngã xuống bất tỉnh nhân sự.


Hành Trình Tìm Hệ Thống - Chương #1