Người đăng: lllDaoTaclll
Talon nhìn bộ dáng tươi cười không chút sợ hãi của John, hắn ta cũng lấy làm
kinh ngạc, không giống như những đối tượng hắn từng tiêu diệt trước đây, cứ ai
thấy hắn hoặc ít nhất là cảm thấy sát khí trong người hắn hắn tỏa ra đều cảm
thấy run sợ, ở John có cái gì đó khiến Talon cảm thấy máu trong người như đang
sùng sục sôi lên, đúng đấy chính là cảm giác khi tìm kiếm được một đối thủ
xứng tầm.
Talon không chút ngần ngại lập tức lao vào với tốc độ không thể nhìn thấy bằng
mắt thường, tốc độ đáng sợ này một sát thủ tầm thường không thể có được, John
nheo mắt, rõ ràng tốc độ thế này đôi mắt của hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng
nhìn thấy được cái bóng mờ mờ của Talon mà thôi.
John lùi lại một bước, kiếm trên tay vung lên thật mạnh, một luồng kiếm khí
lăng lệ xé gió bắn ra.
Chỉ nghe “phanh” một tiếng, luồng kiếm khí của John đánh hụt Talon chém một
gốc cây cạnh đó thành đôi.
“Phịch”- Talon từ trên cao, kiếm trên tay sắc bén đâm mạnh xuống, mũi kiếm
nhọn xé gió, âm thanh vang lên khiến người nghe lạnh cả xương sống. John lộn
ngược người ra đằng sau tránh được một kiếm chết người này, trán hắn đã bắt
đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi.
John có chút khá kinh hãi về cách ra đòn và di chuyển của Talon, tốc độ đó,
sức mạnh đó tuyệt đối không thể xem thường.
Talon thấy John đã tránh được một kiếm của mình, hắn ta mỉm cười rút kiếm đang
bị đâm dưới đất lên nói: “ cũng không tệ,nếu như ngươi chết nhanh quá thì sẽ
làm ta rất thất vọng đấy.”
John thở ra một hơi, lúc này hắn không hề có một chút ý nghĩ khinh địch, hắn
cười đáp: “ quá khen rồi, quả nhiên sát thủ lợi hại nhất nhì Noxus có khác, ra
tay cực kì quyết đoán.”
“chúng ta vẫn đánh chưa xong mà, đúng không?”- Talon cười lạnh lùng một tiếng,
hắn lại tiếp tục vung kiếm lao vào tấn công John. Lần này Talon không di
chuyển với tốc độ cao để ra đòn bất ngờ nữa, mà thay vào đó là ra đòn với tốc
độ cực nhanh và liên tục khiến John không có cơ hội để tấn công.
Người ta thường nói “ tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất” trong trường
hợp này cách tấn công của Talon hoàn toàn chính xác, những đòn đánh của hắn
không chỉ nhanh mà còn rất hiểm nữa, nó nhắm vào các yếu điểm trên cơ thể như:
“ mắt, cổ tay, sườn, hông,”. Đó đều là những nơi rất khó để phòng bị nếu như
đối thủ ra đòn công kích với tốc độ cao.
John bị Talon liên tục làm thối lui, hắn bắt đầu cảm thấy máu đang sôi lên: “
cái cảm giác này trước giờ chưa từng có,thật tuyệt, Talon-sát thủ bóng đêm,
đối thủ mình đã tìm từ lâu.”- John đã nghĩ như thế trong đầu.
“phạch”
John dùng sức đánh thật mạnh vào kiếm của Talon khiến hắn ta lui lại nửa bước
chân, tận dụng lúc đó hắn xoay người nhảy lên một gốc cây cạnh đó, kiếm trên
tay liên tục quét ngang quét dọc, kiếm khí lăng lệ bắn ra liên tục nhắm vào
Talon, sức sát thương từ kiếm khí ấy là không thể diễn tả bằng lời, nếu dính
phải nó một là chết hai là thành phế nhân.
Talon đâu dễ bị hạ đến thế, hắn ta xoay người liên tục tránh được các đòn kiếm
khí do John chém ra, hắn ta nhùn chân nhảy lên, ba lưỡi dao sắc lẻm từ trong
người ném mạnh ra phí trước, một đòn tấn công bất ngờ khiến John chưa kịp
phòng bị, hắn theo phản xạ đưa kiếm lên trước đỡ lấy….
“keng keng keng”
Ba tiếng thanh thúy vang lên, ba lươi dao sắc lẻm ấy bị John đỡ được nhưng
chưa dừng lại ở đó, ngay khi hắn hơi mất tập trung, ba lưỡi dao ấy theo sự
điều khiển của Talon bắt đầu quay ngược trở lại. một lưỡi dao trong số đó đã
cắt qua một phần áo trên tay hắn, chạm đến da một vết trầy bắt đầu xuất hiện.
John cầm kiếm ở tư thế phòng thủ, hắn nhìn vết trầy trên tay của mình hắn thầm
mắng mình bất cẩn, cũng may Talon là sát thủ phải nói là khá quang minh lỗi
lạc, ra tay không hề sử dụng những trò bỉ ổi, nếu như gặp một sát thủ khác thì
nếu hắn bị dính vết thương thế này chắc chắn là đã bị trúng độc rồi.
Talon đứng đối diện cười lạnh nói: “ không tệ, đây là lần đầu tiên có người
đấu với ta lâu đến như vậy?”
John không biết đó là lời khen là mang một mục đích gì hắn chỉ kiếm vào mặt
Talon nói: “ trận đấu vẫn chưa kết thúc mà, tiếp tục đi.”
Lần này John chủ động tấn công, hắn không để cho Talon chiếm được ưu thế như
trước nữa, một luồng lôi điện chạy dọc trên tay trái hắn sau đó quán nhập vào
bên trong thanh gươm của vị vua vô danh, ngay lập tức cả thanh gươm được bao
phủ bởi một luồng năng lượng lôi điện màu vàng sáng rực, có thể nghe vài tiếng
xì xèo do những tia lửa điện kêu lên.
Một kiếm chém ra, một đoạn thiểm điện từ kiếm phóng đến xé không khí mà tấn
công Talon, Talon đưa chân trái về phía sau trụ lại, kiếm trên tay để trước
ngực chặn được một kiếm thế nhưng ai cũng biết điện có thể truyền qua các vật
bằng kim loại.
Trong tình huống này cũng thế, Talon bị luồng điện kia bắn trúng, dòng điện
chạy qua thanh kiếm trên tay hắn truyền đến tay khiến cho tay phải cầm kiếm
đột nhiên tê liệt.
Talon có chút kinh hoảng, hắn không ngờ trong người John lại sở hữu nhiều loại
phép thuật đến thế, đấy là điều trước giờ hắn chưa từng biết, theo thông tin
hắn thu thập được từ Ww và Singed thì John rất lợi hại, đặc biệt là trong
khoảng sử dụng phép thuật nhưng không ai trong số họ nói cho hắn biết, John có
thể sử dụng nhiều loại phép thuật của nhiều hệ khác nhau.
“hừ”- Talon lắc lắc cổ tay cho đỡ tê, hắn nhìn John bằng một ánh mắt coi
trọng: “ nhân vật trong truyền thuyết đúng là đây, ta có nghe ngài Singed và
Ww nói qua về ngươi nhưng khôn nghĩ trong người ngươi lại chứa những loại phép
thuật đặc biệt đến thế.
“nào tiếp tục…hử…cái gì đây?”- Ngay khi Talon chuẩn bị tấn công tiếp thì đột
nhiên một con chim đưa thư từ Noxus bay đến, Talon có chút khó hiểu, hắn ta
nhanh chóng lấy bức thư từ bên trong nó đọc lướt qua, chỉ thấy sắc mặt của hắn
thay đổi liên tục, người thanh niên đứng sau quan chiến nãy giờ lúc này bước
đến cạnh Talon nói: “chỉ huy có chuyện gì sao?”
Talon gật đầu nói: “ đúng là có chuyện lớn ở Noxus”
John cũng phát hiện ra nét mặt của Talon có chút thay đổi, nhưng hắn không nói
gì, Talon xoay người nhìn John nói: “ cuộc chiến của chúng ta tạm thời dừng ở
đây, nhưng không phải vì thế mà mạng của ngươi sẽ được đảm bảo, lần tới gặp
lại nhất định ta sẽ giết ngươi.”
“được thôi, đến lúc đó ta sẽ chờ.”- John cười ha hả, đầy tự tin nói. Quả thật
lần này hai người đánh nhau không phân cao thấp, mặc dù John vẫn giữ khá nhiều
bài tẩy nhưng không ai dám chắc rằng Talon không giữ bài tẩy nào trong người
cả, John cũng có chút tiếc nuối vì không được đánh nhau với Talon một trận ra
trò.
Talon gật đầu sau đó xoay người biến mất trong màn đêm, người thanh niên kia
cũng lập tức đi theo chỉ huy của mình.
John thở dài một tiếng, bây giờ mục đích của hắn chính là bám theo
Mordekaiser, thế nhưng không còn chút dấu vết nào của gã ta để lại cả, thật là
khó khăn.
John nhớ lại những gì vị giáo sư kia khi bị biến thành linh hồn và chịu sự sai
khiến của Mordekaiser: “ nơi đó nằm ở giữa Noxus và đồng bằng bão tố”
John mỉm cười, xem ra chỉ còn cách đi một chuyến đến đó mà thôi.
Nói là làm John lập tức cất bước hướng về nơi nằm giữa Noxus và đồng bằng bão
tố, cái nơi ấy có thứ gì thì hắn không biết, đơn giản hiện tại hắn đã khôi
phục được sức mạnh, đã thế vừa đủ hai điều kiện để có thể sử dụng sức mạnh bí
ẩn màu tím kia trong người, bây giờ hắn chỉ cần có thời gian để có thể tìm ra
cách sử dụng sức nó một cách thành thục nhất mà thôi.
John rời khỏi học viện ma pháp một ngày, đã khiến cho toàn bộ học viên như “nổ
tung” tin tức John biến mất đã lan truyền một cách chóng mặt, các học viên mà
giáo sư trong học viện mắt đầu chia làm nhiều nhòm đổ xô đi khắp cả tòa thành
không tên và bên ngoài để tìm hắn nhưng không có lấy một tung tích nào.
Ezreal và Taric chính là hai người lo lắng nhất, họ tìm John từ sáng đến tối,
tìm khắp các ngõ ngách tại thành cổ nhưng không thể nào tìm ra bóng dáng của
hắn, Lux cũng như thế, cô thúc giục các học bạn của mình đi tìm hắn nhưng vẫn
không thể nào có kết quả.
Lúc này tại căn phòng của viện trưởng học viện ma pháp, viện phó Gillad thở
dài nhìn viện trưởng nói: “ viện trưởng, bây giờ sao đây? Cậu ta đột nhiên mất
tích, đã vậy trong học viện chúng ta phát hiện ra một vị giáo sư bị giết, mọi
chuyện thực sự..hài…”
“đừng lo lắng”- Viện trưởng học viện ma pháp nổi tiếng là người sáng suốt, ông
cười nói: “ cái chết của vị giáo sư ấy ta đã xem qua, tròng mắt không hề có
con ngươi, da khô, chứng tỏ ông ấy đã bị người ta rút lấy linh hồn, ta biết
trên vùng đất này chỉ có duy nhất một người có thể làm được điều đó, chính là
kẻ đến từ Shadow Isles. Chắc chắn hắn ta đang cố ý nhắm đến thứ sức mạnh bị
phong ấn ở trong tòa lâu đài.”
“sức mạnh bị phong ấn”- Viện phó giật mình: “ không phải đó là thứ sức mạnh
tối thượng có từ thời cổ ngữ đã được các tiền bối đời trước của học viện viện
ma pháp chúng ta phong ấn lại hay sao? Làm sao tên đó biết được bí mật này?”
“cái này thì ta không rõ lắm”- Viện trưởng lắc đầu thở dài nói tiếp: “ chuyện
của cậu học viên John đó không cần phải lo đâu,nếu ta đoán không nhầm có thể
cậu ta đã đi theo tên đó đến nơi bị phong ấn ấy rồi.”
“sao?”- Viện phó lại một lần nữa kinh ngạc, ông nói: “ viện trưởng làm sao
người biết được chuyện này?”
“ha…ha…”- viện trưởng đột nhiên cười phá lên vuốt râu nói: “ ông nghĩ ta già
rồi nên chuyện gì cũng không biết hay sao? Nhất cử nhất động của mọi học viên
trong học viện này ta đều biết cả, tuy nhiên ta thấy việc cậu ta tìm đến sức
mạnh bị phong ấn kia chính là điều may mắn cho học viện chúng ta.”
Gillad viện phó hoàn toàn mờ tịt ông hỏi: “ viện trưởng người nói rõ hơn một
chút được không?”
Viên trưởng gật đầu nói: “ ông không nhớ những gì được ghi lại bởi các vị tiền
bối của học viện chúng ta sao? Trong cuốn sách bí mật truyền lại qua các đời
viện trưởng và viện phó, họ có ghi mong ước lớn nhất chính là lập ra một liên
minh tập hợp những những chiến binh mạnh nhất vùng đất này. Tuy nhiên làm việc
này không hề đơn giản, cần có một người đứng ra để chiêu mộ các chiến binh,
người này đòi hỏi phải có sức mạnh và trí tuệ cực kì lớn.”
Gillad viện phó suy ngẫm một lúc đột nhiên như bừng tỉnh: “ ý viện trưởng là
chúng ta sẽ hỗ trợ hết sức cho John, để cậu ta sau này trở thành người đứng
đầu lập ra liên minh ấy?”
“không sai!”- Viện trưởng cười cười vuốt râu nói tiếp: “ thực ra, ngay khi cậu
ta vào học viện ta đã bắt đầu để ý đến nhất cử nhất động của cậu ấy rồi, một
người thanh niên trẻ tuổi thế mà trong người lại có đến hai nguồn sức mạnh cực
kì quái dị, một nguồn sức mạnh chứa năm hệ nguyên tố ma pháp: “ lôi, hỏa,
thủy, phong, địa”, một luồng kia là sức mạnh thần bí mà nếu ta đoán không nhầm
chính là do người đó đã đưa cho cụa ấy.”
“người đó là ai vậy viện trưởng?”- Gillad viện phó biết chuyện trong người
John có hai nguồn sức mạnh rất đặc biệt thế nhưng khi nghe viện trưởng nói đến
“người đó” thì lại vô cùng khó hiểu.
Viện trưởng cũng không muốn dấu nên nói: “ thực ra, người đó là một người quen
với ta từ khá lâu rồi, ông ấy không thuộc thế giới này, mà đến từ hư không?
Cách đây một năm, ông ấy có đến gặp ta và nhờ ta chú ý đến John nếu như nó đến
xin gia nhập học viện.”
“thế giới hư không? Vùng đất bí ẩn nhất, mà chưa ai biết đến.”- Gillad viện
phó kinh sợ, ông bắt đầu sợ hãi cho cái thân phận đầy thần bí của John.
Viện trưởng nói tiếp: “ chuyện này tạm thời chưa nên nói cho ai biết cả, có lẽ
người đó đã biết trước được John sẽ trở thành thủ lĩnh của liên minh và đang
ra sức cố gắng giúp cậu ấy, chỉ có điều lúc đó người ấy có bảo với ta rằng,
mục đích giúp John không chỉ để đưa cậu ta lên làm thủ lĩnh của liên minh mà
còn có một sứ mạng khác vô cùng quan trọng, nó có an nguy đến cả vùng đất
này.”
“sao nghe giống một cuộc chiến tranh sắp diễn ra vậy?”- Gillad viện phó buộc
miệng nói ra nhưng những lời này như làm thông suốt mọi chuyện, viện trưởng có
chút kinh ngạc cùng lo lắng nói: “ nếu đúng như ông nói thì có lẽ sắp đến một
cuộc chiến tranh kinh khủng sẽ diễn ra, lúc đó mọi niềm tin và sự sống của
chúng ta sẽ đặt hết lên vai của cậu ấy.”
“vậy bây giờ chúng ta cũng nên âm thầm chuẩn bị mọi thứ?”- Viện phó nói.
Viện trưởng gật đầu, sau đó đưa tay ý bảo viện phó mau đi giải quyết mọi
chuyện đi.
Ngồi trên ghế viện trưởng nhìn vào quyển sách trước mặt, trong đó có ghi rằng:
“ trên đời này không có một người nào có thể sở hữu quá hai loại sức mạnh phép
thuật trong người.”
“hiện tại cậu ta đã có năm loại, nếu có thêm hai loại đó nữa không biết sẽ
thành ra thứ gì đây, thật là một kẻ nghịch thiên.”- Viện trưởng đã nghĩ như
vậy.
Trở lại với John, sau vài ngày đi bộ và hỏi hang những ngôi làng ven đường hắn
đã tìm đến nơi nằm giữa Noxus và Đồng bằng bão tố. ở đây chỉ toàn vách núi
dựng đứng đầy nguy hiểm, John sử dụng thị giác của mình một cách tối đã để hi
vọng có thể tìm thấy cái tòa lâu đài bí ẩn gì đó mà Mordekaiser đang truy tìm.
Thế nhưng thực sự thất vọng, hai ngày đi quanh quẩn khắp dảy núi này hắn vẫn
chưa tài nào tìm ra được.
Đêm buông xuống, lúc này ngồi bên đóm lửa, John đang nướng một con dê núi, đêm
nay đối với hắn ăn là chuyện quan trọng nhất.
John gặm mạnh vào cái đùi dê, mùi thịt thơm phức mềm mại truyền từ đầu lưỡi
cho đến khi vào dạ dày.
Trong lúc đang say sưa nếm mùi vị thịt dê nướng do chính ta hắn làm, thính
giác cực nhạy của mình hắn nghe thấy một thứ âm thanh gì đó cực kì quen
thuộc.John vứt cả con dê nướng ở đó sau đó xoay người lao về hướng đông, chạy
qua một khe núi nhỏ, hắn mừng rỡ phát hiện kẻ đang xuất hiện trước mặt, kẻ đó
chính là Mordekaiser, người mà hắn tìm kiếm suốt mấy ngày trời