Ngày Tàn Của Thế Giới (2)


Người đăng: kaiten

Việc tiếp theo hắn muốn làm chính là đến địa điểm căn nhà của bà hắn để kiểm
chứng, hắn thực sự không thể nào tin được rằng bà mình lại không có ở đây, sau
bao nhiêu chuyện xảy ra hắn không còn tin đám cảnh sát ấy nữa.

“ping pong…” (tiếng chuông cửa)

“ra đây, ra đây”-một giọng nói của một người phụ nữ vang lên, giọng nói này
với John quá mức xa lạ. Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ cỡ ngoài bốn mươi
xuất hiện ngay trước mặt John, đôi môi lắp bắp hỏi: “ cho hỏi…căn nhà này…à
không…cô có biết trước đây tại căn nhà này có một bà lão sống không? Hiện tại
bà ấy đã chuyển đi đâu rồi?”

Người phụ nữ kia tỏ ra khó hiểu nói: “ cậu thanh niên này nói gì vậy? đây là
nhà của chúng tôi đã sống hơn 10 năm nay rồi, làm gì có bà lão nào? Hay cậu
nhầm nhà rồi?”

“sống hơn 10 năm?”-John thất thần lùi lại vài bước, xoa đầu, hắn bắt đầu mất
dần phương hướng, đây chắc chắn không phải thế giới của hắn trước kia…bà của
mình vốn không hề tồn tại trong thế giới này…

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì thôi nhé!”-Người phụ nữ kia đóng cửa bước vào
nhà, bà ta giật mình hoảng sợ khi thấy trên tivi đang xuất hiện bản tin truy
nã tội phạm quốc tế, đặc biệt hơn trên đó còn gắng hình của John, người thanh
niên mà bà ta vừa gặp…

“alo…cảnh sát đó phải không….”-Lập tức gọi điện theo đường dây nóng ghi trên
bản tin…

Những ngày tiếp theo là những ngày cực kì đau khổ với hắn, liên tục trốn chạy
khỏi sự truy đuổi của lực lượng cảnh sát Việt Nam, sáng trốn mình trong một
nơi nào đó, tối lại thì nấp trên mái nhà, đói thì cố gắng tìm kiếm thức ăn
thừa tại các bãi rác mà ăn tạm…những ngày này đối với hắn không khác gì một
chuỗi ngày địa ngục trần gian…

(sau đây là lời giải thích của TG)

Nếu những ai để ý thì cuối chương 1 của quyển 1 phần 1, TG đã để lại một dòng
ngắn ghi như thế này : “ Mọi chuyện trở nên như cũ, cả cơn bão, cả những người
xung quanh, có vẻ như hiện tại không ai, không một ai biết đến sự tồn tại của
John.”- tất nhiên câu nói này có ý nghĩa là thằng John sau khi được đưa khỏi
thế giới của mình thì hắn cũng biến mất luôn tại thế giới đó, hay nói cách
khác, ở thế giới đó hắn đã không còn tồn tại nữa, và hắn đã không còn nhà nữa
rồi, không thế giới nào bây giờ là nhà của nó nữa cả.

Trở lại với hiện tại.

Lúc này John đang dựa lưng vào một góc tường nhỏ bên trong một cái hẻm chật
hẹp, mỗi ngày đối với hắn đều là sự trốn chạy, tội danh đã bị cáo buộc, hắn
không có cách nào để mà rửa sạch được, mà muốn rửa sạch e rằng là điều không
thể khi mà thế giới này vốn không phải là thế giới của hắn.

“phát hiện đối tượng tình nghi đã rẻ vào hẻm trên đường Nguyễn Thị Minh Khai,
các tổ trinh sát lập tức chặn các con đường không được để đối tượng chạy
thoát”

“o..o..o..”-tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngày một gần cái hẻm John đang ẩn
náu…hắn cố gắng ngồi dậy, nhét cây dao vào bên trong người nghiến chặt răng
tiếp tục chạy, bây giờ chạy đi đâu được đây? Lực lượng cảnh sát đã bao vây
toàn bộ khu vực quanh đây rồi.

“o…o….”-hai chiếc xe cảnh sát bất ngờ chặn trước đường đi của John, sắc mặt
hắn trở nên hoảng sợ, định xoay đầu chạy người lại nhưng ở phía sau năm tên
cảnh sát cũng xuất hiện chặn lại…trước mặt đều có, bây giờ hắn chính thức bị
bao vây không lối thoát.

“hãy buông tay chịu trói, cậu sẽ nhận được sự khoan hồng từ pháp luật”-Một
người cảnh sát có lẽ là người có cấp bậc cao nhất tiến lên khuyên hắn.

“đừng nói nhảm, các người vu oan cho tôi bây giờ đem pháp luật thối ấy ra thì
có ích gì”

“xem ra không thể nào thuyết phục được cậu ta, chỉ có thể sử dụng vũ lực mà
thôi”-một anh cảnh sát bên cạnh bước lên trước nói, kế tiếp đó hai nhóm cảnh
sát phía trước và phía sau đồng loạt lao đến bắt John, lúc này đây không gì có
thể bảo vệ bản thân bằng chính những món võ thuật Ninja mà hắn đã học trước
đây, quyền tay, quét cước của John của cực kì nhanh nhẹn, nếu một tên cảnh sát
vừa đấm ra một quyền thì John đã tung ra đến 4 quyền, mỗi quyền đều mang uy
lực cực kì mạnh mẽ.

“rắc”-những tiếng kêu rắc rắc của xương vang lên liên tục, mười tên cảnh sát
bị John hạ nhanh chóng, cả đám kinh hãi nhìn John, bọn họ không ngờ rằng những
võ thuật mà mình học khi còn ở trong quân đội bây giờ đối đầu với hắn chỉ như
một đứa con nít đánh với thằng học sinh cấp 3.

“bằng”-một tiếng súng nổ vang lên, tên cảnh sát chỉ huy rút súng bắn chỉ thiên
hù dọa John, bình thường với những kẻ tội phạm khi nghe phải tiếng súng đều
tái xanh mặt mũi và tỏ ra sợ hãi, nhưng với John thì khác, hắn đã trải qua
hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ, đừng nói là tiếng súng nhỏ xíu này, ngay cả
tiếng đại bác nổ ầm ầm cũng chưa khiến hắn sợ hãi.

“nếu còn không chịu đầu hàng chúng tôi sẽ bắn cậu đấy”-tên cảnh sát chỉ huy hô
lên….

John lùi lại một bước thủ thế phòng ngự…

“ong…ong…”-nhưng đúng lúc này đây đột nhiên đầu của hắn trở nên cực kì đau
đớn…

“Quay về thôi…”- một giọng nói kì lạ vang lên trong đầu của John, cảnh tưởng
này thật que thuộc.

“ai vậy?”-John thầm hỏi, nhưng không có ai trả lời.

“bùm”-đột nhiên một tiếng nổ khủng khiếp vang lên bên trong thành phố, lửa bốc
lên cao gần 10 mét, tiếng người la hét sợ hãi vang vọng đến tận con hẻm này.

“chuyện gì thế?”-Tên cảnh sát chỉ huy xoay đầu lại nhìn, ông ta tím mặt thấy ở
trên bầu trời hàng loạt các chùm sáng lấp láng. Sao? không phải, những chùm
sáng ấy ngày một lớn dần rồi sau đó đập vào mắt ông ta chính là những tảng
thiên thạch to lớn hơn năm người ôm mới xuể.

“bùm bùm”-những quả thiên thạch này liên tục lao vào thành phố, những tiếng nổ
đinh tai nhức óc vang lên thật sự khủng khiếp, hàng trăm ngôi nhà bị phá hủy
trong tích tắc, tiếng người sợ hãi chạy náo loạn.

“thế giới này sắp đến ngày tàn của nó rồi, quay về thôi”-một lần nữa giọng nói
ấy lại vang lên.

“á…á….”-một tảng thiên thạch đang lao về hướng con hẻm mà John đang đứng, tên
cảnh sát kia và những người bên cạnh sợ hãi ngã lăn ra mặt đất, gào rống…

“tích tắc”-thời gian đột nhiên dừng lại, những tên cảnh sát xung quanh bất
động, tảng thiên thạch kia cũng bất động, biển lửa cũng bất động, tất cả không
có gì hoạt động trừ John…

“chuyện gì thế?”-John kinh ngạc phát hiện cơ thể của hắn đang từ từ nhạt dần,
sau đó biến mất hoàn toàn, ngay khi hắn biến mất, mọi thứ liền trở lại như cũ,
tảng thiên thạch kia rơi xuống, một vụ nổ khủng khiếp lại vang lên….

…………….

Một không gian mênh mông vô định, xung quanh là một màu xám huyền ảo, John
không hiểu sao mình lại xuất hiện ở đây, hắn nhìn quanh vài vòng nhưng không
thấy gì bất thường, cơ thể cũng không hề có chút cảm giác gì lạ cả.

“vù”-trước mặt hắn hàng loạt các hình ảnh dần xuất hiện, những tòa nhà cao óc
đang dần tan biến,đường xá bắt đầu nứt gãy, nham thạch phun trào, sóng thần
liên tiếp tấn công vào các thành phố ven biển, tiếng người la hét cuồng loạn
chạy. Cả bầu trời chìm đắm trong một màn đen của ngày tận thế.

“cái gì thế này? Cả thế giới…đang bị hủy diệt?”-John kinh hoảng nhìn cảnh
tượng trước mặt.

“John”-một giọng nói đột nhiên vang lên khắp không gian xung quanh.
“hôm nay là ngày đó”

John hét lớn: “ ai vậy? ra đây đi”

“Nhìn lên phía trên đầu cậu đi”-giọng nói ấy vang lên, John lập tức ngẩn cao
đầu nhìn lên trên, ở đó hình ảnh một mặt trăng tỏa sáng đột ngột phân tách
thành hàng chục quả địa cầu xoay vòng. Kế tiếp đó, quả địa cầu này va chạm vào
quả địa cầu kia, những chấn động kinh khủng liên tục xuất hiện khiến từng quả
địa cầu một nứt vỡ.

“chuyện gì đã xảy ra?”-John hét lớn

“bây giờ cậu đã hiểu gì chưa?”

“Hiểu cái gì? rốt cuộc ông la ai? Mau ra đây?”-John cứ hét lớn nói quanh nhưng
xung quanh hắn đều là những màn không gian vô định.

“để cứu thế giới, sức mạnh của cậu rất cần thiết”-vừa nói xong, hàng loạt các
khung hình lướt qua trước mặt John, những vụ nổ liên tục xuất hiện, núi lửa
phun trào, động đất, sóng thần tiếp diễn liên tục, tòa cao ốc, đường xá đều bị
phá hủy.

“rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? không lẽ là ngày tận thế sao?”-John thất
thần quỳ xuống.

“vẫn còn chút thời gian”-giọng nói đó lại một lần nữa vang lên.

“ông nói tôi có thể cứu thế giới đúng không? Nhưng phải nói cho tôi biết
chuyện gì đang xảy ra?”-John nói.

“đúng, cậu nhìn đi”-khung cảnh xung quanh đột ngột thay đổi, John hiện tại như
đứng giữa khoảng không vũ trụ, xung quanh hắn là rất nhiều địa cầu, đôi mắt
hắn mở tròn xoe kinh ngạc nhìn vào quả địa cầu trước mắt, hắn nói: “ nơi đó
giống trái đất…”

“vậy cậu thấy quả địa cầu bên cạnh trái đất là gì không? Bộ cậu không nhớ gì
về nó sao?”

John nhìn sang quả địa cầu bên cạnh hắn nhìn thật kĩ sau đó kinh ngạc hét lớn:
“ Runeterra”

“phải, là Runeterra, những quả địa cầu cậu đang thấy chính là tượng trưng cho
những thế giới khác nhau cùng tồn tại song song, một trong những thế giới này
đã đi ngược lại với quy tắc vốn cả của nó, thời gian và không gian bị thay đổi
khiến sự cân bằng giữa các thế giới bị đảo lộn. Đấy là nguyên nhân dẫn đến sự
sụp đổ của các thế giới khác.”

John lúc này mới thực sự để ý, ở đây có rất nhiều thế giới nhưng duy nhất chỉ
có mỗi thế giới Runeterra là không hề có chút chấn động hay bị thương tổn gì,
điều này là sao?

“thế giới nào là nguyên nhân gây ra sự xáo trộn này tất nhiên thế giới đó
không bị ảnh hưởng từ những thế giới bên cạnh, nhưng đấy là chỉ là vấn đề thời
gian mà thôi, không sớm rồi muộn thế giới ấy cũng sẽ sụp đổ như những thế giới
bên cạnh. kết quả cuối cùng- các thế giới sẽ bị hủy diệt.”

“còn thế giới của tôi, nó liệu có bị hủy diệt hay không? Rốt cuộc mọi chuyện
là thế nào?”-John hỏi.

“còn nhớ cánh cổng mà cha cậu đã đưa cậu đến đây chứ?”-Giọng nói ấy vang lên.

“nhớ”-John gật đầu.

“cánh cổng ấy có một tác dụng phụ khác, tác dụng này ngoại trừ người tạo ra nó
thì không một ai biết. Cậu biết đấy là gì không?”

“không, mau nói cho tôi biết đi”-John lắc đầu.

“nó có một tác dụng phụ, đấy là người được gọi để đi xuyên qua đó thì lập tức
sự tồn tại của người đó đối với thế giới trước kia sẽ bị xóa bỏ, đồng thời,
thế giới đó cùng với người được gọi sẽ không còn mối dây liên kết nào nữa cả.
Bây giờ cậu đã trở thành một người không còn thế giới nào để về, dù cho cậu có
về đúng với thế giới trước kia đi chăng nữa thì người bà mà cậu yêu mến đấy
cũng xem cậu như một người lạ, không quen biết.”

“sao lại có chuyện vô lý như vậy chứ? Tôi không tin, tôi không tin”- John gào
lên trong tuyệt vọng.

“Đấy là sự thật, số mệnh của cậu đã định rằng cậu trở thành một người không có
thế giới để quay về…”

“còn Valoran…liệu đấy có phải là nhà của tôi không?”-John vội hỏi.

“tất nhiên đấy cũng không hẳn được xem là nhà của cậu, nơi đó chỉ như một nơi
dừng chân trong chuyến hành trình vô định này mà thôi.”

“mình trở thành một kẻ không có nơi để về sao? tại sao định mệnh của mình lại
như thế? Tại sao….”-John gào khóc….

“John…không phải trước đây cậu hay nói định mệnh là do con người tạo ra hay
sao? Có một cách có thể thay đổi định mệnh của cậu.”

“cách gì?”-John ngẩn đầu hỏi.

“cậu phải đến nơi được cho là nguyên nhân xảy ra sự sụp đổ của các thế giới,
ngăn cản kẻ đã làm nên sự sụp đổ này, khiến mọi thứ trở lại như ban đầu, trật
tự thời gian và không gian trở về như cũ.”

“làm như vậy định mệnh của tôi sẽ thay đổi sao?”-John hỏi.

“không hẳn là thay đổi hoàn toàn nhưng nó sẽ mở ra cho cậu một con đường mới.”

“nhưng tôi phải làm sao để quay trở lại đó? Không còn người có thể mở cánh
cổng xuyên giữa hai thế giới,tôi làm sao để đến đó được?”-đây chính là điều
John băn khoăn nhất.

“ta sẽ giúp cậu, nhưng để đến chính xác thế giới đó cần một vật lưu lại kỉ
niệm của cậu và thế giới đó, cậu có không?”

Lúc này John mới nhớ đến cây dao mà cha hắn trước khi đưa hắn trở lại thế giới
này đã tặng, hắn luôn luôn mang theo cây dao ấy như một tín vật may mắn, John
rút từ trong túi áo ra một cây dao rồi nói: “ tôi có đây.”

“tốt, hãy bước vào cánh cổng này, cậu sẽ quay trở lại thế giới Runeterra.”-
một cánh cổng không gian nhanh chóng xuất hiện ngay trước mặt hắn.

“có thể cho tôi hỏi một điều được không? Ông là ai? Và tại sao giúp tôi biết
nhiều chuyện như thế?”-John bước đến trước cánh cổng rồi ngẩn đầu lên trên
hỏi.

“Ta là ai rồi đến một lúc cậu cũng sẽ biết, hãy đi đi, tiếp tục bước trên
chuyến hành trình của mình và chứng minh cho bọn ta thấy cậu có thể thay đổi
được số mệnh của mình, cứu lấy các thế giới”

John không suy nghĩ nhiều cầm trên tay con dao mà cha hắn đã tặng nhảy thẳng
vào bên trong cánh cổng trước mặt.

Ngay khi John vừa đi, hai luồng ánh sáng xuất hiện luồng ánh sáng bên cạnh
nói: “ khi cậu ta quay lại thế giới ấy chắc cậu ấy sẽ rất sốc khi nhận ra mọi
thứ đã thay đổi”

“điều đó là cần thiết trong cuộc hành trình này của cậu ta, chúng ta đã sai
lầm khi tạo ra thứ đó nhưng lại không thể can thiệp được dòng chảy này, hi
vọng cậu ta sẽ giúp chúng ta sửa chữa sai lầm và chứng minh được cậu ấy xứng
đáng để nhận lấy chúng.”-giọng nói này chính là giọng nói của người từ nãy giờ
trò chuyện cùng hắn.


Hành Trình Huyền Thoại ( Phần 2) - Chương #2