-Ngày mai em sẽ đến công ty anh để làm việc.-Cô nói với Khánh.
-Thật không?-Khánh rời mắt khỏi đống tài liệu quay lại nhìn cô.
-Anh thừa biết mà còn ngạc nhiên à?
-Hì, anh chỉ muốn em làm cho anh thôi.
-Anh có lạm dụng chức quyền quá không vậy?
-Công ty của anh mà, có lạm dụng một chút cũng không có gì cả, anh đang sử dụng tốt quyền lợi cả mình đấy chứ, tốt cho em nữa mà.
-Em không nói nổi anh mà. Ngày mai là ngày đầu tiên em đi làm nên anh đừng có làm em nổi giận không thì em đổi ý đấy.-Kim không vui khi cảm thấy mình dựa dẫm vào người khác.
-Được rồi, được rồi. Anh xin lỗi em.-Khánh làm hòa.
-Em về phòng đây.-Kim đứng dậy quay đi.
-Em là một người giỏi, anh rất vui vì em đã chọn công ty anh để làm việc.-Khánh nói nghiêm túc.
-Cảm ơn anh.-Cô mỉm cười.
Sáng hôm sau.
Kim dậy thật sớm, chuẩn bị bữa sáng.
-Hôm nay con đi làm phải không?
-Vâng ạ.
-Ngày đầu đi làm nhớ làm việc cho tốt nhé con.
-Vâng, bố đừng lo mà.
-Đúng đấy ạ, có con ở đó mà bố không phải lo.Con sẽ không để em nó bị sao đâu.-Khánh cầm xách đi xuống nhà.
-Anh nói gì thế?-Cô lườm anh.
-Anh có nói gì đâu. Chúng ta ăn sáng thôi.-Khánh giả lơ.
-Thôi nào ăn sáng rồi đi kẻo trễ đấy.-Bố giảng hòa.
-Vâng ạ, con mời bố.
Dùng bữa sáng xong, Kim vội vã đi làm.Cô chào bố.
-Con không đi cùng Khánh à?
-Con muốn đi bộ cho thoải mái một chút. Hít thở không khí buổi sáng rất tốt mà bố.
-Ừ, chúc con một ngày tốt lành.
-Con cảm ơn bố ạ.
Bầu trời hôm nay có chút nắng nhẹ, không khí thật trong lành và mát mẻ. Từng
cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô. Bao nhiêu năm ở Mỹ nhưng cô vẫn không
sao quên được những buổi sáng như thế này lúc cắp sách đến trường. Yên tĩnh và
thoải mái.
Kim lên tuyến xe buýt và ngồi yên vị tại vị trí cạnh cửa sổ. Chiếc xe buýt lăn
bánh, cô tiếp tục đắm chìm trong thế giới riêng của mình...
Khánh đậu xe ở bãi đậu xe rồi bước vào công ty.
-Thưa giám đốc, thư kí mới đã đến và đang đợi anh ở trong phòng làm việc ạ.-Người tiếp tân lễ phép.
-Được rồi. Cảm ơn.-Khánh mỉm cười.
-Không có gì ạ.
Khánh bước nhanh vào phòng giám đốc. Kim đang đứng ngắm cảnh bên cửa sổ. Nghe
tiếng mở cửa, cô quay người lại.
-Chào giám đốc.
-Em đang làm gì thế?
-Không có gì, anh muốn uống gì không?
-Uhm, cho anh một tách cà phê đi.
-Vâng, anh đợi một lát ạ.-Kim mỉm cười rồi bước ra ngoài.
Vừa đi được một đoạn cô đã vô tình va vào một cô gái nào đó.
-Tôi xin lỗi cô.-Kim lịch sự.
-Cô có mắt không hả? Sao đi mà không nhìn gì thế hả?Mắt cô để trưng chắc?
Cô gái đó la lối loạn cả lên. Kim tròn mắt nhìn cô gái đó. Về ngoại hình cô ta
cũng không đến nỗi nào, cũng có thể nói là xinh đẹp, nhưng hình như ăn diện
hơi quá nên có vẻ diêm dúa. Cách cư xử thì thôi khỏi phải nói...
-Tôi thành thật xin lỗi.-Kim tiếp tục xin lỗi.
-Bực mình thật đấy, mới sáng sớm mà đã thế này rồi.-Cô gái đó tức tối rồi bước đi, không quên ném ánh mắt hằn học về phía cô.
Kim nhún vai, ngày đầu tiên có vẻ không tốt lắm với cô thì phải.
Sau khi pha cà phê xong, cô đem vào cho Khánh.
“Cốc...cốc...cốc...”
-Mời vào.
Kim mở cửa bước vào trong.
-Em mang...
Kim đơ vài giây khi thấy Khánh ở trong phòng cùng cô gái lúc nãy. Cô ngạc
nhiên hết nhìn cô gái đó rồi nhìn Khánh.
-Lại là cô à.-Cô gái đó có vẻ không vui khi thấy cô- Cô vào đây làm gì?
Cô thật sự không thích cô gái đó nhưng vẫn cố tỏ ra thật lịch sự, không thể
làm Khánh mất mặt được.
-Xin lỗi tôi mang cà phê cho giám đốc.
-Vậy thì đặt xuống rồi ra đi.-Cô gái đó tiếp tục ra lệnh.
-Cô mau ra ngoài đi.-Khánh nói giọng khác hẳn ngày thường, vô cùng lạnh lẽo.
-Cô không nghe gì à? Ra ngoài đi.-Cô gái kia nhìn Kim nói giọng khinh khỉnh.
Kim cảm thấy bực bội quay đi.
-Người tôi nói là cô.
Khánh quay sang nhìn cô ả, ánh mắt sắc lạnh làm cô ta hơi hoảng sợ.
-Cô không nghe tôi nói gì sao hay là đợi tôi gọi bảo vệ.
-Anh ác lắm, anh dám đối xử với em như vậy sao.-Cô ta nhõng nhẽo, nghe mà thấy muốn ói.
-Bảo vệ, lên phòng tôi.
Khánh gọi ngay cho bảo vệ mà không chần chừ.
-Chỉ tại con nhỏ đó mà anh đối xử với em như vậy sao? Anh nói đi chứ.
Cô ta vừa nói hết câu bảo vệ đã lên đến nơi, Kim thầm ngưỡng mộ tác phong làm
việc nhanh như vậy.
-Đưa cô gái này ra ngoài, lần sau nếu tôi thấy cô ta bước vào đây thì các anh nghỉ việc cả đi.
-Vâng, thưa giám đốc.
Mặc cho cô ta kêu la oai oái, đám bảo vệ cũng không dám làm trái lời Khánh,
cũng đủ biết anh làm việc như thế nào rồi.
-Em sao thế?-Khánh trở lại giọng nói thường ngày.
-Người vừa rồi là ai vậy?-Kim vẫn chưa tiếp thu được những gì vừa diễn ra.
-Cô ta là thư kí cũ của anh vì có hành vi không đứng đắn nên anh đã sa thải cô ấy. Em đừng hiểu lầm.
-Lúc nãy em thật sự không nhận ra anh đấy.
-Rồi em sẽ biết thôi. Trong công việc thì phải như vậy, hơn nữa là đối với những người hay “bám đuôi”. Em làm việc đi.-Khánh mỉm cười.
-Chà, em không biết là anh lại có sức hút đến vậy. Thôi em đi làm việc đây.
-Ừ.