Trở Về


Tại sân bay.

Tiếng ồn ào từ khắp nơi. Người đợi đứng kín cả hành lang, khuôn mặt ai cũng lộ
rõ vẻ chờ đợi xen lẫn vui mừng. Cánh cửa mở ra, tiếng ồn ào càng lớn, nhiều
người đi ra cùng hành lí của mình.

Kim bước qua cánh cửa kính, hít một hơi thật sâu. Lâu rồi cô mới được hít thở
bầu không khí của quê hương, thật là thích.Đúng là không nơi đâu bằng nhà của
mình, được trở về quê hương là tốt nhất. Đảo mắt nhìn xung quanh, cô thoáng
mỉm cười khi thấy bố và anh trai đã đứng ở đấy, họ vẫn chưa thấy cô thì phải?

-Bố, anh Khánh.-Kim tươi cười tiến về phía họ.

Hai người lộ rõ sự vui mừng khi nhìn thấy cô.Ông Minh ôm cô con gái của mình
vào lòng, cười nói:

-Cuối cùng thì con cũng đã về, con gái cưng của bố. Bố nhớ con lắm đó.

-Hì hì, con cũng nhớ bố lắm ạ.

-Thế còn anh?-Khánh hỏi.

-Kệ anh.- Kim bĩu môi.

-Em đối xử với anh như thế sao. Thật uổng công anh yêu thương em.

-Em đùa đấy mà, em cũng nhớ anh lắm lắm.

-Em có vẻ thay đổi nhiều đi đấy.-Khánh nói

-Tốt hơn hay xấu đi?-Cô nhìn anh cười tinh nghịch

-Uhm, cũng chẳng biết nữa, để từ từ rồi anh sẽ phân tích xem sao.

-Anh lúc nào cũng vậy.

-Chúng ta về nhà thôi nào, con đi đường chắc cũng mệt rồi.

Ông Minh kết thúc câu chuyện. Khánh giúp cô mang hành lí ra xe.

Kim im lặng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài đang chạy lùi dần về phía sau. Cảnh
vật đã có phần thay đổi, cũng đúng thôi đã 5 năm rồi còn gì. Tuy vậy cô vẫn
cảm thấy có gì đó vẫn không thể thay đổi trong tim.

-Lần này về em đã có dự tính gì chưa?

-Tạm thời thì chưa, nhưng trước hết em phải đi tìm việc đã.

-Vậy thì em vào làm trong công ty của anh đi, anh cũng đang cần một thư kí.

-Để em suy nghĩ đã...

Khánh thành lập công ty đã hơn 4 năm. Trong mắt mọi người, anh là một người
“tuổi trẻ tài cao”, rất có uy tín. Anh thực sự giỏi giang và tốt bụng, nhưng
cô không muốn dựa vào người khác mà muốn đứng trên chính đôi chân của mình.

-Anh mong là em sẽ đến giúp anh một tay.

Công ty tuy thành lập chưa lâu nhưng cũng phát triển rất ổn định.(Nói thêm một
chút, Khánh đã tốt nghiệp đại học loại giỏi ở trường đại học danh tiếng tại
Mỹ, chính là ngôi trường mà cô vừa học 3 năm vừa qua.)

Khánh có ngoại hình không phải quá đẹp nhưng ưa nhìn, cao 1m72, làn da ngăm
đen tôn lên vẻ mạnh mẽ, rắn rỏi, thân hình cân đối. Đặc biệt là anh có đôi mắt
đẹp và một nụ cười ấm áp tỏa nắng cả hai anh em cô đều được thừa hưởng từ
mẹ.Đối với cô, anh là người đẹp trai với vẻ đẹp ấm áp, tuy nhiên vẫn xếp sau
một người...

-Con mệt thì vào phòng nghỉ đi, bố đã dọn phòng rồi đấy.

-Đã làm bố vất vả rồi ạ.

-Không sao, chỉ một chút thôi mà.

-Con cảm ơn bố.

-Con lên nghỉ đi.

-Vâng ạ.

Cô bước lên phòng của mình. Mọi thứ vẫn như cũ, không có gì thay đổi dù chỉ là
một chút. Kim nằm phịch xuống giường mơ màng trong màn sương kí ức...

Chiều.

-Con đi ra ngoài à?-Ông Minh hỏi khi thấy cô đi về phía cửa.

-Vâng ạ.

-Con đi đâu, để bố đưa con đi?

-Không cần đâu ạ con đi một mình được mà.Con muốn đi thăm mẹ một lát.

-Vậy có cần bố đưa đi không?

-Dạ không, con muốn đi một mình thôi ạ. Bố phải để hai mẹ con con tâm sự chứ ạ.-Kim mỉm cười.

-Ừ,vậy con đi đi, tới chào mẹ con chứ.

-Vâng, con chào bố ạ.

Đúng là cảnh vật thay đổi nhiều nên cô có chút khó khăn khi đi lại. Mất một
lúc lâu cô mới có thể đến nơi.

-Mẹ à, con đã về rồi đây ạ. Mẹ có nhớ con không?-Kim nhìn vào tấm ảnh của mẹ, mỉm cười nói.

-Con vẫn khỏe mẹ ạ. Đã 5 năm rồi con đã trưởng thành lên nhiều không còn con nít như lúc xưa nữa đâu ạ. À, con tốt nghiệp loại khá đó ạ, tuy con không bằng được anh Khánh nhưng con sẽ cố gắng hơn nữa. Con luôn là đứa con gái ngoan của mẹ mà, phải không ạ?

Kim cứ thế huyên thuyên mãi, được một lúc lại tươi cười, cô muốn ngày đầu tiên
trở về có thể cho mẹ thấy cô vẫn ổn, vẫn rất tốt.


Khánh ở trong phòng làm việc, ngồi ngả lưng ra sau ghế, anh gọi điện về nhà
cho bố

-Bố ạ?

-Ừ, có việc gì không hả con?

-Kim vẫn ở nhà ạ?

-Không, nó đi thăm mẹ rồi, nó muốn đi một mình nên bố không đi cùng.

-Vậy ạ, không biết em ấy có tìm được không nữa?

-Không sao đâu, nó nhất định sẽ tìm được mà, bố thấy có vẻ nó muốn ở một mình nên...

-Vậy lát nữa khi đi làm về con sẽ ghé qua đưa Kim về. Bố đừng lo.

-Ừ, cứ thế đi.

-Con chào bố ạ.

Khánh gác máy.


-Nhóc,em xong rồi à?

Khánh đứng ngoài cổng, hai tay đút vào túi quần, tựa người vào chiếc xe ở đằng
sau, mỉm cười nhìn cô, một nụ cười đầy quan tâm mang đến cho người đối diện
một cảm giác ấm áp.

-Anh đến lâu chưa? Sao anh không vào trong?

-Anh chỉ vừa mới đến thôi, để anh đưa em về.

-Nhưng em chưa muốn về.-Kim nũng nịu.

-Vậy giờ em muốn sao?

-Anh đưa em đi dạo quanh đây đi.

-Được thôi, hôm nay em muốn gì anh cũng sẽ đáp ứng cả.

-Hì, anh đúng là anh hai tốt nhất trần đời của em.-Kim mỉm cười.

Khánh đưa cô đi vòng quanh khu phố, những kí ức xưa lại ùa về cứ đan xen vào
nhau làm tâm trạng cô có chút bồn chồn...


Hạnh phúc ở cuối con đường - Chương #1