Bọn đàn em của Khánh Anh vẫn đánh hắn ta không thương tiếc. Hắn đau đớn gục
mặt xuống chịu trận. Cả người hắn bầm tím lên, có chổ máu tuôn ra trông phát
tội.
– Đủ rồi.
Khánh Anh chợt lên tiếng giọng đều đều không tức giận, nóng nảy. Khiến mọi
người cùng Bảo Nam không biết anh định làm gì. Việc anh làm vô cùng khó đoán.
Bọn đàn em nghe thấy giọng anh vang lên. Liền dừng tay hẳn quay sang nhìn anh.
Cả Bảo Nam cũng bất ngờ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
– Mày chịu tha cho hắn ta à?
Bảo Nam không nén được sự tò mò. Liền liều lĩnh hỏi mắt nhìn anh chằm chằm.
Anh nghe Bảo Nam nói thế nhết môi cười nhạt. Rồi tiến lại gần hắn ta đứng giữa
bọn đàn em.
Những tên đó đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn anh. Bọn họ chẳng hiểu thái độ của anh
là ý gì? Chẳng lẽ lần này anh lại chịu tha cho hắn ta.
– Tha???
Khánh Anh hỏi ngược lại Bảo Nam rồi đưa đôi mắt lãnh đạm đảo quanh tất cả. Rồi
chợt dừng lại ở hắn ta cười khẩy.
– Có nói không?
Anh gằn từng chữ mắt đột ngột nảy lửa. Đôi tay siết chặt cổ áo hắn. Khắp người
toát lên hàn khí. Lạnh đến thấu xương là cảm giác của hắn ta bây giờ.
Hắn chẳng nói gì chỉ run rẩy lắc đầu. Phần vì chẳng còn sức lực để nói phần vì
nổi sợ hãi anh khiến hắn thốt không thành tiếng. Mặt tái xanh, những vết trầy
xước rướm máu len lỏi trên gương mặt hắn ta.
Anh hừ nhẹ một tiếng rồi thả đôi tay ra khỏi người hắn. Nhếp mép rồi cho tay
vào túi. Mặt vẫn bình thản như không.
Hắn thấy anh không còn siết cổ mình nữa. Thở phào nhẹ nhõm đưa đôi mắt thâm
đen mệt nhoài nhìn anh.
Bỗng dưng bên thái dương hắn lạnh đến lạ thường. Cảm giác lạnh khiến sửng tóc
gáy. Cái lạnh của kim loại chiếm hữu lấy vầng trán hắn. Miệng run lấp bắp mắt
chẳng dám nhìn xem bên ấy.
-CẠCH...
Âm thanh ấy vang lên giữa sự kinh ngạc của mọi người. Riêng hắn sợ hãi nhắm
tịt mắt lại. Chợt nghe bên tai âm thanh ấy đột ngột vang lên. Mang theo một
luồn sát khí âm u.
Nó khá quen với hắn có lẽ đã được nghe ở đâu đấy vài lần. Chợt trong đầu hắn
lóe lên một hình ảnh. Khiến hắn chẳng còn bình tĩnh nữa. Mà cả người toát mồ
hôi lo sợ. Đôi tay bị trói chặt cũng run lên. Mặt chẳng còn màu máu tái nhợt.
Đó là tiếng lên đạn của súng. Hắn là đàn em của lão Davil nên sử dụng súng
cũng thường và việc nghe thấy âm thanh ấy là chuyện đương nhiên. Nhưng lần này
khác hẳn những lần ấy. Lần này hắn không còn là kẻ cầm súng chĩa vào người
khác ra uy. Mà chính là kẻ xấu số đang hứng chịu mũi súng ấy chỉa vào. Và chỉ
cần một hành động nhẹ nữa là coi như đời hắn kết thúc.
– Chọn. Một nói. Hai.......
Khánh Anh nhận ra vẻ sợ hãi hằn lên khuôn mặt hắn ra lệnh. Nói đến hai anh ép
sát mũi súng vào thái dương hắn hơn.
Cả người hắn giờ bao trùm bởi luồn hàn khí ấy.
– Tôi......tôi nói. - miệng hắn lắp bắp nói không thành lời.
– Được. Nói mau. - anh khá hài lòng với sự lựa chọn của hắn.
– Thật sự là tôi không biết lão ta đang ở đâu. Nhưng....nhưng tôi biết được kế
hoạch tiếp theo của lão.
– Kế hoạch??? - Bảo Nam bất ngờ khi nghe hắn ta nhắc đến kế hoạch tiếp theo.
– Đúng. Sau khi thất hại kế hoạch ám sát anh Raian. Và biết anh vẫn còn sống.
Nên lão đã chuẩn bị một kế hoạch mới. Cô bé đi chung với anh Raian hôm trước
giờ đang ở bệnh viện WILL phải không?
– Đúng. - Bảo Nam nói.
Khánh Anh không nói gì chỉ im lặng nghe hắn kể hết câu chuyện.
– Lão biết chắc chắn anh Raian sẽ đưa cô bé vào đó. Nên lão đã mai phục sẳn.
Chờ thời cơ là bắt cóc cô ấy làm con tin. Để gây áp lực cho anh. Còn nếu đường
cùng lão sẽ ôm cô bé nhảy xuống lầu tự tử. Lão muốn cô bé chết cùng lão. Nếu
anh Rodel và Raian muốn cứu cô ấy thì mau đến sân thượng của bệnh viện mau.
Không sẽ không còn kịp. Giờ lão không còn giữ bình tĩnh được nữa.
– CÁI GÌ????
Bảo Nam hoảng hốt không tin vào tai mình. Hét to lên kinh ngạc.
– Tôi đã nói hết những gì tôi biết. Hai người làm ơn tha cho tôi. - hắn kể
toàn bộ trong sợ sệt.
Khánh Anh nghe xong liền thả khẩu súng xuống. Cho ngay vào túi quần. Tay quơ
lấy chiếc áo khoác khoác vội vào rồi chạy thẳng ra xe lao nhanh đi. Trong sự
ngơ ngác của mọi người. Bảo Nam thấy thế liền vội vã chạy theo.
– Thả hắn ta ra được rồi đấy! - Bảo Nam quay đầu lại nói một câu rồi chạy vọt
theo Khánh Anh.
-----BỆNH VIỆN WILL------
Kim Ngân cùng Lâm Phong trò chuyện vui vẻ với nhau. Khắp căn phòng mặc dù
không có tiếng nói. Nhưng vẫn len lỏi tiếng cười vui khúc khích của đôi trai
gái. Người ngoài nhìn vào trông họ rất xứng đôi. Cứ ngỡ là một cặp tình nhân.
Khiến ai cũng phải ganh tỵ khi nhìn vào.
///Em có vẻ mệt rồi đấy. Vết thương mới phẩu thuật cần nghỉ ngơi nhiều. Thôi
em nằm xuống nghỉ đi !///
Lâm Phong thấy cô mệt mỏi lo lắng liền bảo cô.
///Em còn khỏe mà. Không sao đâu. Cho em ngồi một chút đi. Nằm hoài chán
lắm!!!///
Kim Ngân xụ mặt buồn bã. Tay lay tay anh tỏ vẻ năn nỉ anh.
– Ngoan nào!!!
Lâm Phong thấy cô thế khẽ cười vì tính trẻ con lại bướng bỉnh của cô. Dịu dàng
xoa đầu cô nói rồi đỡ cô nằm xuống giường bệnh.
Lấy chăn đắp kĩ càng cho cô. Rồi nở một nụ cười tỏa nắng với cô. Tay nhẹ nhàng
xoa đầu cô mỉm cười thích thú.
– Em ngủ một lát cho khỏe đi. Anh đi tìm Thiên Vy với Tuyết My một lát. Không
biết hai người họ làm gì mà lâu quá.
Anh nói rồi chào tạm biệt cô. Khẽ đóng cửa phòng cô lại. Rảo bước đi trong
lòng dâng trào lên niềm hạnh phúc.
Hạnh phúc là khi ta được ở cạnh người mình yêu dù chỉ trong phút chốc. Cũng đủ
khiến cho tim ta đập loạn nhịp vì người ấy. Yêu.......
Cô cũng đáp lại anh bằng một nụ cười tươi tắn. Rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Dần dần đi vào giấc ngủ. Sau những ngày phải trải qua biết bao nhiêu nguy
hiểm. Giờ cô mới được thật sự được nghỉ ngơi.
Vừa thấy Lâm Phong bước ra khỏi phòng bệnh của Kim Ngân. Một người đàn ông
đứng phía xa cười nham hiểm. Vậy là lão đã có cơ hội.
-Tách....
Cánh cửa bỗng mở ra, người đàn ông ấy từ từ tiến đến giường bệnh của cô. Mắt
đảo xung quanh lén lút xem xét.
Cô đã chìm vào giấc ngủ sau khoảng thời gian khá mệt mỏi. Bỗng nghe có tiếng
động liền mở mắt ra xem. Cô cứ nghĩ là Lâm Phong quay lại. Nhưng không......
Trước mắt cô lão Davil đang bước gần đến cô. Môi ẩn hiện nụ cười gian xảo. Sợ
hãi cô vùng dậy ngồi sát vào tường.
Cố ý tránh né lão nhưng làm sao được vì lão đã đến cạnh giường cô.
Cô hoảng loạn định la lên kêu cứu. Nhưng vẫn không thốt thành lời cổ họng đau
buốt. Cô thầm mong ai đó sẽ vào cứu cô ngay lúc này. Cô sợ lắm lão ta độc ác
lắm không biết lão sẽ làm gì cô nữa.
Bờ vai bé nhỏ chợt run lên từng hồi. Bỗng dưng lão ta tiến đến lấy trong túi
ra tấm khăn nhỏ. Bịt vào miệng cô. Cô sợ hãi vùng vẫy nhưng vẫn không thắng
nổi lão.
Chợt cô cảm thấy toàn thân nhẹ bổng. Mắt không còn sức lực để mở nữa. Nó mệt
mỏi nhắm nghiền lại. Đôi tay đang vùng vẫy chợt buông lỏng. Toàn thân cô đổ
gục xuống. Chẳng còn biết gì đang xảy ra với mình.
– Khánh Anh...... - trong tiềm thức vẫn gọi tên anh trong sợ hãi.
------CANTEEN BỆNH VIỆN-----
Lâm Phong vừa xuống đấy đã gây sự chú ý. Ai cũng nhìn theo anh trầm trồ khen
ngợi. Tất cả đều dừng tay lại để làm một việc là ngắm nhìn anh.
Đến những bệnh nhân cùng chen lấn nhau chạy vào Canteen để được nhìn mỹ nam.
Canteen nhờ thế mà đông đúc hẳn.
Lâm Phong dừng chân tại chổ hai cô gái xinh đẹp đang ngồi trò chuyện. Cùng
nhâm nhi hai tách cafe nóng hổi.
– Cả hai nói gì vui vậy? Cho anh tham gia được không?
Anh lên tiếng làm cả hai giật mình. Quay người lại nhìn anh bối rối.
– Ơ anh Lâm Phong sao anh lại ở đây? - Thiên Vy hỏi.
– Hai người ra đây được anh cũng được vậy. - Anh kéo ghế ngồi cạnh bình thản
nói.
– Nhưng...còn Kim Ngân? - Tuyết My hỏi.
– Kim Ngân đợi hai người lâu quá. Mệt nên ngủ rồi.
– Vậy anh ra đây để.......
– Kiếm hai người chứ làm gì.
Anh nói rồi đưa đôi mắt khó chịu sang cả hai. Như hiểu được ý anh hai cô gái
nhìn nhau cười gượng.
– Thật ra là em và chị Tuyết My có lên phòng rồi nhưng....nhưng em không vào.
Vì thấy cả hai đang cười đùa vui vẻ nên không nỡ phá vỡ không khí. Nên hai chị
em mới xuống đây uống cafe ấy chứ. Hai người mới gặp mà có vẻ thân thiết quá
ha.
Thiên Vy kể xong nhìn anh thích thú. Quay sang Tuyết My nháy mắt rồi cả hai
cười ầm lên. Như đang trêu anh. Làm anh vừa ngại nhưng lòng vẫn thấy vui vui.
– Vậy giờ đi được chưa?
Anh lấy lại vẻ tự nhiên ban đầu nói rồi đứng dậy đi lên phòng bệnh. Thiên Vy
và Tuyết My đang cười vui vẻ nghe anh nói thế liền gật gù rồi đi theo anh.
Khánh Anh vừa nghe tên đàn em của lão Davil nói liền tất tả chạy đến bệnh viện
tìm cô. Anh mong mình đến đúng lúc và cô vẫn còn an toàn. Anh nghĩ chắc chắn
Lâm Phong sẽ bảo vệ cho cô.
Anh đang rất lo cho cô lòng anh nóng như lửa đốt. Chạy với hết tốc độ để đến
bệnh viện nhanh nhất. Nhưng trong lòng vẫn bồn chồn lo lắng không ngơi.
Bảo Nam thấy thái độ của anh cũng khá bất ngờ. Anh có vẻ lo lắng lắm và vẻ cao
ngạo ngày thường của anh cũng dần mất. Thay vào đó là sự lo lắng nóng ruột.
Chiếc xe Lamborghini Veneno vừa dừng lại trong bãi đậu xe của bệnh viện đã
khiến nhiều người ngước nhìn. Không khỏi ngạc nhiên và thầm ngưỡng mộ. Một
người trẻ tuổi như anh lại sở hữu được một siêu xe mà trên thế giới ít người
có được.
Số khác lại trầm trồ khen ngợi tán dương gương mặt toàn diện của anh. Nhiều cô
gái chen chúc để được ngắm nhìn anh. Cô gái nào cũng thầm ao ước mình được làm
bạn gái của một người vừa giàu có vừa đẹp trai như anh.
Anh thì chẳng bận tâm đến những lời bàn tán đó. Lòng chỉ nghĩ về cô. Vừa xuống
xe đã vứt chìa khóa cho Bảo Nam và chạy thẳng lên phòng Kim Ngân. Trước sự
nuối tiếc của hàng trăm cô gái ở đây.
Anh chạy thật nhanh lên phòng cô. Vừa đến nơi anh vội vã mở toang cửa ra. Và
mong rằng phía sau cánh cửa một cô gái vẫn nằm nguyên vẹn nơi đó.
Cánh cửa dần mở ra anh bước vào bên trong. Xung quanh trống rỗng chẳng có lấy
một bóng người cả Lâm Phong Tuyết My Thiên Vy và đặc biệt là Kim Ngân không
một ai ở đây.
Anh lo lắng định gọi điện cho Lâm Phong. Nhưng chợt thấy dưới sàn có một chiếc
khăn tẩm thuốc mê. Anh đoán chắc chuyện này là lão Davil làm rồi chứ không ai
khác nữa.
Anh khó chịu tay tạo thành quyền đấm mạnh vào tường. Anh đã cố gắng rồi nhưng
rốt cục vẫn trễ một bước. Cô vẫn nằm trong tay lão. Và mối nguy hiểm vẫn cứ
lâm le chiếm lấy sinh mạng của cô. Anh đã hai lần không bảo vệ được cô. Lần
nào cũng khiến cô gặp nguy hiểm mà bản thân anh chẳng làm được gì. Anh muốn
người chịu tất cả mọi chuyện sẽ là anh chứ không phải cô. Ở bên anh cô thật sự
gặp quá nhiều nguy hiểm.
Khánh Anh lao nhanh khỏi phòng chạy ngay lên sân thượng bệnh viện. Trong sự
ngạc nhiên của Bảo Nam.
Bảo Nam vừa đến phòng cô đã thấy Khánh Anh chạy vội đi. Anh không hiểu chuyện
gì liền mở cánh cửa ra thì thấy Kim Ngân và mọi người không có trong phòng.
Trong phòng chẳng còn có một ai.
– Kim Ngân đâu rồi!?
Lâm Phong cùng lúc đó cũng từ ngoài bước vào. Chẳng thấy Kim Ngân đâu chỉ có
mỗi Bảo Nam đứng đấy. Lo lắng hỏi.
– Lâm Phong mày đi đâu vậy? Rồi hai người kia đâu? -Bảo Nam không trả lời mà
hỏi ngược lại anh.
– Em đây. Có chuyện gì ạ? Ối Kim Ngân....Kim Ngân nó đâu rồi. - Thiên Vy nghe
Bảo Nam hỏi mình liền lên tiếng và nhận ra sự khác thường hoảng hốt hỏi.
– Không xong rồi. Kim Ngân có chuyện rồi. Mau....mau lên sân thượng. - Bảo Nam
dần hiểu ra được nói.
– Nhưng....nhưng Kim Ngân nó đâu rồi. Mà tại sao chúng ta phải lên đấy?
– Không còn thời gian nữa mau lên cứu cô ấy. Không là không kịp đấy. Đi đi rồi
anh sẽ nói cho em biết.
Bảo Nam nói xong mọi người liền cùng anh chạy ngay lên sân thượng. Trên đường
đi anh đã kể rõ âm mưu bắt cóc Kim Ngân của Lão Davil.
------SÂN THƯỢNG-------
– Chào cô bé lâu quá không gặp.
Lão Davil đổ nước vào mặt Kim Ngân. Cười nham nhở nói.
Bị nước tạt vào nên cô cũng dần tỉnh ra. Mắt he hé mở lên nhìn người đàn ông
trước mặt sợ hãi. Cô còn nhớ lúc nãy lão ta đã bịt miệng cô bằng chiếc khăn.
Rồi sau đó cô mê man chẳng còn hay biết gì nữa. Đôi tay khẽ cử động nhưng
không còn được nữa. Nó đã bị trói chặt lại rồi
– Cô bé đang ở trên sân thượng tầng cao nhất của bệnh viện này. Hahaaaa. Cô bé
nhìn xem bên dưới những con người kia thật bé nhỏ phải không? Hahaaaaa
Lão ta không còn bình thường nữa. Miệng cười ha hả tay thì xô người cô ra phía
trước để nhìn thấy được những gì lão vừa nói.
Quả thật ở nơi đây cao thật. Gió lại thổi mạnh. Từng cơn gió ùa tới len qua
làm rát cả gương mặt. Cô nhìn xuống mà choáng váng. Giờ cô lại còn đang ở ngay
lan can chỉ cần tiến thêm vài bước nữa là rơi xuống dưới ngay. Rất nguy hiểm
từ trên đây mà rơi xuống chỉ có chết chứ không thể sống nổi.
– Cô bé sợ rồi à? - lão nâng mặt cô lên cười khinh khỉnh trước sự sợ hãi của
cô.
– Để ta cho cô bé biết hôm nay ta sẽ bắt thằng Raian nhảy từ đây xuống. Nó sẽ
chết tại chổ. Hahaa.
Nghe lão nói thế cô sợ hãi lắc đầu lia lịa. Cô không muốn vì cô mà anh phải bị
gì. Cô đã nợ anh quá nhiều. Cả sinh mạng này cũng là do anh cứu về.
– Cô bé không muốn à??? Không muốn cũng phải muốn. Đường cùng nếu nó không
quan tâm đến sống chết của cô bé. Thì ta sẽ cùng cô nhảy xuống đây. Cũng thú
vị đấy chứ. Phải không nào???
Lão nói xong cười ầm lên man rợ. Lôi cô sát về lan can. Gió thổi mạnh làm cô
chớ với suýt không giữ được thăng bằng. Tay lão siết chặt lấy bả vai cô. Đụng
vào vết thương khiến cô đau điếng. Cắn chặt lấy môi chịu đựng. Do lực của tay
lão quá mạnh làm máu từ cánh tay ngày càng tuôn ra nhiều. Ướt đẫm cả vai áo
kèm theo đó là sự đau đớn. Bờ vai bé nhỏ run lên đau đớn và sợ hãi. Nước mắt
từ hốc mắt cũng bắt đầu rơi. Cô đau lắm sợ lắm. Sao không ai đến cứu cô? Chẳng
lẽ mọi người đã bỏ rơi cô hết rồi sao???
– Khánh Anh, Lâm Phong, Thiên Vy sao mọi người không đến cứu tôi.