1 : Đụng Độ


Tháng sáu - tháng bắt đầu cho mùa hè - đã đến. Phượng hồng nở đỏ cả một góc
trời. Tiếng ve kêu râm ran trên tán cây nghe thật vui tai. Bầu trời trong xanh
cao vút không chút gợn mây. Những tia nắng tha hồ đùa nghịch với cỏ non.

Nhà của Kim Ngân là một căn biệt thự màu trắng khá rộng. Với chiếc cổng màu
hồng phấn cùng giàn hồng bạch ở phía trên. Phía trước biệt thự là vườn hoa
hồng với đủ loại nào là hồng nhung, hồng bạch, vàng, xanh,.... Từ những loại
hồng dại đến loại hoa được đem từ nước ngoài về. Sau là một cánh đồng hoa được
phủ bởi một màu tím của hoa Violet và Laveder hay Oải Hương.

Đó là nơi Kim Ngân yêu thích nhất. Ngày nào cô cũng dành gian để chăm sóc
chúng. Từ phòng của Kim Ngân có thể thấy được cả hai nơi ấy. Ba cô đã căn dặn
thợ thiết kế cho phòng cô ở nơi trông thấy được vườn hoa và cánh đồng.

Trong phòng là cô công chúa đang say sưa với giấc ngủ. Mà bây giờ đã là 8h
sáng.

CỐC....CỐC....C...C....

– Kim Ngân ơi! Dậy đi con. - bà Hoa -mẹ cô bước đến gõ cửa phòng cô và nhẹ
nhàng gọi.

Bên trong cô công chúa vẫn cuộn tròn mình trong chiếc chăn không có ý định
thức. Cô khẽ cự quậy.

– Còn sớm mà mẹ. Cho con ngủ thêm tí nữa nha! - tiếng Kim Ngân từ trong phòng
vọng ra.

Mẹ cô lắc đầu cười thầm. Bà đã quá hiểu tính của cô.

– Thôi nào dậy đi con, 8h trưa rồi đấy. Ba đang đợi con dưới lầu này. Ngoan
nào.

– Vâng ạ!!! Con xuống ngay đây. - cô kéo chăn trùm kín đầu nói.

– Ừ. Thế mẹ xuống trước. Con mau lên đấy. Không được ngủ tiếp nữa nhá.

– Dạ. Con biết rồi.

Bà thấy thế an tâm bước xuống lầu. Còn cô thì từ từ mở mắt ra tìm chiếc đồng
hồ trên bàn.

– 8h rồi sao. - cô lầm bầm - Mới 8h mà mẹ kêu rồi chán thiệt.

Kim Ngân bước xuống giường vươn vai. Bước lại gần cửa sổ ngắm nhìn những nụ
hoa hé nở. Đôi môi anh đào mĩm cười thích thú. Cô say sưa ngắm chúng mà quên
mất ba mẹ đang đợi cô.

Chợt nhớ lời mẹ cô khi nãy. Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh VSCN thay quần áo.
Bước xuống lầu thì ba mẹ cô đang ngồi đợi cô ở bàn ăn.

– Con chào ba mẹ ạ!

– Đến giờ mới chịu thức đấy à! - ông Kim -ba cô trêu.

– Hì hì. Ba chọc con quài.

– Thôi ngồi vào bàn ăn sáng đi con. - mẹ cô lên tiếng.

Cô ngồi vào bàn một đĩa trứng ốp la thơm ngon đặt trước mặt cô.

– Con mời ba mẹ ăn sáng ạ. - cô hí hửng nói rồi ăn ngay chúng không chờ đợi.

Ăn, ngủ là hai việc mà Kim Ngân thích nhất. Khi cô buồn bực mà có thức ăn là
cô quên hết tất cả chỉ hứng thú "xử" đống thức ăn ấy.

– Kim Ngân ba có chuyện muốn nói với con. - ông Kim đặt đĩa xuống nhìn cô.

– Dạ?

– Trưa nay con sẽ cùng ba mẹ đi gặp bạn của ba - ông từ tốn nói.

– Sao ạ? Bạn của ba? - cô ngạc nhiên.

Ông gật đầu không nói gì.

– Đi gặp bạn ba kêu con đi theo làm gì?

– Thì con cứ đi theo ba mẹ đi. - bà Hoa nói.

– Nhưng họ là ai ạ? Con biết không? - cô tò mò.

– Cứ đi đi rồi con sẽ biết - ba cô cười nhẹ - Thôi con ăn đi - ông nói tiếp.

Kim Ngân không nói gì. Cúi đầu xuống ăn. Cô khá tò mò về việc trưa nay. Cô
muốn biết họ là ai? Đem cô theo làm gì? Cô cứ thắc mắc mãi nhưng chẳng dám
hỏi.

– Con no rồi ạ. Con xin phép lên phòng trước - Kim Ngân bước ra khỏi bàn.

– Sao ăn ít thế con - mẹ cô lo lắng.

– Hihi tại con không đói.

– Chứ không phải tò mò quá ăn không vào sao - ba cô rời mắt khỏi tờ báo ngước
nhìn cô cười thích thú.

– Ba này. - cô làm nũng - Mà ba mẹ con xin phép qua nhà con Hân trã đồ cho nó
nha - cô cười nói.

– Ừ con đi đi. Nhớ về sớm đấy. Đừng có mà tìm cớ "chuồn" đi luôn nhá. - mẹ cô
đùa.

– Hihi con biết rồi đi xíu về à - cô nói rồi chạy ngay lên phòng thay quần áo.

Cô chọn cho mình chiếc áo thun màu hồng nhạt. Với chiếc quần short jean. Tóc
bớ cao mái ngố. Nhìn cute lắm. Áo thun quần short là kiểu đồ cô thích nhất. Nó
vừa năng động vừa trẻ trung vừa hợp với tính cách lăn xăn của cô. Nhà Hân cũng
gần nên không cần đi xe đạp.

...............
.......................
Tại sân bay

Một anh chàng điển trai hết sức là handsome từ trong bước ra. Khánh Anh đi đến
đâu mọi người đều nhìn theo anh và bàn tán. Những cô gái thì ngây ngất với vẻ
đẹp của anh. Người thì ước ao sao anh quay lại cười với mình thì có chết cô
cũng chịu. Người thì mãi nhìn theo anh đến đâu quên mất lấy hành lý. Những
người thanh niên thì người hâm mộ người ganh ghét. Đến những cô tiếp viên hàng
không vẫn không chịu rời mắt khỏi anh.

Nói chung là anh nổi bật nhất ở sân bay hiện nay. Trông anh còn hơn cả siêu
sao đang được khán giả săn đón. Quả thật anh đẹp trai và có sức hút thật.

Anh thì hoàn toàn không quan tâm đến những người đó vẫn ung dung bước đi. Anh
không cười với ai vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng. Ở anh như toát ra một luồn
khí lạnh khiến người xung quanh rùng mình. Nhưng nét lạnh lùng ấy của anh
không làm cho những cô gái ấy chùn bước. Mà họ càng lấy đó làm hứng thú.

– Ôi anh ấy lạnh lùng thật - một cô gái không khỏi ngưỡng mộ thốt lên.

– Anh ấy đẹp trai quá - cô gái 2.

– Anh gì ơi cho em làm quen nha - cô gái 3.

Rồi những lời khen ngợi khác cứ lần lượt thốt ra. Anh thì chẳng để tâm đến họ.
Anh bước ra khỏi sân bay bước đến chiếc BMW đang đậu sẳn đợi anh.

– Chào mừng cậu chủ đã trở về - một người đàn ông trung niên lễ phép chào anh.

Anh tháo kính mát ra nhìn ông quản gia khẽ gật đầu.

– Cậu Phong và cậu Nam không về cùng cậu chủ ạ! - ông ta mở cửa cho anh khẽ
hỏi.

– Hai hôm nữa tụi nó sẽ về - anh lạnh lùng nói rồi bước vào xe.

Xe anh từ từ lăn bánh. Đi được một đoạn anh bảo ông quản gia dừng xe lại để
anh đi dạo thành phố một lát.

– Vâng nhưng cậu nhớ về sớm vì cậu có hẹn với ông chủ vào trưa nay ạ - ông
bước xuống xe mở cửa cho anh lễ phép nói.

– Tôi biết rồi - anh xuống xe nói.

Anh bước đi trên một con phố khá vắng người. Từng cơn gió thổi nhẹ làm rối mái
tóc nâu của anh. Trông anh thật lãng tử. Anh chẳng để tâm đến nhìn về xa đăm
chiêu suy nghĩ.

.............
.......
Tại nhà Hân - bạn Kim Ngân.

– Bye mày tao về nhe - Kim Ngân bước ra cổng vẫy tay chào bạn.

– Ê sao hôm nay về sớm vậy. Ở chơi với tao tí đi.

– Không được mày ơi hôm khác đi. Hôm nay tao có hẹn rồi.

– Haha mày có hẹn?

– Vui lắm hay sao mà cười. Tao có hẹn với ba mẹ tao đi gặp bạn ba tao.

– Trời mày định làm con ngoan à. Hahaaaa

– Con này tao ngoan sẳn từ lâu rồi. Ai như mày.

– Ọe tao hiểu mày quá mà!

– Thôi trễ rồi tao không cải với mày nữa. Tha cho mày đó. Hôm khác mày sẽ biết
tay tao. Con ạ!!! Lè...lè... - Kim Ngân lè lưỡi trêu Hân.

– Bye mày con quỷ - Hân cười chào bạn.

Rời khỏi nhà Hân cô tung tăng đi về. Đi đến đâu cô ca hát líu lo đến đó. Mắt
thì nhìn lên những tán cây phượng vĩ đang nở rộ.

RẦM......M......M.......

– Ui da! Đi không nhìn đường hả??? - Kim Ngân xoa xoa đầu gối bực bội nói lớn.

Thì ra là do cô mãi mê ngắm hoa phượng không để ý đến phía trước cũng có một
người đang suy nghĩ gì đó không nhìn đường. Thế là...rầm... Hai người đụng
phải nhau ngã xuống đất.

Anh đứng dậy phủ cát rồi đưa tay ra đở Kim Ngân dậy.

– Đưa tay đây - anh nói.

– Làm gì??? - cô không thèm nhìn đến nói.

– Đở cô đứng dậy chứ làm gì.

Cô ngước đầu lên nhìn anh. Chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của anh đang nhìn cô.

Đôi mắt đó như xoáy sâu vào suy nghĩ của cô như hiểu được những gì cô đang
nghĩ. Cô vội nhìn nơi khác để tránh cái nhìn của anh. Nhưng đôi mắt đó đẹp
thật! Nó to tròn xoe đen láy rất cuốn hút và đặc biệt nó rất lạnh lùng. Giờ cô
mới thấy anh có làn da trắng không tì vết. Môi lại còn đỏ mọng và quyến rũ
nữa. Cô rất tự hào vì cô có đôi môi chúm chím màu anh đào rất xinh. Nhưng giờ
cô lại cảm thấy thích đôi môi của anh hơn. Nó đẹp tuyệt! Nhìn lên thì chạm
ngay chiếc mũi cao thẳng của anh nó thật hoàn mĩ. Ôi đẹp làm sao!

Khuôn mặt anh đẹp như tượng đúc có khuôn mẫu đẹp như tranh vẽ. Đây là lần đầu
tiên có thấy một người đẹp đến như thế. Vẽ đẹp thật khiến người khác hâm mộ.
Trông anh có vẻ lạnh lùng lãng tử cô độc khó chạm tới được. Điều đó khiến anh
càng cuốn hút hơn. Cô giờ như tượng như anh không chớp mắt.

– Nè nhìn đủ chưa? - anh thấy cô không động đậy nên gọi.

Bị anh gọi bất ngờ làm cô ngượng đỏ cả mặt. Vội cúi đầu xuống để giấu khuôn
mặt đỏ như cà chua chín của cô. Nãy giờ cô nhìn anh chầm chầm không chớp mắt.
Ôi ngượng chết đi được.

– Có đưa tay tôi đở đứng lên không? - Thấy cô như thế anh cười nhẹ rồi nói.

– Không thèm - cô nói mà vẫn không ngước lên.

– Vậy thôi - anh rút tay lại cho vào túi quần bình thản đi tiếp.

Lúc này cô mới ngước lên thì anh đã đi rồi. Oa người gì mà cao thế. 1m80 mấy
chứ không ít. Cô chỉ thấy khuôn mặt của anh và thân hình của anh từ phía sau
thầm ngưỡng mộ. Ngắm anh nãy giờ làm cô quên mất anh là người làm cô ngã.

– Này đụng người ta ngã không biết xin lỗi à!!! - cô hét lớn.

Anh nghe nhưng vẫn đi tiếp không thèm quay lại nhìn. Làm cho Kim Ngân càng
thêm tức.

– Này! Tên kia anh có nghe tôi nói gì không? Anh bị điếc à - cô bực bội hét
to.

Anh vẫn không có phản ứng gì bước đi. Nhưng có phần chậm hơn xem cô sẽ làm gì.
Thấy thái độ anh vẫn bình thản như chẳng có gì cô càng tức điên lên. Bây giờ
cô đang ngồi bệt dưới đất chân thì đau lại thêm tức anh nữa. Cô gở chiếc giày
bata dưới chân lên. Nhắm thẳng ngay ngay anh mà ném.

BINH....H....H........

Chiếc giày của cô rơi ngay vào đầu anh. Anh bất ngờ đứng bất động 3s. Rồi từ
từ quay đầu lại nhìn "hung thủ" làm đầu anh như vậy. Cô đang cười khúc khích
vì đã trả thù được anh bỗng xanh mặt khi thấy anh đang tiến gần lại cô. Anh
lúc này trông như một con thú dữ có thể xé xác cô ra bất kì lúc nào. Vì từ đó
đến giờ chưa ai dám làm thế với anh.

Cô bắt đầu lo lắng có thể cô đã đụng phải người không nên chọc đến. Anh tiến
lại cô gần hơn. Ánh mắt lạnh lẽo ban nãy giờ đã biến thành ánh mắt tức giận
như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Cô vẫn ngồi bệt dưới đường không
dám nhúc nhích. Anh đến nơi cô ngồi thì dừng lại.

– Cô làm chuyện này? - anh nhìn cô chằm chằm rồi đưa chiếc giày lên hỏi.

– Ừ..ừ thì tôi làm đó rồi sao hả??? - cô cố lấy lại bình tĩnh trả lời.

– Cô dám?? - anh nghiến răng. Trông anh lúc này rất đáng sợ.

Cô im lặng không nói được gì. Cô bắt đầu cảm thấy sợ anh.

– Cô đứng dậy cho tôi - anh nói.

Cô giật mình khi nghe anh nói thế.

– Tôi...tôi.. tôi cũng muốn nhưng....nhưng chân tôi....chân tôi.....đau đứng
dậy không được - cô ấp úng nói.

– Cô có đứng dậy không? Hay..... - anh đưa tay ra trước mặt cô nhìn cô với ánh
mắt cực đáng sợ -Hay để tôi đở cô dậy - anh nói tiếp.

– Không.....không cần tôi.....tôi tự đứng lên được rồi. Cám.....cám ơn anh. Hì
hì - cô cười trừ.

Rồi cô cố gượng mình đứng dậy. Tay chống xuống đất tạo thế đứng lên. Anh vẫn
chằm chằm nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ "đáng yêu" đó.

– Hì hì tôi đứng lên được rồi nè. Hihi anh có sao không? - cô cười giả lả làm
vẻ mặt ngây thơ "vô số" tội.

– Cô còn dám hỏi tôi có sao không NỮA HÃ - anh hét vào tai làm cô choáng váng.

– Chết rồi hắn ta giận thật rồi - cô lẩm bẩm một mình.

– Nè cô vừa nói gì đó - anh chau mày nhìn cô.

– Ơ ơ tôi có nói gì đâu. Hihi - cô chối lia lịa.

– Hihi mà anh hét lớn được như vậy chắc là không sao đâu ha! Chắc không bị
chấn thương sọ não hay bị gì đâu đúng không? Vậy tôi về trước à! Bye anh nha -
cô định chuồn thì liền bị anh nắm lại. Thế là kế hoạch trốn chạy của cô đã
thất bại.

– Ai cho cô đi hã? - hai tay anh giữ chặt vai cô hỏi.

– Huhu tôi xin lỗi anh mà. Anh tha cho tôi về nha - cô giả khóc nài nỉ anh.

Anh vẫn không buông tay ra mà còn giữ chặt hơn. Cô sợ không biết anh sẽ làm gì
cô nữa. Chợt cô lóe lên một sáng kiến rất là very good. Cô khẽ cười.

– Í í có cái gì ở đằng kia kìa - cô nói rồi chỉ tay về sau lưng anh.

Anh quay đầu lại nhìn. Cô chỉ chờ có thế. Cô giơ chân lên lấy hết sức mình dẫm
một cái thật mạnh vào chân anh. Bị một cú rõ đau anh bỏ hai tay ra ôm lấy chân
nhăn nhó. Cô thấy thế liền ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.

– Ây da. Cô đứng lại cho tôi - tay ôm lấy chân anh tức tối nói.

Cô đứng từ xa nhìn thấy anh như thế ôm bụng cười thích thú.

– Haha. Đáng đời anh. Haha. Tội nghiệp chưa kìa. Haha thôi đi đây. Chào anh -
cô lè lưỡi ra trêu trông vô cùng đáng yêu. Nhưng đối với anh thì ngược lại.
Cực kỳ đáng ghét.

– Cô khá lắm. Đừng để tôi gặp lại cô nếu không cô không yên với tôi đâu - anh
tức tối nói.

Cô chạy thật nhanh về nhà. Vào đến phòng khách gặp ba mẹ cô đang xem tivi.

— Con chào.....chào ba....ba mẹ ạ... - cô thở không ra hơi.

Bà Hoa thấy cô chạy đến nổi thở không ra hơi liền lại đở cô ngồi xuống rót
nước cho cô uống.

– Con làm gì mà chạy dữ vậy? - bà đưa nước cho cô hỏi.

Cô uống một hơi hết cả cốc nước.

– Dạ có gì đâu ạ! Tại con muốn chạy để tập thể dục á - cô bịa đại lí do.

– Ai lại tập thể dục giữa trưa như thế? - ông Kim nghi ngờ nhìn cô.

Bị ông lật tẩy cô chỉ đành im lặng cười cười. Nhớ lại khuôn mặt đau khổ của
anh lúc ấy trông thật buồn cười. Chắc anh tức lắm.

– Kim Ngân con lên phòng thay quần áo đi. Cũng sắp đến giờ hẹn với bạn của ba
rồi đấy - ông nhắc nhở.

– Vâng ạ! - cô ngoan ngoãn đi lên lầu thay đồ. Vẫn phong cách quần jean áo
thun cô bước xuống gặp ba mẹ mỉm cười.

– Sao con lại mặc như thế? - bà Hoa có vẻ không hài lòng nói.

– Có gì sao mẹ con thấy bình thường mà - cô nhìn ngắm lại mình.

– Ôi trời. Con theo mẹ lên phòng nào. Mau - bà kéo tay cô lên phòng.

Cô lẻo đẻo theo sau mẹ không biết mẹ cô muốn làm gì nữa. Bà Hoa lấy trong tủ
ra chiếc váy màu trắng bảo cô thay. Cô cầm lấy vào nhà vệ sinh mặc vào. Từ
trong phòng cô bước ra với bộ cánh trắng tinh khôi trông như một nàng tiên
bước ra từ trong truyện cổ tích.

Cô có làn da trắng hồng không tì vết. Khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng. Với đôi
môi anh đào chúm chím cực kỳ đáng yêu. Đôi mắt to tròn xoe màu ngọc bích với
hàng lông mi cong vút. Thu hút mọi ánh nhìn của mọi người. Đôi mắt toát lên vẻ
thánh thiện trong sáng. Gò má lúng lính đồng tiền. Lại thêm bộ váy màu trắng
làm cô xinh hơn. Trông cô như thiên thần. Trong sáng, ngây thơ , đáng yêu vô
cùng.

Bà Hoa nhìn cô gật đầu mĩm cười hài lòng. Bà bảo cô còn thiếu chút gì đó. Bà
nhìn cô một lúc rồi đặt cô ngồi vào bàn trang điểm. Thì ra bà trang điểm cho
cô. Sau một lát được bà make up trông cô xinh hơn rất nhiều. Cô đi thêm đôi
giày búp bê vào.

Cô từ tốn bước xuống lầu. Ông Kim bất ngờ nhìn cô con gái của mình hôm nay
trông khá lạ. Trông rất dịu dàng và đáng yêu. Cô mặc váy trắng cúp ngực đính
pha lê mang giày búp bê trắng nốt. Tóc xõa uốn xoăn nhẹ ở đuôi. Thật sự rất
xinh xắn. Ông khẽ cười nhẹ gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng.

– Mình đi thôi xe đến rồi! - ông Kim lên tiếng.

Cô cùng ba mẹ ra khỏi nhà. Có một chiếc taxi đậu sẳn đợi. Họ bước vào xe. Bác
tài lịch sự chào hỏi. Sau đó chiếc xe từ từ lăn bánh. Và dừng lại tại một nhà
hàng 5 sao sang trọng.

Giới thiệu nhân vật :

-Ông NGUYỄN KIM: ba Kim Ngân. Trước đây ông là một ông trùm mafia nổi tiếng. Ông còn là chủ tập đoàn lớn nhất nhì thế giới. Về sau biến cố xảy ra ông lui vào ở ẩn ( biến cố gì sẽ được nói đến ở phần sau ). Giao hết tất cả mọi việc cho các ông bạn của ông. Ông trở về với cuộc sống bình lặng với Kim Ngân và vợ ông. Do lúc ấy Kim Ngân còn khá nhỏ nên cô không hề biết chuyện đấy.

-Bà HOÀNG DIỄM HOA : mẹ Kim Ngân. Thời trẻ bà là một ca sĩ nổi tiếng. Sau khi lấy ông Kim bà giải nghệ ở nhà nội trợ và chăm sóc cô.

-Ông TRẦN KHÁNH : ba Khánh Anh. Anh của ông Hoàng ( ba Thiên Vy, Hoàng Duy ). Ông và ông Kim là bạn thân của nhau và xem nhau như anh em. Cùng nhau xây dựng sự nghiệp. Nhưng có biến cố xảy ra ông dẫn gia đình sang Mỹ định cư. Ông giao hẹn với ông Kim đúng 15 năm sau sẽ quay về Việt Nam tìm gặp ông Kim mọi người và thực hiện lời hứa giữa hai gia đình ( lời hứa các chương sau sẽ biết hehe ). Chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất thế giới.

-Bà BẠCH UYỂN LAN : mẹ Khánh Anh. Bà là người mẫu thời trẻ. Về sau bà cùng ông Khánh và Khánh Anh sang Mỹ. Bà bỏ nghề người mẫu chuyển sang kinh doanh shop thời trang cho các siêu sao Hollywood.


  • Ông LÂM TUẤN : ba Lâm Phong. Bạn của ba Kim Ngân ba Khánh Anh ba Bảo Nam ba
    Hoàng Duy và ba Tuyết My. Sang Anh sống từ 15 năm trước. Giờ quay về tụ họp
    với các ông bạn già. Chủ tịch quản trị tập đoàn xây dựng lớn nhất Châu Á.


  • Bà NGUYỄN PHƯƠNG HỒNG : mẹ Lâm Phong.


  • Ông LÊ BẢO AN : ba Bảo Nam. Bạn của ba "đám kia". Qua Úc cũng 15 năm trước.
    Giờ cũng về Việt Nam đoàn tụ. Chủ tập tập đoàn điện tử thứ 3 trên thế giới.


  • Bà LÂM THÙY LINH : mẹ Bảo Nam.


  • Ông PHẠM ĐỨC VĨNH : ba Tuyết My. Bạn với các ông kia. Đến Pháp sinh sống và
    làm việc 15 năm trước. Quay về Việt Nam gặp lại bạn cũ. Chủ tịch tập đoàn đá
    quý.


  • Bà VŨ NHÃ TUYẾT : mẹ Tuyết My.


  • Ông TRẦN HOÀNG : ba Thiên Vy và Hoàng Duy. Em trai ông Khánh. Cũng bạn với
    các ông kia. Thất lạc đứa con gái (Thiên Vy) lúc 1 tuổi. Tìm kiếm Vy suốt 10
    năm. Đến lúc cô 8 tuổi tìm gặp cô và đón cô qua Mỹ sinh sống đến nay mới quay
    về. Chủ tịch bệnh viện quốc tế. Vợ ông bà Trúc đã mất khi sinh Vy.


★ P/s : ông Khánh, ông Tuấn, ông An, ông Hoàng và ông Vĩnh đã liên lạc được
với nhau sau khi sang nước ngoài vài tháng. Họ thường xuyên gặp gỡ và gửi
những đứa con của mình sang Mỹ học nên tụi nó rất thân nhau. Chỉ riêng ông Kim
bị mất liên lạc với họ. Mặc dù họ đã cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn vô ích. Đến 15
năm sau ông Kim mới chủ động liên lạc với họ.


Hạnh Phúc Của Anh Là Em - Chương #1