Người đăng: kakalotnd9x@
Lái xe đến siêu thị Nguyễn Trung Kiên lại gặp người quen, Oh Sung Ri vẫn mặc
áo chùm kín đầu, khẩu trang che mặt nhưng Nguyễn Trung Kiên lại nhận ra ngay
lập tức, cô đứng cạnh một đứa bé đang khóc thút thít.
- Có chuyện gì sao Sung Ri?
Nguyễn Trung Kiên đi tới hỏi
Sung Ri nhìn thấy Nguyễn Trung Kiên, tim lại đập mạnh, cô hơi khẩn trương
- A giáo sư?
Hỏi chuyện Nguyễn Trung Kiên biết được đứa bé bên cạnh đang lạc mất mẹ, Sung
Ri có lòng tốt đến giúp đỡ nhưng đứa bé không chịu cứ đứng yên tại chỗ mà
khóc.
Nguyễn Trung Kiên mỉm cười nhìn đứa bé, đưa tay ra trước mặt đứa bé hô biến
một cái ra một bông hoa, sau đó sờ đầu đứa bé biến ra một đồng xu làm đứa bé
cười khanh khách. Sau khi đã chiếm được lòng tin của đứa bé Nguyễn Trung Kiên
mới nói
- Chú dẫn cháu đi tìm mẹ nhé
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu đi theo Nguyễn Trung Kiên. Chỉ một lúc sau Nguyễn
Trung Kiên đã tìm thấy mẹ đứa bé cũng đang nháo nhào lên đi tìm. Gặp lại con
mẹ đứa bé ôm chầm lấy đứa bé, sau đó cảm ơn Nguyễn Trung Kiên và Oh Sung Ri
rối rít.
- Ẻm thấy giáo sư rất có tài trong việc dỗ dành trẻ con đấy.
Oh Sung Ri sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình không ngừng cảm thán.
Nguyễn Trung Kiên cười cười rồi đưa tay ra trước mặt Sung Ri hô biến một cái,
một bông hồng trắng đã xuất hiện trong tay.
- Cảm ơn vì lời khen, tặng cho cô gái xinh đẹp và tốt bụng
Nguyễn Trung Kiên tặng bông hoa cho Sung Ri
Sung Ri trong lòng rộn lên, tim cô đập thình thình như muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực, mặt cô nóng lên đỏ đến tận mang tai, may mắn cô đang đeo khẩu trang, mặc
áo trùm kín đầu chứ nếu để Nguyễn Trung Kiên nhìn thấy thì cô thật sự không
biết trốn đi đâu. Cô cẩn thận cầm bông hoa như thể nó làm bằng thủy tinh chỉ
cần một va chạm nhỏ cũng có thể làm hỏng nó.
Nhìn vào rỏ đồ của Sung Ri toàn bộ là đồ ăn liền chỉ cần một chút nước sôi
hoặc hâm nóng một chút là có thể ăn được Nguyễn Trung Kiên nhíu mày. Hắn bỏ
lại toàn bộ số đồ mà Sung Ri vừa mới lựa vào trong rỏ hàng sau đó kéo cô đi
một vòng mua lại toàn bộ.
- Em ăn mấy món thiếu dinh dưỡng như vậy thảo nào trông em gầy quá, để thầy
chọn mua giúp em
Vừa đi Nguyễn Trung Kiên vừa càu nhàu
Chốc lát rỏ đồ của Sung Ri đã đầy, nhưng Nguyễn Trung Kiên vẫn không có ý định
dừng lại, Sung Ri phải khuyên bảo mãi hắn mới thôi.
- Giáo sư, em không biết nấu ăn
Sung Ri chỉ chỉ vào rỏ hàng xấu hổ nói. Từ nhỏ đến giờ công việc nấu ăn hầu
như là mẹ cô làm, mấy hôm này bố mẹ cô đi công tác nên cô phải mua đồ ăn liền,
cô hiện tại cũng đang học nấu ăn nhưng tới giờ mới chỉ biết làm vài món đơn
giản.
- Không sao tôi sẽ dạy em
Nguyễn Trung Kiên nói.
Giúp Sung Ri mang đồ về Nguyễn Trung Kiên mới phát hiện thì ra hắn và Sung Ri
sống cùng khu nhà, nhà của hắn ở ngay bên trên nhà Sung Ri.
- Không ngờ tôi với em lại sống cùng khu nhà đấy.
Tuy Nguyễn Trung Kiên khi mới đến đã chào hỏi hàng xóm nhưng mới chỉ chào hỏi
người cùng tầng còn các tầng khác hắn tính để từ từ chào hỏi sau.
- Giáo sư cũng sống ở đây sao
Sung Ri cũng ngạc nhiên không kém
- Ừ tôi mới chuyển đến hôm qua nên chưa chào hỏi được hết mọi người trong
khu.
Nguyễn Trung Kiên thành thật đáp
Quan sát nhà Sung Ri một lượt, khi thấy căn nhà không có một tấm gương hay bức
ảnh có mặt cô Nguyễn Trung Kiên biết được rằng Sung Ri đã từng có một quãng
thời gian vô cùng tăm tối. Điều này lại càng thôi thúc lòng quan tâm của
Nguyễn Trung Kiên với Sung Ri.
- Được rồi hôm nay thầy sẽ dạy em làm vài món ăn đơn giản trước đã
Nguyễn Trung Kiên cởi áo khoác sắn tay áo đi vào bếp
Sung Ri thì vội vội vàng vàng cầm theo quyển sổ tay ghi chép toàn bộ những gì
Nguyễn Trung Kiên nói, không sót một chữ.
- Sung Ri em cầm dao sai cách rồi, tay phải cầm vào phần chuôi dao ở sát phần
lưỡi dao, sau đó đặt ngón trỏ hoặc cả ngón giữa lên mặt ngoài của dao,…
Khi thấy cách Sung Ri cầm dao Nguyễn Trung Kiên đi sau lưng, vòng qua người
cầm lấy tay Sung Ri chỉ cách sử dụng đúng.
Ở khoảng cách gần như vậy Sung Ri có thể cảm nhận được cả hơi thở, sự ấm áp
từ lòng bàn tay của Nguyễn Trung Kiên, trái tim của cô lại loạn nhịp. Cho đến
khi Nguyễn Trung Kiên rút tay ra cô vẫn còn cảm giác được hơi ấm bàn tay vẫn
còn lưu lại.
Cuối cùng thì sau một buổi học nấu ăn đầy “khó khăn” của Sung Ri, bữa tối đã
phần nào hiện ra, trong đó đa phần là món ăn của Nguyễn Trung Kiên nấu.
Ngồi vào bàn ăn Sung Ri cảm thấy cô và Nguyễn Trung Kiên như một cặp vợ chồng
mới cưới vậy, mặt cô lại nóng lên.
- Ngon quá, giáo sư nấu ăn không thua kém gì đầu bếp nhà hàng năm sao.
Sung Ri ăn đến suýt nữa nuốt cả lưỡi
- Vậy sau này tôi có thất nghiệp mở nhà hàng em nhớ phải ghé thăm đấy
Nguyễn Trung Kiên nói đùa
- Điều đó là tất nhiên rồi
Sung Ri gật đầu liên tục
Sau khi ăn tối ở nhà Sung Ri xong xuôi, Nguyễn Trung Kiên có nhắc đến vấn đề
chữa mặt cho Sung Ri, hắn bảo vị bác sĩ hắn quen sẽ đến Hàn Quốc trong vài
ngày tới, rồi bảo Sung Ri thu sếp thời gian cho ổn thỏa.
- Giáo sư còn tiếp tục dạy em nấu ăn nữa không?
Sung Ri xấu hổ cúi mặt hỏi
- Sao học có một buổi đã chán không muốn học nữa hả?
Nguyễn Trung Kiên mỉm cười nói
- Không không em không có ý đó
Sung Ri vôi vàng xua tay giải thích
Đưa tay xoa đầu Sung Ri, Nguyễn Trung Kiên cười
- Tôi đùa em thôi mà, không cần phải gấp gáp như vậy đâu.
Khi Nguyễn Trung Kiên đã đi được một lúc, Sung Ri vội vàng chạy vào nhà cầm
điện thoại lên, trong điện thoại là bức ảnh Nguyễn Trung Kiên đang nấu ăn
trong bếp. Cô nhìn bức ảnh, rồi đưa tay sờ lên đầu nhớ lại cảnh hồi chiều cùng
Nguyễn Trung Kiên nấu ăn, được hắn xoa đầu Sung Ri bất giác nở nụ cười.