Người đăng: kakalotnd9x@
Tối hôm đó Nguyễn Trung Kiên đã có một giấc mơ, trong mơ hắn thấy bản thân
đang trong một bữa tiệc, chớp mắt một cái bữa tiệc liền biến thành một đám
tang, một cô gái thân hình bê bết máu đứng trước mặt hắn nói gì đó mà hắn
không thể nghe thấy, hắn muốn đưa tay níu nấy cô gái mà không được, thân ảnh
cô gái cứ xa dần, xa dần rồi biến mất trước mắt hắn.
- A..
Nguyễn Trung Kiên choàng tỉnh giấc, hắn ngồi dựa vào thành giường lau mồ hôi,
sau đó lấy từ trong chiếc áo khoác treo đầu giường một tấm ảnh. Tấm ảnh trong
cũng đã cũ, trong tấm ảnh có một cô gái, cô mặc một chiếc váy trắng, tóc ngắn
dài ngang vai đang mỉm cười vẫy chào người nào đó. Cô gái trong ảnh thực sự
rất giống với một người, người đó Nguyễn Trung Kiên đã từng gặp qua một lần
nhưng chưa thấy mặt, Seohyun của SNSD. Hai người họ thoạt nhìn sẽ lầm tưởng là
một người, điểm khác duy nhất của hai người họ là đôi mắt cô gái trong bức ảnh
có một đôi mắt vô cùng đặc biệt.
Nguyễn Trung Kiên lặng yên hồi tưởng lại những ký ức hồi nhỏ của mình. Lần đầu
gặp cô gái trong bức ảnh là lúc hắn 10 tuổi, khi ấy là giờ ra chơi hắn thấy
một cô bé ôm mặt khóc thút thít, cô bé cố gắng khóc thật nhỏ để không ai phát
hiện ra mình. Nguyễn Trung Kiên tò mò chạy tới bắt chuyện với cô bé
- Bạn tại sao lại ngồi khóc ở đây vậy
Cô bé vẫn ôm mặt khóc thút thít vừa khóc vừa nói
- Bạn bè bảo tớ là yêu quái, không ai muốn chơi với tớ
Nguyễn Trung Kiên không hiểu, hỏi tiếp
- Tại sao họ lai kêu bạn là yêu quái ?
Cô bé ngửa mặt lên chỉ vào đôi mắt của mình
- Tại mắt của tớ, nó không giống với người bình thường
Nguyễn Trung Kiên nhìn vào đôi mắt của cô bé, một bên màu đen như bao người
khác, nhưng bên còn lại nó lại có màu khác, màu xanh của bầu trời. Vừa thấy
đôi mắt của cô bé Nguyễn Trung Kiên sững sờ, còn cô bé thì trong lòng rất sợ
Nguyễn Trung Kiên cũng sẽ giống các bạn trêu trọc cô, nhưng khác hẳn với những
gì cô bé nghĩ Nguyễn Trung Kiên lại nói
- Bạn có đôi mắt thật đẹp, mình có thể cảm thấy bầu trời bao la trong mắt
trái và những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm trong mắt phải của bạn.
Ngoài cha mẹ thì đây chính là lần đầu tiên cô bé nghe được có người khen đôi
mắt của cô đẹp, cô bé òa khóc, lần này cô bé khóc rất lớn không thút thít như
lúc nãy nữa khiến mấy giáo viên đứng gần đó tưởng Nguyễn Trụng Kiên bắt nạt
cô. Điều này khiến hắn bị giáo viên trách mắng một hồi may mà một lúc sau cô
bé lên tiếng giải thích chứ không thật sự quá oan cho hắn.
- Tớ là Nguyễn Trung Kiên, học lớp A, sau này có ai bắt nạt cậu cứ nói với
tớ, tớ nhất định sẽ giúp cậu
Nguyễn Trung Kiên ưỡn ngực nói
- Tớ là Mikoto Sachi học lớp B.
Cô bé tươi cười nói
Từ trong hồi tưởng Nguyễn Trung Kiên quay trở lại thực tại, hai mắt hắn lúc
này đã đẫm lệ, nước mắt lăn trên gò má rơi lộp độp trên bức ảnh. Nguyễn Trung
Kiên đưa tay ôm lấy ngực, trái tim hắn thắt lại, hắn không ngừng tự trách bản
bân
- Tất cả là lỗi của mình, nếu như lúc đó mình nghe cuộc điện thoại của cô ấy,
nếu như lúc đó mình không uống rượu, nếu như...
Cuối cùng do vết thương hồi chiều, Nguyễn Trung Kiên lại một lần nữa thiếp đi,
lúc hắn tỉnh dậy cũng đã gần 7h sáng. Như thể không có chuyện gì xảy ra đêm
hôm qua Nguyễn Trung Kiên lại một bộ dạng vui vẻ, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi
hắn đi đến trường đại học Dongguk gặp mặt hiệu trưởng, sau đó có thể trực tiếp
giảng dạy tại trường. Vừa ra khỏi cửa Nguyễn Trung Kiên gặp được bà Kim, hắn
tươi cười chào hỏi bà một hồi.
- Vết thương của cháu đã đỡ hơn chưa
Bà Kim mặt đầy vẻ quan tâm hỏi
- Dạ cũng không còn đau nữa, cảm ơn cô đã quan tâm
Nguyễn Trung Kiên giả sờ sờ vết thương tỏ vẻ không sao, nhưng không may chạm
đúng chỗ vết thương chưa lành miệng khiến hắn nhăn nhó kêu lên một tiếng
Bà Kim trừng mắt nhìn hắn
- Đau đến mức mặt mũi nhăn nhó như vậy lại còn bảo không sao, đây cầm lấy
thuốc mà thoa vào, thuốc này ngoài tiệm không có đâu là thuốc gia truyền đấy.
Sau đó đưa cho Nguyễn Trung Kiên một lọ thuốc.
Nguyễn Trung Kiên bị vạch trần là nói dối liền gãi đầu cười hì hì
- Vậy thì cháu cảm ơn cô lần nữa, cháu sẽ dùng thật tốt chỗ thuốc bác đưa cho
Nhìn dáng vẻ lúc này của Nguyễn Trung Kiên, bà Kim phì cười một cái rồi nói
- Ơn nghĩa gì, thật ra người nói cảm ơn phải là cô mới đúng
Câu cảm ơn của bà Kim là thay con gái bà cảm ơn Nguyễn Trung Kiên hôm qua đã
cứu con gái bà một phen, cảm ơn hắn đã dọn đến đây làm hàng xóm đề bà phát
hiện ra « chàng rể » tốt.
Về phần Nguyễn Trung Kiên hắn lại tưởng bà cảm ơn vì hắn hôm qua đã giúp bà
nhiều việc. Nguyễn Trung Kiên ngây thơ đáp
- Chỉ là mấy việc vặt thôi mà cô không phải cần cảm ơn đâu
Nói chuyện với bà Kim thêm một lúc Nguyễn Trung Kiên mới chào tạm biệt bà đi
làm, trước khi đi bà Kim bảo chồng bà muốn gặp mặt hắn nên mời Nguyễn Trung
Kiên tối mai sang nhà bà ăn cơm, Nguyễn Trung Kiên cũng không có ý kiến gì vui
vẻ đồng ý
Vừa xuống dưới khu nhà Nguyễn Trung Kiên liền trợn tròn mắt, trước mặt hắn bây
giờ là một chiếc xe, nếu như là một chiếc xe bình thường hắn sẽ không có phản
ứng mạnh như vậy, hắn vội vàng nhấc điện thoại nên gọi cho Peter
- Peter, nếu ta nhớ không nhầm thì ta chỉ yêu cầu một chiếc xe bình thường,
chứ không phải là chiếc xe này.
Đúng vậy chiếc xe trước mặt Nguyễn Trung Kiên là chiếc siêu xe Koenigsegg CCXR
Trevita, là phiên bản cực hiếm của hãng xe Thụy Điển Koenigsegg với số lượng
sản xuất có hạn, nó là món quà sinh nhật tuổi của mẹ hắn, nhưng hắn chưa bao
giờ động vào nó hắn không thích dùng những thứ xa xỉ, bởi với số tiền mua
chiếc ô tô đó thì hắn có thể giúp đỡ được hàng ngàn hàng vạn người đang trong
cảnh không nhà không cửa, màn trời chiếu đất. Hắn ban đầu muốn bán nó đi để
quyên góp vào tổ chức từ thiện nhưng cuối cùng lại không làm thế, dù sao nó
cũng là quà sinh nhật mà mẹ hắn đích thân chuẩn bị, rất có ý nghĩa.
Peter đã sớm biết sẽ bị Nguyễn Trung Kiên hỏi như vậy, hắn cũng chỉ làm theo
lệnh của đại chủ nhân mà thôi
- Là mẹ của ngài yêu cầu đám thuộc hạ, bà còn nói nếu không lái chiếc xe ấy,
thì bà ấy sẽ khóc vì buồn.
- Thật tình sớm biết là chuyện này do bà ấy làm mà.
Nguyễn Trung Kiên thở dài
- Một giáo sư đại học lái siêu se đắt nhất thế giới người xem có hợp lý không
?
- Thuộc hạ cũng dự tính đến điều này nên đã ngụy trang cho nó, nếu không phải
dân chuyên về xe rất khó có thể nhận ra, cùng lắm họ chỉ cho rằng là một chiếc
xe đắt tiền mà thôi.
Nguyễn Trung Kiên bất lực hắn chịu thua toàn diện, hắn rất sợ làm mẹ hắn khóc
thế nên mẹ hắn thường xuyên dùng chiêu này để ép hắn, tắt điện thoại hắn dở
khóc dở cười
- Cuối cùng thì ta vẫn phải sử dụng ngươi, mong mọi người không nhận ra ngươi
nếu không cuộc sống trong 2 năm tới ở Hàn Quốc của ta sẽ không thể yên ổn được
rồi.