Người đăng: kakalotnd9x@
(đầu tiên mình xin nói luôn từ đầu nội dung của truyện này là ở một thế giới
song song không liên quan đến thế giới này nên có những nội dung không đúng sự
thật thì bỏ qua cho mình, chứ đừng có ném gạch ném đá)
Sân bay Incheon, Seoul, Hàn Quốc, sau một hồi thông báo từ đài quan sát chuyến
bay từ Nhật Bản đến Hàn Quốc cuối cùng đã hạ cánh.
- Alo sắp xếp mọi chuyện xong xuôi hết chưa
Nguyễn Trung Kiên đi cuối cùng đoàn người vừa xuống máy bay vừa kéo vali hành
lý vừa nói chuyện qua điện thoại
- Thưa chủ nhân mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa, ngay ngày mai ngài có thể trực
tiếp đến đại học Dongguk
Giọng nói từ đầu bên kia điện thoại vô cùng cung kính
- Không nói đến chuyện này, chỗ ở của ta hiện tại ở chỗ nào
Nguyễn Trung Kiên nói một cách tùy tiện
- Thưa chủ nhân ngài cứ yên tâm thuộc hạ đã chuẩn bị cho ngài một chỗ ở đảm
bảo ngài sẽ rất thích
- Thần thần bí bí chả hiểu sao cha ngươi lại dạy ra cái tên tiểu quỷ suốt
ngày pha trò như ngươi cẩn thận ta bảo cha ngươi đánh ngươi một trận đó tên
nhóc
- Ấy ấy xin chủ nhân đừng làm vậy người mà nói cho ông ấy thì thuộc hạ chỉ
còn nước ra đường ở, ngài lỡ nào để một thuộc hạ tốt như này ra đường làm ăn
xin.
Tút.. Tút tt..
Nguyễn Trung Kiên tắt máy hắn biết nếu hắn còn không tắt máy thì tên nhóc đó
còn lải nhải nhiều, thật sự rất đau đầu.
- Cái tên tiểu quỷ này, mà hình như mình còn chưa hỏi tên nhóc đó địa chỉ nhà
của mình, thật đúng là mình già thật rồi
Như thể biết được chủ nhân của mình nghĩ gì điện thoại của Nguyễn Trung Kiên
nhận được tin nhắn của thuộc hạ về địa chỉ nhà.
Nguyễn Trung Kiên cầm điện thoại mỉm cười
- Xem ra không thể để tên nhóc đi ra đường ăn xin được rồi
Bắt taxi Nguyễn Trung Kiên di chuyển đến địa chỉ trong tin nhắn ,đến nơi hắn
thấy một người đàn ông trung niên đã đứng sẵn ở trước khu nhà đợi hắn, giao
chìa khóa nhà cho hắn người đàn ông trung niên còn đặc biệt xách hành lý lên
tận phòng cho hắn, lúc tạm biệt còn chào hỏi rất khách sáo.
Nhìn nhà của mình một hồi, Nguyễn Trung Kiên nhận xét
- Phòng ốc ghọn gàng, không quá khoa trương, xem ra lại có thêm lý do cho tên
nhóc đó ở lại rồi.
- Ừm, mình vừa mới đến có lẽ cần phải qua hỏi thăm hàng xóm dù gì mình còn
sống ở đây 2 năm tới, cơ mà đi chào hỏi hàng xóm có lẽ nên chuẩn bị ít quà gọi
là lễ chào hỏi mới đúng.
Nghĩ tới đây Nguyễn Trung Kiên liền lấy điện thoại ra gọi
- Peter đồ đạc của ta còn ở sân bay lúc nào mới chuyển đến đây, ta đang chuẩn
bị lễ chào hỏi hàng xóm
Người tên Peter chính là tên nhóc thuộc hạ của Nguyễn Trung Kiên
- Thưa chủ nhân trong vòng 5’ nữa sẽ chuyển đến ngay, thuộc hạ đã chia sẵn ra
phần lễ nào cho nhà nào rồi chủ nhân cứ làm theo hướng dẫn là được đảm bảo
hàng xóm của ngài sẽ rất thích
Nguyễn Trung Kiên nghe vậy thì bảo đã hiểu, hắn không hề biết bên kia đầu dây
đang rất căng thẳng
- Mọi người kế hoach…
Peter đang đứng trong một hội trường kín mít người, nhưng tĩnh lặng đến ghê
người, nó tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp tim đập của mọi người.
- ...đã thành công, chủ nhân trong 5 năm tới ở Hàn Quốc sẽ có thể sẽ tìm cho
chúng ta được một chủ mẫu tương lai
Oaa..
Hội trường gần như vỡ toang bởi tiếng reo hò
- Bình tĩnh bình tĩnh
Peter trấn an mọi người
- Đây chỉ là bước đầu trong kế hoạch “tạo ấn tương” thôi nếu như muốn giúp
chủ nhân chúng ta tìm được chủ mẫu thì mọi người phải cùng đồng tâm hiệp lực
và trên hết không được để chủ nhân biết chí ít là lúc này nếu không kế hoạch
sẽ đổ bể hết, mọi người hiểu chưa
- Đã hiểu – cả hội trường cùng đồng thanh
- Chủ nhân thuộc hạ biết ngài vẫn chưa thể quên được cô ấy, nhưng cô gái ấy
đã không còn trên cõi đời này nữa, chủ nhân cũng nên tiến về phía trước đừng
chìm đắm mãi vào trong quá khứ, lần này bọn thuộc hạ nhất định sẽ giúp người
Peter thầm quyết định
Trong khi Peter cùng mọi người đang lên kế hoạch thì Nguyễn Trung Kiên cũng đã
chào hỏi cùng tặng lễ cho hầu hết hàng xóm xung quanh chỉ còn duy nhất một nhà
nằm cuối hành lang
Sau khi bấm chuông cửa một lúc, một người phụ nữ trung niên bước ra nhìn một
lượt từ trên xuống dưới Nguyễn Trung Kiên rồi hỏi
- Xin lỗi cậu là
Nguyễn Trung Kiên cúi người chào người phụ nữ rồi nói
- Cháu chào cô. hôm nay cháu vừa chuyển đến đây, nên qua chào hỏi mọi người
xung quanh một chút, đây là chút lễ gọi là quà gặp mặt, mong bác đừng từ chối
Người phụ nữ thấy Nguyễn Trung Kiên lễ phép chào hỏi, gật gật đầu tỏ ý rất hài
long với chàng trai trước mặt này, bà khách sáo nói
- Ôi dào quà cáp làm gì, qua chào hỏi nhau một câu là được rồi, cháu vào đây
ngồi một lát để cô pha chút trà vừa uống vừa nói chuyện
Người phụ nữ trung niên mời nhiệt tình quá, giờ Nguyễn Trung Kiên từ chối thì
thấy không phải phép nên hắn đành đáp ứng lời mời.
Nói chuyện một hồi Nguyễn Trung Kiên cũng biết người phụ nữ này tên là Kim
Young-ah, một giảng viên piano, chồng bà thường xuyên phải đi làm xa ít khi
về, bà có một cô con gái làm trong ngành giải trí nên cũng ít khi về nhà nên
trong nhà thường có mỗi mình bà.
- Đứa bé tội nghiệp một thân một mình sống ở nơi đất khách quê người
Bà Kim đưa tay xoa đầu Nguyễn Trung Kiên
- Dạ cũng không có gì khó khăn lắm ạ cháu cũng quen tự chăm sóc cho bản thân
rồi ạ
Nguyễn Trung Kiên đáp
- Ôi đứa bé tội nghiệp
Bà Kim lại cảm thán
- Sau này có việc gì cần giúp thì cứ sang bảo với cô một câu, đừng ngại
Nguyễn Trung Kiên cũng vui vẻ gật đầu
- Vâng, cháu cảm ơn cô nhiều
Bà Kim lại xoa đầu Nguyễn Trung Kiên nói
- Thằng nhóc này lễ phép quá cơ, thật sự là muốn có thêm một đứa con trai như
cháu hay là làm con rể cô đi
(đây là lần đầu mình viết truyện nên có nhiều thiếu xót mong mọi người thông
cảm và bỏ quá cho)