Người đăng: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm
Bên kia Apink trở lại phòng chờ của mình, Jung Eun Ji đã tao ngộ bức cung cực
kỳ tàn ác.
Mọi người đuổi đi nhân viên công tác, đóng kỹ cửa phòng, sáu cặp mắt xanh rờn
vây quanh nàng: "Nói mau, cùng Đường xã trưởng tình huống như thế nào?"
Song Ji Hyo với tư cách khách nhân Jung Eun Ji mời, cười hì hì dựa vào bên cửa
sổ, ôm cánh tay xem các nàng hồ đồ. Đối với Eun Ji bị người ép hỏi quan hệ với
hắn loại sự tình này, Song Ji Hyo cũng cảm thấy vô cùng thú vị, rất muốn biết
Eun Ji sẽ đáp lại như thế nào.
Jung Eun Ji ôm đầu ngồi xổm: "Không có tình huống như thế nào a..."
"Còn không thành thật một chút!" Các tỷ muội đồng loạt nhào tới.
"Ô oa... Đừng đừng... Ngứa quá a ha ha ha... Ta nói ta nói..."
"Sớm nói chẳng phải được rồi! Nói mau, tình huống như thế nào?"
Jung Eun Ji ôm cái đầu lặng lẽ nhìn chung quanh một vòng, các tỷ muội vẻ mặt
vẫn rất nhiệt tình đấy, trong nội tâm nàng ổn định hơn một chút.
Muốn thẳng thắn quan hệ của bọn hắn, thật sự không biết nói như thế nào. Trên
lý luận nói, nàng Jung Eun Ji trước mắt ở trong trạng thái bị hắn cưỡng chiếm.
Xuất phát từ các loại tâm tính, nàng không có phản kháng, mà là làm ra thỏa
hiệp, nói là cho đến khi phim truyền hình quay chụp ly khai Cheongnyangni đều
theo ý của hắn. Ý tứ này là, trong lúc này, nàng sẽ tạm thời chấp nhận với tư
cách nữ nhân của hắn tồn tại.
Cho nên hắn cũng thật sự dựa theo như vậy đi làm, lúc hắn đi ra ngoài, khích
lệ nói một câu uống ít rượu một chút. Lúc nàng bởi vì sự tình không trở về
khách sạn, sẽ gọi điện thoại nói với hắn một tiếng. Ngoài ý muốn ở đây gặp
mặt, nàng biết rõ nếu che lấp trốn tránh, có lẽ trong lòng của hắn sẽ không
thoải mái, cho nên nàng cũng không có ý định ở trước mặt các tỷ muội che che
lấp lấp, mà là thoải mái cùng hắn trao đổi.
Đây là nên làm đối với nam nhân của mình a.
Đương nhiên, dù sao không phải nam nữ bằng hữu thật sự, cho nên nấu cháo điện
thoại tâm tình các loại liền không có khả năng rồi. Thế nhưng Jung Eun Ji
rất bất đắc dĩ phát hiện, kỳ thật một tuần nay, nàng sẽ nhớ hắn.
Thật sự sẽ nhớ. Thậm chí có nhiều lần cầm lấy điện thoại muốn gọi điện thoại
cho hắn, chỉ là do dự rất lâu rất lâu, cuối cùng không có gọi. Đột nhiên nhìn
thấy, nàng lại có chút kinh hỉ...
Người không phải cỏ cây, đối với người đàn ông đầu tiên của mình, bất kỳ nữ
nhân nào cảm tình đều là rất đặc biệt. Hơn nữa hắn đối với mình quả thật là
thật lòng đấy, nàng sao có thể không có chút xúc động nào, không có chút tưởng
niệm nào?
Quan hệ hiếm thấy như vậy, phải làm sao cùng các tỷ muội nói?
Hơn nữa Ji Hyo Unnie còn ở bên cạnh, nếu nói là bạn gái của hắn, Ji Hyo Unnie
sẽ nghĩ như thế nào?
Nàng do dự một hồi, cẩn thận từng li từng tí mà cấp ra một câu trả lời kinh
điển: "Đang ở vào giai đoạn lẫn nhau quen thuộc..."
Các tỷ muội hai mặt nhìn nhau, nhao nhao làm động tác xắn tay áo: "Đánh nàng!"
"Cứu mạng a..."
"Hắc hắc, la rách cổ họng cũng sẽ không có người có thể cứu ngươi đấy! Trừ phi
để cho Đường xã trưởng nhà ngươi đến..."
Jung Eun Ji nghiến răng nghiến lợi: "Lúc hắn nói muốn chơi Apink mặt các ngươi
trắng giống như sáp đấy! Lúc này không sợ hắn rồi? Còn trêu ghẹo."
Hong Yoo Kyung cười hắc hắc: "Hắc hắc, chúng ta xem như đã nhìn ra, cho dù là
khát nước ba ngày, người ta trong nội tâm cũng chỉ có wuli Eun Ji một bầu này
nha..."
Jung Eun Ji trong nội tâm lộp bộp một chút, vô ý thức quay đầu nhìn Song Ji
Hyo, Song Ji Hyo cười tủm tỉm không có phản ứng gì. Jung Eun Ji trầm mặc
xuống, tùy ý các tỷ muội hồ đồ như thế nào cũng chỉ là cười làm lành không lên
tiếng.
Làm ầm ĩ một hồi, mọi người hào hứng đã qua, cũng dần dần tản ra, bắt đầu
trang điểm chuẩn bị cho sân khấu sắp tới. Jung Eun Ji chậm rãi chuyển đến bên
người Song Ji Hyo, Song Ji Hyo sờ lên đầu của nàng, mỉm cười: "Ngươi phải
biết, các nàng nói không sai..."
Jung Eun Ji lẩm bẩm nói: "Unnie, ta đến cùng nên làm gì bây giờ? Chỉ có ngươi
có thể giúp ta nghĩ một chút rồi..."
Song Ji Hyo cười híp mắt nói: "Sao không thử thật sự cùng hắn kết giao một
hồi? Hắn sẽ đối với ngươi rất tốt đấy, ngươi nên tin tưởng."
Jung Eun Ji thốt ra: "Vậy còn ngươi Unnie?"
Song Ji Hyo có chút nghiền ngẫm mà đánh giá nàng, Jung Eun Ji bừng tỉnh, sắc
mặt trở nên đỏ bừng.
Sẽ hỏi như vậy, nói rõ là thật sự có nghĩ qua chuyện này a...
Music Core sân khấu biểu diễn sắp mở màn, Song Ji Hyo đeo kính râm thong thả
mà đi tới sân khấu, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Cẩn Ngôn. Sau đó nàng liền
nở nụ cười, bởi vì chỗ ngồi của hai người bọn họ vừa vặn ở cùng một chỗ.
Với tư cách hai người duy nhất được nghệ nhân mang vào hôm nay, dự lưu chỗ
ngồi phân phối cùng một chỗ ngược lại cũng bình thường.
Nơi công chúng, hai người đều rất ăn ý mà ra vẻ không biết. Song Ji Hyo ngồi
xuống, đầu thẳng tắp mà quay về phía sân khấu, nhìn không chớp mắt: "Gần nhất
thiết quốc đại kế như thế nào?"
Đường Cẩn Ngôn nói: "Rất có hiệu quả. Đại khái rất nhanh chính là thanh niên
kiệt xuất, ngươi lại không để ý đến ta, liền bị người khác đoạt đi rồi."
'Thôi đi pa ơi..., hiếm có." Song Ji Hyo ra vẻ khinh thường mà ném qua một
câu, yên tĩnh vài giây, lại nhịn không được: "Ta cảm thấy Eun Ji cùng ngươi
càng ngày càng có hy vọng rồi, quả nhiên ly biệt ngắn ngủi mới càng có thể
kiểm nghiệm cảm tình sao?"
Đường Cẩn Ngôn mặt không biểu tình: "Vậy còn ngươi?"
"Hừ. Các ngươi ngược lại là ăn ý, vấn đề đều giống nhau." Song Ji Hyo tay phải
thò tới phía dưới chỗ ngồi, rất muốn vụng trộm đi qua nhéo hắn một chút, lại
sợ bị người phát hiện, năm ngón tay vô ý thức mà co rút, vẻ mặt giận dữ.
Đường Cẩn Ngôn ho khan hai tiếng: "Muốn trên internet truyền khắp Song Ji Hyo
cùng nam nhân thần bí liếc mắt đưa tình sao? Lát nữa lại nói sau, xem chương
trình trước."
Theo tiếng nói, TTS tổ ba người xuất hiện ở trên sân khấu, bắt đầu chủ trì sân
khấu Music Core kỳ này.
Seohyun giờ phút này đã thay đổi một thân trang phục, váy hoa ngắn tay, mũ nấm
tròn đội lệch. Rõ ràng là tạo hình buồn cười hoạt bát, nhưng nụ cười của nàng
lại rất miễn cưỡng, lời cũng nói rất ít, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng mà lướt qua
dưới sân khấu, rơi vào phương vị của hắn.
Đường Cẩn Ngôn khẽ nhíu mày, Seohyun thái độ thật sự khiến cho hắn nghĩ mãi mà
không rõ.
Song Ji Hyo rất nhạy cảm phát hiện rồi, rốt cuộc chẳng quan tâm giả bộ lạ lẫm,
nghiêng đầu sang chỗ khác ngạc nhiên mà đánh giá hắn.
Đường Cẩn Ngôn ho khan nói: "Chú ý ảnh hưởng."
"Tại sao lại đã đến một Seohyun?" Song Ji Hyo ngữ khí sợ hãi thán phục: "Cái
này quá khoa trương..."
Đường Cẩn Ngôn mặt không biểu tình.
Nếu như nói đối mặt Jung Eun Ji, Song Ji Hyo còn có ba phần đại tiền bối xem
tiểu muội muội cảm giác, thế nhưng đối mặt Girls' Generation, nàng liền có
chút hư rồi. Đại tiền bối cỡ nào cũng không chịu nổi người ta hôm nay nhân khí
khủng bố che khuất bầu trời a...
"Girls' Generation như mặt trời ban trưa a..." Song Ji Hyo vẫn còn toái toái
niệm: "Ta mới không tin nàng cùng ngươi có quan hệ. Nam nhân truy các nàng có
thể từ nơi này sắp xếp đến nước Pháp, phải có bao nhiêu ngu ngốc mới sẽ vừa ý
loại khủng long bạo chúa hình người như ngươi?"
Đường Cẩn Ngôn nói: "Ân, cho nên không cần lo ngại."
"Lo ngại cái đầu ngươi, thật sự đến một hồ ly tinh đem ngươi bắt đi thì tốt
rồi! Xong hết mọi chuyện."
"A..."
Đường Cẩn Ngôn không lại nhiều lời, chẳng qua là tựa lưng vào ghế ngồi thưởng
thức sân khấu. Chưa được vài phút hắn liền không nhịn được: "Cái này tổ cái
gì chim nam đoàn, khó nghe muốn chết."
Song Ji Hyo cười nói: "Ca khúc nha, mỗi người khẩu vị bất đồng, không có gì
nói. Sân khấu này mấy tổ phía trước đều là đoàn mới quảng bá, Hàn Quốc hàng
năm đoàn mới như vậy rất nhiều rất nhiều, đáng tiếc cuối cùng có thể được mọi
người nhớ kỹ lại rải rác không có mấy."
Đường Cẩn Ngôn gật gật đầu: "Sóng lớn đãi cát, thế sự ai cũng như thế."
Mấy tổ tiếp theo đều là sân khấu của đoàn mới không có danh tiếng gì, ca khúc
không quá hợp ý của Đường Cẩn Ngôn, nhưng hắn từ trước không có tính nhẫn nại
gì, lúc này lại ngồi ngay ngắn bốn bề yên tĩnh, một chút không kiên nhẫn đều
không có.
Bởi vì hắn biết phía sau sẽ có Apink, sẽ có T-ara. Hơn nữa... Cách mấy bài
hát, đều có Seohyun.
Nhất là Seohyun lời thoại, biết rất rõ ràng là kịch bản thiết kế tốt rồi, lại
đều khiến cho hắn cảm thấy rất cái kia...
Ví dụ như lúc này, Seohyun trên sân khấu một bộ rất phiền muộn, dựa vào trên
vai Tiffany bên người. Tiffany nói: "Có thể là bởi vì gần nhất đều là trời đầy
mây, rất nhiều người đều cảm thấy tâm tình rất down, Seohyun XI cũng rất down
sao?"
Seohyun vẻ mặt đau khổ: "Đúng vậy a... Rất down."
Ánh mắt của nàng giống như lơ đãng mà rơi vào phương hướng của hắn, Đường Cẩn
Ngôn luôn cảm giác nàng giống như có ám chỉ, tuyệt không chỉ là đang đọc kịch
bản. Sau đó tâm tình của hắn cũng trở nên rất down, nhìn xem nam đoàn nhảy
nhót trên sân khấu, cảm thấy bọn hắn thật ồn ào.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của truyenyy: