6 – Vàng Không Phải Vạn Năng (p1)


Người đăng: MieuMi“Serra.”

“A. Nick.”

Cô gái xinh đẹp cả người ướt đẫm mồ hôi đẩy người thiếu niên ra, cô không ngừng thở hổn hển. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như đang ngà ngà say rượu.

“Chị nói này, trời nóng quá, đừng nằm ngủ úp sấp trên người chị được không? Nóng muốn chết!”

“Ôm thêm một chút nữa thôi.” Nick than thở, không muốn xuống giường, cậu chơi xấu quấn chặt lấy Serra giống như một con bạch tuộc. Mặt thì chôn sâu vào bộ ngực đầy đặn của cô.

“Thật là dở hơi, chưa uống sữa mẹ bao giờ sao?”

“Em không biết, em vừa sinh ra đã bị mẹ ném đi rồi.”

“Chị mà là mẹ em thì cũng không thèm nhớ một người quái gở như em đâu.” Serra véo hai má Nick với vẻ cưng chiều. Đứa bé này tắm rửa sạch sẽ xong, trông xinh xắn hẳn ra. Chắc do sống cuộc sống nghèo khó, không đủ ăn suốt một thời gian dài nên cô bé mới bị dậy thì muộn như thế này.

“Rõ ràng là một cô gái, sao lại xấu xa như thế.”

Serra chợt nhớ đến đứa con gái mình sinh nhiều năm về trước, khi ấy cô không thể đủ khả năng nuôi nấng nó, đành trơ mắt nhìn nó bị đem cho người khác. Không biết giờ này nó có còn sống trên đời này nữa hay không. Cô thở dài: “Nick, công việc này của em, tuy kiếm được nhiều tiền nhưng cũng rất tàn nhẫn, sau này chết đi sẽ bị Thánh A La phạt xuống địa ngục đấy.”

“Địa ngục? H.” Nick lật người, nằm ngửa nhìn lên trần nhà, thoáng ngẩn người: “Em đã từng đi qua nơi đó, chả có gì nghiêm trọng. Mà mặc kệ nó đi, chuyện đấy để mai mốt tính sau, bây giờ chị sẽ không đuổi em ra khỏi nhà chị chứ?”

“Haizz, làm gì phải rõ ràng như vậy.” Serra hiểu, mấy lời Nick nói là sự thực. Ở một nơi phức tạp như thành Algiers này, cô cần một người bảo vệ. Mà Nick thì cần người che dấu, và một chỗ tạm dừng chân.

Chỉ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi thôi mà, sao cần phải đồng đồng cảm với đối phương chứ?

Cô bán rượu và những việc khác nữa, cho dù không giết người đi chăng nữa, bản thân cô có thể được thần tha thứ sau khi chết sao?

Sự hào hứng của Serra dần nhạt đi, cô đứng dậy mặc quần áo, vuốt tóc: “Hôm nay có bận gì không?”

Nick: “Đến chỗ thuyền trưởng báo cáo thôi.”

Serra: “Ăn cơm xong rồi đi, tối nhớ đến Medusa dạo một vòng.”

Nick đột nhiên gục đầu vào đầu gối, rầu rĩ đáp: “Ồ.”

Cái gọi là “dạo chơi” cũng chỉ là mỗi ngày đến quán rượu ngồi đấy, thấy ai vào kiếm chuyện thì kéo ra ngoài đánh cho một trận. Mà có Nick ở đó, thì làm gì có người nào dám vào đấy mà gây rối nữa.

Serra lại dặn dò: “Nhớ uống sữa tươi! Nhìn cái dáng người ăn uống không đủ dinh dưỡng của em xem. Haizz, chị không biết mình có phải đang nuôi con trai không đây.” Cô nói xong lại quay đầu soi gương, nhìn xem khóe mắt có nếp nhăn hay không.

Nick ngủ đến tận khi mặt trời lên cao tới đỉnh đầu mới chịu bò dậy. Thường ngày, cô ngủ không sâu, có người tới gần là tỉnh ngay. Nhưng chỉ cần có người ôm, đặc biệt là phụ nữ trưởng thành, dáng người đầy đặn như Serra thế này thì cô ngủ đặc biệt sâu. Có lẽ vì sự bình an khó mà gặp được này, nên một kẻ yêu tiền như cô mới chịu bỏ ra một số tiền lớn để sống trong căn nhà này.

“Em vừa được sinh ra thì đã bị mẹ ném đi rồi.” Cậu nói này hoàn toàn là một lời nói dối.

Nick nhớ mang máng, hồi còn rất nhỏ rất nhỏ, dường như có một vòng tay mềm mại ấm áp đã ôm cô vào lòng, nhẹ giọng hát những bài ru đưa cô vào giấc ngủ.

Thôi quên đi, Nick lắc đầu. Người duy nhất cô nhớ rõ chỉ là chú của cô, còn những người khác chỉ là những vị khách qua đường mà thôi.

Nhìn tòa cung điện màu trắng trên núi xa xa, Nick thực sự kinh ngạc. Cô cẩn thận đi vào, nhìn ngắm xung quanh rồi lại líu lưỡi không thôi.

Đúng là thủ lãnh, tiền đè chết người nha!

Thành Algiers ở Bắc Phi, tuy nằm ở ngay cạnh bờ biển, nhưng lại không phải là nơi có nguồn nước dồi dào, bình thường muốn có nước ngọt để dùng đều phải xếp hàng dài để lấy nước. Nào được như trong cung điện của Hayreddin, bên ngoài có dòng nước chảy quanh, đài phun nước màu trắng, tất cả chúng được thiết kế một cách tỉ mỉ để phối hợp tạo nên một khung cạnh đẹp mắt nhất. Hành lang có trồng một giàn hoa, trên tường còn điêu khắc truyện cổ tích Nghìn Lẻ Một Đêm. Mỗi bậc thang đều được làm từ đá quý vận chuyển từ từ phương xa đến.

Xa xỉ quá! Không cần tốt nhất nhưng phải quý nhất.

Nick vui vẻ đi xuyên qua chiếc màn lụa trắng đang đung đưa theo gió, cô thầm nghĩ đến ước mơ lớn nhất của mình là mỗi ngày đều có bánh mì trắng để ăn đến no căng bụng. Vậy một tòa cung điện xa hoa thế này, nếu đem bán lấy tiền mua bánh mì trắng thì sẽ được bao nhiêu nhỉ?

Cung điện này tuy lớn nhưng chỉ có vài người ở. Nick đi một mạch đến vừa nhà phía sau thì trông thấy một người đàn ông cao lớn có mái tóc đỏ rực. Hayreddin đang mang một cái bao tay bằng da, bọc kín từ khuỷu tay đến cổ tay. Trên cánh tay cường tráng là một con chim ưng có ánh mắt sắc như đao.

Con ưng kia liếc mắt nhìn Nick rồi kêu lên một tiếng the thé. Hayreddin từ từ đút cho nó một khối thịt tươi, rồi quay đầu lại cười nói:

“Chàng trai bé bỏng của chúng ta đến rồi.”

Cả hai cùng đi vào phòng khách theo phong cách Ba Tư, Hayreddin thoải mái dựa vào chiếc giường êm ái, vỗ tay. Lập tức có một cô gái xinh đẹp mặc áo hồng đi vào, đặt một khay trái cây tươi xuống trước mặt Nick.

Cô gái ăn mặc rất giống những phi tần trong hậu cung Sudan (1), trên mặt đeo một cái vải che rất mỏng có thể thoáng thấy gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ. Nick ngây ra, thầm nghĩ, chị gái này chắc cũng xinh như Serra, bộ ngực còn rất đầy đặn.

Cô gái thấy cậu thiếu niên trẻ tuổi ngây người nhìn mình, khẽ che miệng lén cười. Cô xoay người một cách duyên dáng rồi nhè nhẹ bước ra ngoài.

“Thích kiểu con gái này sao?” Hayreddin mỉm cười trêu chọc: “Nghe nói, đàn bà của cậu cũng là một phụ nữ thành thục quyến rũ.”

“Không phải, tôi thích ngủ. Khụ, quả kia trông thật là lạ.” Nick ngừng câu chuyện đúng lúc, cô ngồi trên một cái nệm êm, cầm quả đào lên ăn.

Hayreddin nhìn Nick một lượt. Có lẽ vì có đàn bà chăm sóc nên đứa bé này trông cũng ưa nhìn hơn. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như quả táo khác hẳn dáng vẻ gầy gò trơ hết sức thê thảm trước đây.

Nink ăn hết quả đào lại đến chùm nho. Hoa quả nhét đầy miệng, cô vất vả lắm mới nuốt xuống hết được. Cô liếm nước trái cây còn sót lại trên tay, chợt nhớ đến hôm nay là do Hayreddin gọi cô tới.

“Tôi tới trình diện, có chuyện gì không thuyền trưởng?”

“Không có gì, hỏi xem tiền cậu có đủ dùng không?”

“Còn thừa sáu đồng vàng, mời khách uống rượu mất mười sáu đồng vàng và bốn đồng bạc, thanh toán hộ nợ cờ bạc mất mười lăm đồng vàng và hai đồng bạc, tiền thuốc men cho người đánh nhau bị thương mất bảy đồng vàng và ba mươi hai đồng tiền. Mấy món nợ này chủ yếu đều không thu lại được, càng đừng nói gì đến lợi tức.”

Nick tỉ mỉ kể lại từng việc, lòng thầm thấp thỏm không yên. Thật ra, cô đã âm thầm lén trừ ba đồng đưa cho Serra làm “tiền phí phụng dưỡng hàng tháng”. Haizz, hi vọng thuyền trưởng không phát hiện ra.

Hayreddin nghe Nick báo cáo mà hết biết nói sao: “Cái này có phải cho vay đâu, tiền cho người ta làm sao có thể lấy lại?” Đứa bé này bình thường có vẻ ngây ngây ngô ngô nhưng cứ động đến vấn đề tiền bạc thì tính toán vô cùng lợi hại, không biết cậu ta đã lớn lên trong hoàn cảnh gì nữa.

Nick có chút không hiểu: “Tiền phải sinh ra tiền, tiền cho đi mà không trở về là mua bán lỗ vốn.”

Hayreddin: “Ai dạy cậu như vậy?”

Nick: “Chú tôi, Asa.”

Hayreddin nhíu mày, trầm giọng nói: “Bây giờ cậu đi theo tôi, phải nghe theo mọi quy tắc của tôi. Tôi bảo cậu chỉ cần tiêu tiền không cần thu vào thì cậu phải tiêu tiền như nước cho tôi.”

“A, thật là lãnh phí.”

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu và đau lòng của Nick, Hayreddin day day trán. Ngoại trừ nuôi chim ưng ra, đã rất lâu rồi anh không phải nuôi dạy một ai cả. Lát sau, anh nói: “Đội xung phong là cả một tổ chức, không phải là cứ một mình chiến đấu là có thể xong việc. Cậu là chiến thần sao? Cậu mình đồng da sắt sao? Thể lực của cậu có thể duy trì phong độ chiến đấu từ sáng sớm cho tới đêm khuya sao?”

Nick lắc đầu liên tục, thể lực và sức chịu đựng chính là nhược điểm lớn nhất của cô. Người khác thấy cô chiến đấu chưa từng bị thương thì âm thầm sợ hãi nhưng đấy thật ra là do cô căn bản không dám để bị thương. Nếu cơ thể không được linh hoạt thì ngay cả Hải Yêu cũng không thể bay múa được nữa.


Hải Yêu - Chương #7