Đội Trưởng Nick Là Người Đàn Ông Đầy “kinh Nghiệm” (p1)


Người đăng: MieuMiCó quần áo mới dĩ nhiên phải lập tức mặc, tán đổ người đẹp phải lập tức đi khoe. Cho nên, Hayreddin vừa có được thanh đao tuyệt hảo là Nick này thì phải cướp liên tiếp bốn năm lượt ở lân cận eo biển Gibraltar (1) mới hài lòng trở về.

(1)Eo biển Gibraltar: Có chiều sâu xấp xỉ 300 m và tại nơi hẹp nhất của mình, chỉ rộng có 14 km, cho nên nó là một con đường gần nhất giữa châu Âu và châu Phi. Phía bắc của eo biển này là Tây Ban Nha và Gibraltar, còn ở phần phía nam là Ma Rốc và Ceuta, phần lãnh thổ hải ngoại của Tây Ban Nha ở Bắc Phi.

Đường ranh giới này còn được biết đến với cái tên cổ xưa là Những cây cột của Hécquyn. Có tên gọi này là vì theo thần thoại Hy Lạp, dũng sĩ Hécquyn trên đường đi lập kỳ công thứ 10 trong số 12 kỳ công phi thường của mình đã đến đại dương mênh mông nhưng lại gặp phải quả núi khổng lồ bít kín lấy biển. Hécquyn bèn dùng sức lực ghê gớm của mình xẻ núi, thông suốt biển bên trong và bên ngoài, bên phía đông và bên phía tây. Trong khi xẻ núi, Hécquyn khuân đá xếp sang hai bên đá chồng lên nhau như hai câu cột khổng lồ.

Eo biển này có một vai trò rất quan trọng, là một con đường cực kỳ quan trọng để tàu thuyền đi từ Địa Trung Hải ra Đại Tây Dương và ngược lại. Mọi tàu thuyền đi qua nơi đây đều có thể được giám sát từ Núi Gibraltar.

Trong số những thuyền bị cướp, có một thuyền Tây Ban Nha chở đầy vàng bạc châu báu đang trên đường đến đại lục mới (ý chỉ Châu Mỹ) đã bị cướp sạch sẽ. Quân bảo vệ của thuyền này đều là những chiến sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí nhưng cũng không thể chống trả nổi mà phải giương cờ trắng đầu hàng. Nghe đâu, một số người thần bí có địa vị cao quý đang ở trên thuyền cũng bị bắt giữ làm con tin.

Vào mùa hè Công Nguyên năm 1515, khắp các quán rượu ven bờ Tây Địa Trung Hải như ở Seville, Barcelona, Venice, Genoa, Napoli… đều sôi nổi bàn tán về cậu thiếu niên có biệt hiệu Hải Yêu. Có người nói hắn xinh đẹp như con gái, khéo léo như khỉ con nhưng sức mạnh thì hơn cả loài gấu dữ. Có người lại nói hắn giết người như bổ dưa, hoàn toàn không có chút cảm xúc của loài người. Cũng có người nói, hắn là do Red Lion ở Algiers trao đổi với ma quỷ mới có được, căn bản là một cỗ máy giết người chốn trần gian.

Bất kể thế nào thì Hayreddin sau khi có được Nick chính là như hổ thêm cánh. Rốt cuộc ở bờ Tây Địa Trung Hải, không còn thế lực hải tặc nào có thể là đối thủ của hắn nữa.

Thuyền “Hải Yêu”.

Một thủy thủ trông khoảng mười bảy mười tám tuổi đang run rẩy, sợ hãi leo lên thang dây. Ở nơi cao nhất trên boong tàu có một bóng người nhỏ bé đang quấn lấy một mớ vải buồm, nằm thu lu trong góc ngủ trưa.

Cậu nhóc thủy thủ này thật sự không muốn bước sang quấy rầy người kia, vì cậu nhóc ấy cứ ăn xong lại ngủ, mà khi ngủ còn ôm chặt lấy lưỡi hái trong tai, miễn có người lên gần là cậu lại theo thói quen tự vệ rút đao chém tới. Nhưng nay có mệnh lệnh của thuyền trường, cậu thủy thủ không thể không làm, hắn chỉ có thể đứng xa thật xa, nơm nớp lo sợ nhỏ giọng gọi:

“Đội… Đội trưởng…”

“Ừm… Asa…”

“Đội trưởng?”

“Một mâm nữa…”

“Đội trưởng Nick!”

“A… Hả, cái gì?

Cậu thiếu niên trợn con mắt đen hẵn còn mê mang, hốt hoảng tỉnh dậy: “Gì thế? Có tên chán sống muốn cướp dê béo sao?”

Cậu thủy thủ suýt chút gào khóc thành tiếng, cái người này trông lương thiện thậm chí còn có chút ngốc nghếch thế mà lại như một sát thần tái sinh, vừa tỉnh ngủ đã nghĩ ngay đến chuyện giết người.

“Đội trưởng, chúng ta sắp lên bờ. Truyền trưởng gọi mọi người đến chia chiến lợi phẩm.”

Nick vừa nghe thấy bốn từ “chia chiến lợi phẩm”, hai mắt liền sáng rực lên. Cậu vội vàng bật dậy, vội vội vàng vàng chạy đến phòng thuyền trưởng, lòng thầm lo mình đến muộn sẽ không còn phần nữa.

Cửa phòng của thuyền trưởng được làm từ gỗ dày mang phong cách cổ xưa. Cánh cửa này nhìn trái nhìn phải, kiểu cũng không liên quan đến đồ ăn, thế nhưng Nick vừa nhìn nó thì lại theo phản xạ có điều kiện mà chảy nước miếng. Công việc này đúng là là giống như nằm mơ, mỗi ngày ba bữa đều được ăn bánh mì trắng đến no bụng. Thỉnh thoảng, Nick còn được thuyền trưởng đại nhân gọi đến một mình, trên bàn ăn bày đầy bánh mì bơ rắc đường, nghe đâu đây là bánh ngọt của phương Tây.

Chú… có phải chú ở trên trời phái người đến bảo hộ con không?

Nick vui vẻ gõ cửa: “Thuyền trưởng, là tôi.”

“Vào đi.”

Nick vừa đẩy cửa gỗ ra, liền bị ánh sáng lấp lánh trên bàn làm hoa hết cả mắt. Thánh giá bằng vàng khảm đá Garnet (2) với hình dáng hoa hồng, trâm cài áo được làm từ ngọc lục bảo và đá Peacock, hàng hà sa số nhẫn gắn ngọc Ruby và đá mắt mèo xếp thành đống trên bàn. Dưới bàn còn có mấy cái rương đang mở nắp, chứa vàng, bạc, tranh, đồ sứ, thảm lông cừu Ba Tư. Cho dù có mấy thứ này có hiến tặng cho quốc vương hay giáo hoàng thì đều được xem là những thứ quý hiếm đắt tiền.

(2) Đá Garnet:

Tên của nó bắt nguồn từ “pomegranate” (quả lựu), garnet có nhiều loại, gồm almadine, andradite, grossularite, hessonite,melanite, pyrope, rhodolite, spessarite và uvarovite. Màu nó thay đổi từ đỏ, nâu, đen, cam đến xanh lục.

Trong thời La Mã, Garnet là loại đá được ưa chuộng nhất. Ở thời kì Trung Đại, màu đỏ như máu của Garnet khiến mọi người tin rằng Garnet có thể chữa được chứng rối loạn máu và những bệnh truyền nhiễm qua đường máu. Với sắc đỏ đậm và rực rỡ, Garnet cũng là loại đá phổ biến trong thời Victoria.

Hayreddin vẫn trông như ngày thường, lười biếng dựa lưng vào bảo tọa, tươi cười nhìn Nick.

“Nick, trong chuyến đi này, công lao của cậu là lớn nhất, vậy nên cậu được quyền lựa chọn chiến lợi phẩm đầu tiên.”

Nick đến gần, cầm lấy một cái vòng cổ, vuốt vuốt ve ve mấy cái rồi lại bỏ xuống, kế đến lại cầm lên một cái vòng tay. Cậu đã hoàn toàn bị những thứ lấp lánh ở đây làm hoa mắt rồi.

Hayreddin cười nói: “Không biết chọn?”

Nick thật thà lắc đầu: “Có cái nào tốt không?” Cậu suy nghĩ một chút, liền quyết định yêu cầu cụ thể một chút: ” Tôi muốn cái đáng giá nhất.”

Hayreddin nhặt một cái trâm cài áo có khảm ngọc lục bảo hình con thằn lằn, giải thích: “Đánh giá giá trị của trang sức thì phải dựa vào phẩm chất của ngọc khảm trên đó và hình dạng thiết kế, nó chỉ cần sai một ly là giá trị cũng khác hẳn. Nhưng quan trọng nhất là phải tìm được người biết hàng, có người có thể đổi được nhà ở, có người thì lại chỉ dùng để trả một đêm ăn chơi ở quán rượu.”

Hayreddin ném chiếc trâm đi, cầm lên một chiếc nhẫn nhỏ có gắn đá mắt mèo: “Trừ phi là một viên ngọc quý đã được mài dũa, chỉnh sửa chứ loại bảo thạch nhỏ bé kiểu này không đáng giá lắm. Chẳng qua nếu cậu có đàn bà thì có thể làm quà tặng…” Thuyền trưởng tóc đỏ nở một nụ cười khá là tà ác “Mấy cô ấy sẽ hầu hạ cậu càng tốt hơn.”

Nick chớp mắt mấy cái, lập tức cầm lấy rồi nhét vào túi tiền.

Hayreddin hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc. Thằng nhóc này trông chỉ như một đứa trẻ con, không ngờ…

“Còn mấy thứ này thì sao?” Nick bất ngờ chỉ mấy thùng đặt trên mặt đất hỏi.

“Tranh, đồ sứ và thảm lông cừu tuy quý giá nhưng cũng không phải hiếm lạ. Chúng đều có giá cả ổn định rồi. Hỏi thăm tình hình thị trường một chút thì sẽ không bị thiệt thòi.”

Nick nhìn tới nhìn lui, do dự giữa châu báu vô giá nhưng có nguy cơ bán không được giá và đồ trang trí giá cả ổn định chưa biết quyết định thế nào.

Hayreddin nhìn cậu một lát rồi đột nhiên hỏi: “Ngoài lưỡi liềm ra, cậu còn vũ khí khác không?”

Nick gật gật đầu, rút một thanh dao găm nhỏ ở dưới giày lên, đưa cho thuyền trưởng.

Hayreddin rút dao ra nhìn kỹ, trông có vẻ sắc bén nhưng hình như không phải cùng một người thiết kế với cái lưỡi hái. Ngón tay hắn hơi dùng lực, lưỡi đao liền “crắc” một cái, gẫy đôi.

“A! Đó là thanh dao găm tôi đã dùng nhiều năm.” Nick đau lòng.

“Vứt đi, loại hàng vỉa hè kiểu này nên đổi.”

Hayreddin khoát tay, hai mảnh dao găm đứt gãy liền bay ra ngoài cửa sổ, rơi xuống biển. Hắn lục lọi đồ đạc của khoang thuyền, lấy ra một cái cái rương sắt. Dùng chìa khóa vặn vặn xoay xoay một hồi, cơ quan trong rương sắt mới phát ra tiếng động lạch cạch tự mở ra. Nick ngó đầu vào xem thì thấy trong rương có một thanh loan đao Damascus.

“Giữ lại cái rương cất đồ này.”

Hayreddin rút thanh đao ra khỏi vỏ, Nick lập tức cảm thấy có hơi lạnh đập vào mặt. Nhìn kỹ thì thấy trên lưỡi đao màu đen có hoa văn giống như được dệt lên từ tơ lụa, nặng và nhẹ cùng tồn tại. Rãnh máu (3) sắc lẹm, lưỡi đao lóe ra hàn quang như nói rõ mục đích chân chính mà nó tồn tại trên đời này.

(3) Rãnh máu: Trên vũ khí lạnh thường hay có rãnh máu để khi kiếm hoặc mũi đao đâm vào sẽ không bị cơ thịt giữ lại trong cơ thể mà có thể dễ dàng rút ra.

“Thật đẹp…” Nick than nhẹ.

“Rất đẹp sao? Sức mạnh của đàn ông, đường cong của đàn bà.” Hayreddin gần như dùng một loại ngữ khí sủng nịnh để tán thưởng. Hắn khẽ vũng lên một cái, hoa văn trên lưỡi đao lóe lên như dòng nước chảy.

“Tác phẩm của Asede. Nghe nói, ông ta đã già rồi, con trai lại không học được kỹ thuật đúc đao huyền bí của ông. Chắc khoảng hai năm nữa thì những tác phẩm tuyệt diệu thế này sẽ không được làm ra nữa rồi.”

Nick nhận lấy, nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi đao. Cảm giác lạnh như băng lập tức tan chảy trên đầu ngón tay.

Ngắm nghía một lúc lâu sao, Nick mới buồn bã nói: “Nặng quá, tôi không dùng được.”

Sức lực của cậu có nhiều thế nào cũng chỉ hơn sức đàn ông bình thường một chút. Mọi khi múa lưỡi hái là dùng thủ pháp tứ lưỡng bát thiên cân (4), và sự tinh xảo khó dò của binh khí. Loại đao có sức nặng thế này chỉ có loại vai u thịt bắp như Hayreddin mới có thể phát huy ra thực lực thật sự.

(4) Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân: một nguyên lý từ Thái Cực Quyền của phái Võ Đang, tăng cường sức mạnh chuyển hóa đối thủ, đưa họ vào trạng thái hụt hẫng, hoặc tiên hóa hậu niêm, khiến đối phương rơi vào bất lợi, hoặc lấy ngang đẩy thẳng, lấy thẳng đẩy ngang, thay đổi phương hướng sức mạnh đối phương, dùng khéo léo giành thắng lợi.

“Ha ha, cái này tôi giữ lại cho mình, cậu có khóc cầu thì tôi cũng không cho đâu.”

“A! Thuyền trưởng, ngài cố ý!” Nick tức giận.


Hải Yêu - Chương #5