Người đăng: MieuMiHai trăm yards, một trăm yards, năm mươi yards, thuyền “Hải Yêu” sắp tới gần nhưng dường như vì sự xuất hiện của cậu thiếu niên kỳ dị kia mà mặt biển trở nên tĩnh lặng như tờ. Bọn thủy thủ ngơ ngác đứng nhìn, quên luôn cả nhiệm vụ của mình.
Một tiếng động thật lớn vang lên làm đám đông bừng tỉnh. Tất cả nhìn lại thì thấy Hayreddin cầm một khẩu súng đứng trên boong của thuyền “Trân Châu”, họng súng hẵn còn tỏa khói. Nick lách người, trốn sau lưỡi hái to lớn tránh thoát khỏi phát đạn vừa rồi. Mái tóc bị đạn sượt qua, cháy mất một chút.
Hayreddin tuy không bắn trúng mục tiêu nhưng cũng xem như đã đạt được mục đích, anh ta thổi bay khói trắng ở họng súng. Cực kỳ bình tĩnh lên tiếng, giọng của anh như tiếng chuông giáo đường xuyên qua màn đêm:
“Nhìn rõ chưa? Nó sợ đạn nên nó không phải là yêu quỷ!”
“Xoát” một tiếng, thuyền “Hải Yêu” hạ cờ Venice xuống, giương cờ màu đen lên.
Lá cờ này không có đầu lâu, cũng không có loan đao bắt chéo, anh vốn không thích sử dụng những thứ uy hiếp kém cỏi như thế.
Trên lá cờ của Hayreddin chỉ có hình một cái đồng hồ cát màu trắng.
Nó chỉ có một ý nghĩa duy nhất: “Sự nhẫn nại của Red Lion có hạn”. Nếu không nhanh chóng đầu hàng thì sinh mệnh của các người sẽ giống như hạt cát kia, dần dần trôi đi cho đến khi cạn đáy.
Nhìn thấy lá cờ tiếng tăm lừng lẫy ở Địa Trung Hải này, cả đám hải tặc liền tỉnh dậy từ nỗi sợ hãi. Tất cả vội vàng lấy súng kíp ra, rối rít châm ngòi lửa rồi bắn tới tấp về phía Nick.
” Con mẹ nó, phản ứng thật là nhanh…”
Nick lách người trốn sau cột buồm, từng lớp gỗ bị bắn vỡ vụn văng tung tóe sau lưng cậu. Mùi lưu huỳnh cháy hun đến đau mắt. Qua đợt súng thứ nhất, trên thuyền “Hải Lang” đã có không ít hải tặc bỏ mình. Đáng tiếc, súng kíp thời đại này đều khá thô sơ, phải châm ngòi lửa thì mới có thể phát nổ, khi lắp đạn vào cũng phải mất tới hai ba phút. Thế nên trong những trận chiến đấu căng thẳng thế này, súng và mũi tên nhuốm lửa cũng chẳng khác nhau là mấy.
Quả nhiên lát sau tiếng súng đã ngừng lại. Nick im lặng đứng đợi vài giây rồi quấn một bộ quần áo rách rưới vào lưỡi hái, hơi hơi lộ nó ra khỏi nơi ẩn thân. Một tiếng “pằng” thật lớn vang lên, bộ quần áo đáng thương liền bị bắn nát.
Quả nhiên, người đàn ông tóc đỏ ban nãy vẫn chưa nổ súng.
Nick tặc lưỡi, nhét cái gương nhỏ dùng để xem tình hình vào túi. Dưới màn sương mù dày đặc, súng kíp khó ngắm trúng như vậy mà hắn ta vẫn có thể bắn trúng mục tiêu. Điều này cho thấy tài bắn súng của hắn chính xác như thế nào.
Hai bên bắn loạn xạ một hồi, dưới ánh sáng từ các đợt bắn, rốt cuộc thuyền “Hải Yêu” cũng đã tới gần chiến thuyền của đối thủ. Hàng loạt dây thừng kèm chông sắt được ném bay lên boong thuyền. Vô số tiếng người điên cuồng gào thét như muốn xé rách bầu trời. Khi súng đạn tối tân được dùng hết thì đến lượt đao kiếm nguyên thủy lên sàn.
Arude dẫn đầu xông lên, hắn đu dây thừng nhảy qua thuyền kẻ địch. Sau đó chém giết hết kẻ thù đang đứng ở mép thuyền “Hải Lang” để cho người bên tàu mình có thể dễ dàng nhảy sang. Đối thủ còn núp trong bóng tối nên Arude đặc biệt cẩn thận, không lỗ mãng tiến lên. Đợi khi các thuyền viên phe hắn đã lên boong tàu xong, tình thế trên thuyền “Trân Châu” cũng bắt đầu nghịch chuyển. Nhưng lúc này mọi người nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy bóng dáng của người thiếu niên kia đâu.
Chẳng lẽ đã trốn xuống biển rồi?
“Hải Yêu! Mau ra đây chiến một trận nào! Tên ta là Arude Anfeilike! Đội trưởng đội xung phong của Red Lion!”
“Xời, cũng không phải là kỵ sĩ, tự xưng tên làm quái gì. Hít thuốc phiện hay sao mà hưng phấn như vậy…” Một bóng dáng nho nhỏ chui ra khỏi đống đồ lặt vặt lỉnh kỉnh trên boong tàu, trong lúc ấy cậu ta cũng thuận tay chém ngã hai kẻ địch đưa lưng về phía mình.
Gương mặt vẫn Nick không có chút cảm xúc, cậu lắc lắc chiếc lưỡi hái để máu tươi rớt xuống đất, sau đó bước lên đứng đối mặt với Arude. Từ từ kéo khăn trùm đầu đầy bụi bẩn xuống, để lộ ra một khuôn mặt non nớt. Cậu mặc một cái áo sơmi bằng vải thô và chiếc quần thủy thủ rộng thùng thình. Cách ăn mặc vô cùng bình thường nhưng với những gì cậu đã làm, tuyệt đối không có ai ở đây dám xem cậu là một người bình thường.
“Nick, không có họ.”
Không nói nhiều những lời nói dư thừa, Nick múa lưỡi hái chuẩn bị chiến đấu.
Tim Arude bỗng đập mạnh một cái. Rõ ràng hắn vừa thấy cậu bé kia xuất hiện cách hắn khoảng năm thước vậy mà khi hắn bình tĩnh lại thì người kia đã biến mắt, nháy mắt sau lại xuất hiện ở ngay trước mặt hắn. “Tốc độ thật nhanh!”. Arude thầm nói, sau đó nâng song đao ra đỡ đòn. Vừa rồi hắn hoàn toàn thất rõ tình cảnh khi Hank bị chém đứt làm đôi nên hắn biết cậu thiếu niên này tuy trông nhỏ nhắn nhưng cực kỳ mạnh.
Quả nhiên đối phương đã nương nhờ sức nặng từ chiếc lưỡi hái để tăng thêm sức lực của bản thân. Arude phải dùng cả hai tay đỡ lấy mới miễn cưỡng có thể thành công đón được một chiêu ấy.
Nick không hề cho đối thủ cơ hội nghỉ ngơi, vừa tiếp đất đã đẩy chân, lưỡi hái trên tay lướt dọc theo thanh đao của Arude, chém thẳng xuống. Lần này hẳn là có thể chém đứt mấy ngón tay của đối phương. Nhưng Arude vốn là một cướp biển dày dặn kinh nghiệm, hắn thấy tình hình không ổn lập tức buông vũ khí ra. Thanh đao còn lại trong tay chém thẳng về phía thiếu niên.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên giòn giã, lưỡi hái đen nhánh tức thì chặn lấy đường đao.
” Thôi bỏ đi…” Cậu bé kia bỗng nhiên lên tiếng với giọng điệu đầy vẻ khinh thường, giọng nói của cậu khá nhẹ nhàng hệt như tiếng hát của Hải Yêu dùng để quyến rũ con người xuống dưới đái biển sâu mà mọi người vẫn thường đồn đại.
“Mày nói gì!” Arude nổi giận “Mày xem thường tao?”
“Không! Ông rất giỏi…” Nick vừa nói vừa lắc đầu “Nhưng vô dụng thôi, tôi nghe được tiếng lòng của ông.”
“Mày có ý gì?”
“… Ý là sẽ chết.”
Arude không phải chưa từng thua trận nhưng chưa bao giờ hắn bị người ta xem thường như vậy. Lửa giận, sợ hãi, nghi ngờ, tất cả cùng xông thẳng lên đầu hắn. Arude bật cười ha hả, lạnh lùng nói: “Hừ, mày tự tin vậy thì đến đây thử tới lấy mạng tao xem!”
Nick nói thêm gì nữa, cậu xoay cổ tay, bắt đầu dùng lưỡi hái sử dụng lại chiêu đã giết chết Hank ban nãy.
“Mày nghĩ tao sẽ trúng kế của mày sao?”
Người bình thường nếu trông thấy thanh lưỡi hái nhuốm đầy máu tươi bay lượn nhảy múa như thế này chắc chắn sẽ theo phản xạ tránh né, nhưng Arude với kinh nghiệm của bản thân, hắn lập tức cúi người nhào về phía đối thủ. Điểm yếu lớn nhất của binh khí loại dài chính là không linh động ở khoảng cách ngắn. Chỉ cần đến gần Nick thì dù thanh lưỡi hái kia có mạnh như thế nào cũng vô dụng, hắn liều cái mạng này, dù có chết cũng phải chém chết được Nick.
Đám hải tặc đứng nhìn bên ngoài bỗng nhiên thấy hai người kia rút ngắn khoảng cách, anh đao gần như đã chém đến chiếc cổ mảnh khảnh của cậu thiếu niên.
Keng.
Trơ mắt nhìn lưỡi hái màu đen quỷ dị chia làm hai trên không trung, tuy hai người gần trong gang tấc nhưng Arude đã không còn ưu thế nữa.
Đầu tiên là tiến công, thứ hai là đánh tới.
Đầu của đội trượng đội xung phong nháy mắt bay ra ngoài, gương mặt vẫn còn hằn nguyên vẻ kinh ngạc. Cuối cùng thì hắn cũng được nghe câu nói của cậu thiếu niên kia.
“Tôi nghe được tiếng đứt đoạn từ sinh mệnh của ông.”
Nick lau đi vết máu trên mặt mới phát hiện tình hình hiện nay của thuyền “Trân Châu” không lạc quan chút nào. Đối phương không chỉ người đông thế mạnh mà vũ khí của họ cũng hoàn mỹ hơn bên mình rất nhiều. Bọn họ cũng không nhát cáy giống những kẻ địch mà cậu đã gặp trước đây. Thủ lĩnh đã chết, vậy mà bọn họ chẳng những không lui bước mà còn tụ lại, có vẻ như muốn lấy ít đánh nhiều.
Không hổ là thuộc hạ của Red Lion.
Nick nhỏ giọng thầm cảm khái. Cậu biết rõ nhược điểm của chính mình, tuy đã rèn luyện biết bao năm tháng nhưng thể lực và sức mạnh vẫn không thể tăng theo tỉ lệ thuận với nhau. Cậu chỉ mới chiến đấu một hồi, mà hai cánh tay đã hơi mỏi rồi.
Nick suy nghĩ chần chờ một lúc mới quyết định đối sách.
Bắt giặc trước phải bắt vua. Xử lý cái tên tóc đỏ kia xong không phải là giải quyết được hết mọi chuyện sao.
Vừa xác định mục tiêu xong, cậu thiếu niên lập tức hành động, cậu nhảy thẳng lên, túm lấy sợi dây thừng, kế đó một màn hành động hệt như mấy trò trong rạp xiếc xuất hiện, cậu bay thẳng đến mép thuyền “Trân Châu”, nháy mắt thoát khỏi vòng vây.
“Hơ! Nó muốn làm cái gì thế?”
“Ê ê! Yêu quái kia có phải là muốn lên thuyền “Hải Yêu” của chúng ta không?”
“Mẹ nó, để nó lên được thuyền chính, thì chúng ta còn mặt mũi nào để lăn lộn trên biển nữa! Chặn nó lại!”
Đám cướp biển tức giận mắng to nhưng lại không có ai dám bước lên chặn lại. Người thiếu niên kia không biết là người hay là yêu quái mà nháy mắt đã chém chết hai đội trưởng rồi. Nếu bọn họ bước lên thì nắm chắc phải xuống đoàn tụ với hai thủ lãnh đã mất của bọn họ.
Nick vọt đến mép thuyền, cậu vốn định đu dây qua, thì thấy mấy tên cướp biển bên thuyền “Hải Yêu” vung đao định đứt dây thừng để cậu rơi xuống biển.
Cậu nhìn thoáng qua khoảng cách giữa hai thuyền, muốn từ bên này nhảy sang bên kia, trừ phi cậu mọc cánh, nêu không thì té ngã là cái chắc.
“Hừ…” Cậu thiếu niên khẽ nhíu mày, kế hoạch đánh nhanh rút gọn của hắn phải làm sao đây?
Kế đến, bỗng nhiên vang lên hai tiếng lạch cạch, lưỡi hái của hắn ban nãy được chia thành hai phần thì nháy mắt đã hóa thành sáu, để lộ ra một sợ dây xích nhỏ nối giữa hai phần. Một binh khí dài hai thước thoáng cái đã hóa thành một cái côn dài bốn năm thước trông rất linh hoạt.
Hải tặc trên hai thuyền trố mắt nhìn. Nick nắm lấy phần đuôi của lưỡi hái, quay quay mấy vòng rồi ném nó ra. Đầu lưỡi hái móc lên mép thuyền Thuyền “Hải Yêu”. Một đường parabol tuyệt đẹp, Nick nhẹ nhàng nhảy sang.
Rơi xuống một cách hoàn mỹ..
“… Ôi mẹ nó, thứ đồ chơi kia rốt cuộc là cái quái gì vậy?”
Đám cướp biển này chưa từng nhìn thấy thứ vũ khí nào có thể thay hình đổi dạng như thế này nên ai ai cũng bị dọa hoảng sợ sững sờ.
Nick vừa rơi xuống thuyền liền cầm thanh côn múa vài vòng trên không trung, lúc này phạm vi tấn công của cậu đã tăng mạnh, khủng bố như một cối xay thịt, lấy cậu làm trung tâm, trong phạm vi năm thước trên boong thuyền, không có một tên cướp biển nào dám béng mảng tới.
Lúc này trời đã bắt đầu hửng sáng, ánh rạng đông từ từ dâng lên ở phía chân trời xa xa, bóng tối sắp cất bước rời đi, cảnh vật trên thuyền cũng dần dần hiện ra rõ ràng.
Nick chưa từng gặp qua người đàn ông nào như thế này.
Hắn khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, cao chừng 1 thước chín, có điều dáng người không vì chiều cao này mà trông có vẻ đồ sộ, ngược lại tay chân còn linh hoạt như loài báo đêm đi săn mồi. Mặc dù khu vực này đa số dân cư đều là tín đồ Hồi Giáo nhưng Hayreddin không thể không khiến người ta liên tưởng đến những vị thần tối cao trong truyền thuyết của Hy Lạp. Do hắn thường xuyên lênh đênh trên biển cả nên làn da có màu đồng khỏe mạnh, gợi cảm. Cơ thể gần như đạt một tỉ lệ hoàn mỹ, trông rất giống hình tượng của vị thần chiến tranh Ares mà người ta thường đồn đại.
Mái tóc dài màu đỏ rực của hắn dưới ánh nắng buổi sớm mai càng thêm rực rỡ, từng cơn gió biển không ngừng ùa đến thổi bay mái tóc khiến nó trông hệt như một ngọn lửa vừa bùng cháy. Tuy nhiên, anh lại có đôi mắt màu xanh lam sâu hun hút, không chút cảm xúc.
Một nước, một lửa.
Chà, đúng là một sự kết hợp hoàn mỹ.
Nick vừa bình tĩnh được một lúc đã bị vẻ ngoài vô cùng xuất chúng của Hayreddin làm ngẩn ngơ, cậu chăm chú nhìn từng động tác của hắn, và… những trang bị lấp lánh ánh sáng trên người hắn ta.
Trên thắt lưng của Red Lion có giắt sáu cây súng nhỏ bằng bạc, bên cạnh là một cây Damascene (1) thật dầy có cẩn đầy ngọc Ruby sáng lóe. Hắn ta đang khoanh tay đứng ngay mũi thuyền, đôi mắt màu xanh chăm chú nhìn cậu thiếu niên kia với vẻ vô cùng hứng thú.
Nick vừa quan sát vừa lén nuốt nước miếng, chỉ mỗi cây súng bạc kia thôi giá đã trên trời rồi, vậy mà cái gã Red Lion kia lại có đến sáu cây, trang bị của hắn có thể xem là cực kỳ lóa mắt ở thời điểm này tại Địa Trung Hải.
Con bà nó, ông chú này đúng là lắm tiền.
Nick lại nuốt nước miếng, tự nói với bản thân đây không phải là thời điểm ngắm châu báo, cậu nhớ ban nãy Hayreddin chỉ mới nổ hai phát súng. Từ đó về sau chỉ đứng im nhìn cậu hành động.
Đây là có ý gì? Nick không thể hiểu nổi, có điều, cậu trước nay không phải là người thích suy nghĩ nhiều. Cơm ngày mai để ngày mai tính, mai ngủ ở đâu thì đến lúc ngủ đi tìm. Kẻ thù hôm nay cậu phải giải quyết thì nhất định phải lo cho xong, những thứ còn lại, mai mốt nói sau.
Ngay lúc Nick đang căng mắt tìm kiếm sơ hở, sẵn tiện tìm cách chôm chỉa vài món trang bị đắt tiền của con “dê béo” trước mặt thì “dê béo” bỗng nhiên lên tiếng:
“Cậu bao nhiêu tuổi?” Hayreddin híp mắt quan sát cậu từ trên xuống dưới, hệt như một con sư tử vừa tỉnh dậy, uể oải xem xem con mồi có đáng giá hay không.
“… 16” Ây da, tự dưng mình trả lời làm gì? Nick bỗng nhiên hối hận sao mình lại thật thà đến thế, Hayreddin không hề dừng lại, hơn nữa còn có chút thích thú hỏi tiếp:
“Đi biển được nhiêu năm rồi?”
“Hai ngày.”
“Ồ, Hải Lang, ở gần cảng Bejaia (2) phải không? Sao cậu không sang ứng tuyển bên chúng tôi? Tôi nhớ hôm trước trong thành Algiers có buổi tuyển người khá lớn.” Red Lion dĩ nhiên khá tự tin vào phúc lợi của đội thuyền mình, còn Nick thì ngược lại, cậu có chút mất hứng. Cậu nhớ lại mấy lần bị từ chối, sau đó cũng vì không tìm được việc phải nhịn đói đến hai ngày…
“Tôi có đi, nhưng người tuyển không nhận tôi.” Gương mặt nhỏ nhắn vốn không có cảm xúc bỗng nhiên hơi phồng lên ở hai má, trông hệt như một đứa bé bị oan ức vậy.
“Chà, vậy là Hank cũng vì không nhận cậu mà đã phải trả cái giá thật lớn.” Hayreddin ra vẻ tiếc nuối, lòng thầm nghĩ có lẽ sau này mỗi lần tuyển ngươi mình nên đích thân đến thì hơn.
“Dài dòng.” Nick vốn định bay sang sẽ lập tức đánh nhau, nhưng có thể cũng vì chú Asa của cậu từng dạy không được đánh người tươi cười hòa ái, nếu đối thương thành tâm, cậu sẽ không xuống tay được… Thế nên Nick mới bắt đầu nôn nóng, cậu vốn chưa từng trò chuyện với kẻ địch. Đây là chuyện hiển nhiên, nói càng nhiều, thì cơ hội ra tay càng ít.
Không thể đợi nữa.
Nick chia thanh lưỡi hái thành hai phần, đây là dạng cậu thường sử dụng nhất, uy lực của từng dạng đều gần như nhau, chỉ có điều tùy sự linh hoạt của cậu khi sử dụng nó mà thôi. Đôi mắt tối đen mở to, cậu bé như một chú báo con chạy lui về sau.
Lấy đà, bay lên, một đòn bất ngờ.
Keng!!!
Hayredding vốn còn đang khoanh tay đứng nói chuyện phím thế mà tay phải nháy mắt rút ra thanh đao Damascene ở bên hông đỡ lấy đòn tấn công của Nick. À, không phải đỡ mà là Red Lion thuận theo đòn tấn công này mà đánh trả về phía Nick, một chiêu mạnh mẽ đẩy ngược thanh lưỡi hái về sau.
Hai tay Nick tê rần rần, lưỡi liềm gần như muốn rơi khỏi tay, cũng nhờ bản thân cậu nhanh nhạy, khi Hayreddin tấn công, cậu đã trượt người về sau, sau đó tách ra phần sau của thanh lưỡi liềm đánh về sơ hở ở phía nách trái của Hayreddin.
Thanh Damascene nhất thời không thu lại kịp, Nick cứ nghĩ đòn tấn công của mình không ai có thể tránh thoát được vậy mà không ngờ Nick giơ bàn tay trái mang bao tay da ra, nghiên người đỡ lấy lưỡi hái, hắn dám dùng tay không đỡ lấy một nhát chém của Nick. Tiếp theo còn thuận tay kéo Nick vào lòng mình, thanh đao trên tay giống như muốn đánh thẳng vào đỉnh đầu Nick vậy.
Nick lảo đảo tách thanh lưỡi hái ra làm hai phần, một sợi dây xích xuất hiện ở bên trong ống tay cầm, sau đó Nick dùng nó đỡ lấy thanh đao đang chém xuống. Tiếc là sức lực của Hayreddin hơn xa cậu, có thể nói Nick lúc này như lấy trứng chọi đá, Hayreddin thấy thanh đao của mình bị người ta đỡ lại liền nhấc chân đá mạnh một cái, cậu thiếu niên gầy yếu kia tức thì liền bay xa xa ra ngoài, giống hệt như viên đạn bị bắn ra từ nòng pháo.
“Khụ khụ khụ…”
Nick lồm cồm ngồi dậy ho khan mấy tiếng, cú đá ban nãy mặc dù cậu đã lách người tránh được nhưng ngực vẫn có cảm giác hít thở không thông, cậu biết trạng thái chiến đấu tốt nhất của mình đã hết, thể lực sẽ càng lúc càng suy yếu. Tuy nhiên đó không phải là nguyên nhân làm hắn thật sự lo lắng.
Không – có – tiếng – động.
Cậu không nghe thấy tiếng động kia nữa.
Có thể xem đây là tư chất trời cho của Nick, hai năm nay, từ ngày cậu có thanh lưỡi hái kia, mỗi khi cậu chiến đấu với ai, ở một thời điểm nào đó cậu sẽ nghe thấy một tiếng động kỳ lạ, và cũng trong tích tắc đó, đối thủ của cậu sẽ ngã xuống, tiếng động này cũng giống như điềm báo trước của sự tử vong, chỉ cần nó vang lên thì Nick sẽ ra tay giết chết kẻ địch.
Tiếng động quyết định chiến thắng.
Hayreddin không đuổi theo. Hắn vẫn đứng yên ở mũi tàu, mặt trời dần nhô lên ở phía sau hắn, ánh mặt trời rọi xuống, hắn tay cầm thanh đao đứng sừng sừng một mình hệt như chiến thần lãnh đạo cả vùng biển rộng lớn.
“Tốc độ và kỹ thuật của cậu đều rất cao, nhưng nếu thể lực cũng được như vậy thì có khi cậu vẫn còn một chút cơ hội.” Người đàn ông tóc đỏ bình thản nói.
Vớ vẩn. Nick chùi bàn tay ướt đầm mồ hôi của mình vào quần áo trên người, lòng thầm nghĩ, nếu mình cũng có sức mạnh như anh ta thì mình đã là vô địch thiên hạ thôi.
Có lẽ do đầu thai có vấn đề, mấy năm nay cậu lưu lạc tứ xứ, cuộc sống cũng không tệ nhưng hôm nay khi nhìn thấy trang bị sáng loáng của Hayreddin lại thầm chảy nước miếng cảm thán, kỳ này công toi rồi.
Tâm trạng của vị thuyền trưởng tóc đỏ hôm nay dường như càng lúc càng tốt lên theo ánh mắt trời.
Hayreddin: Này!
Nick: Gì?
Hayreddin: Quay đầu nhìn phía sau kìa.
Nick khinh bỉ: Xùy, cái kế ngớ ngẩn như vậy mà tôi tin sao…. Ế ế, này này này….
Cậu thiếu niên nhìn về sau bỗng phát hiện thuyền “Trân Châu” không biết đã bị thuộc hạ của Hayreddin cướp lại từ lúc nào, đám người của nhóm cướp biển Hải Lang đã giương buồm bỏ chạy từ lâu, khoảng cách lúc này đã lên đến 300-400 yards.
Người đàn ông tóc đỏ uể oải nói, giọng điệu có chút hài hước: “Hình như mấy người bạn của cậu đã quên mất sự tồn tại của cậu rồi ~~~”
Nick nghiến răng, nhìn tình hình xung quanh, cố tìm xem có chiếc thuyền nhỏ hoặc thuyền ba lá nào có thể chạy trốn được không.
“Sao thế? Đừng nói là cậu không biết bơi đấy?”
Cậu thiếu niên vẫn không có phản ứng, có điều gương mặt đã trắng bệch.
Tâm trạng của Hayreddin có thể nói là càng lúc càng vui vẻ, một người tuổi trẻ tài cao bỗng nhiên từ trên trời rớt xuống, anh không kéo vào đội thật thấy hổ thẹn với bản thân. Chuyến đi lần này tính ra cũng không phải lãng phí.
“Đừng vội, cậu liên tiếp giết hai đội trưởng của tôi, cậu nghĩ tôi sẽ để cậu đi đơn giản như vậy sao?”
“…” Thủ đoạn của giới cướp biển tàn bạo như thế nào Nick nghe muốn đầy tai rồi, mà lúc này thể lực của cậu gần như đã cạn sạch, nếu bị người ta vây đánh chắc không thể chịu được lâu.
Hayreddin vốn định trêu đùa cậu bé kia vài câu nhưng nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng gần như muốn nhảy xuống biển của cậu ta, anh lại cười to, nói ra mục đích của mình: “Ở lại đây, quy tắc của tôi là: “Ai mạnh, giành được vị trí của người khác, thì người đó là đội trưởng.”
Nick nhìn người đàn ông tóc đỏ với vẻ mặt không thể tin nổi: “Anh nói gì?”
“Tôi nói, từ nay cậu là người của tôi.”
Nick chớp mắt mấy cái, đôi mắt đen lay láy bỗng sáng rực lên: “Lương thế nào?”
Hayreddin: Ký khế ước, mỗi tháng 20 đồng vàng, có quyền chọn chiến lợi phẩm đầu tiên.
Nick: Chỗ ở?
Hayreddin: Một mình một khoang thuyền.
Nick: Cơm?
Hayreddin: Ăn no thì thôi.
Nick cảm thấy điều kiện này quá tuyệt vời. Nhưng có khi vì lưu lạc bên ngoài quá lâu, cậu từng thấy không ít gian thương khốn nạn, bắt mình làm trâu làm ngựa, mồm liên tục bảo bao ăn bao uống vậy mà đến lúc phát cơm lại còn tệ hơn cả cám heo. Cậu bé rốt cuộc quyết định phải chắc chắn mọi thứ đã.
“Ngon không?”
“Tất nhiên.”
*
Thuyền trưởng tóc đỏ ngồi dựa vào giường, lau chùi thanh đao Damascene. Trận chiến này, thuyền “Hải Yêu” đã có được một Hải Yêu thật sự rồi.
Ngon không?
Ha ha ha ha
Người đàn ông tóc đỏ không kềm được mà bật cười.
Mối làm ăn này, đúng là hời to rồi.