15 – Tiếng Pháp Và Váy (p2)


Người đăng: MieuMi“Biết rồi biết rồi.” Victor bực mình phất tay, nói một cách chua ngoa: “Đừng nói là ngực tròn, ngay cả nổi lên một chút thôi cũng không có. Cho dù cô có muốn thì tôi làm sao có thể để cô lộ mấy cái xương ngực sắp xếp thẳng hàng trước mắt mọi người? Dù sao cái lưng thứ hai thế này cũng hiếm, phải dấu cho kín chứ!” Victor lại tiếp tục chỉ thị cho thợ may: “Làm áo cổ cao, trước ngực thì may vải ren xếp nếp tạo cảm giác đầy đặn.”

“Anh thật là cay nghiệt. Gần đây tôi cũng có chút thay đổi rồi mà…” Nick cúi đầu nhìn thân thể mình. Hình như là từ lầu đầu tiên có kinh tới nay đã “nở” lên đôi chút.

“Thật đáng thương! Cô mà đứng chung một chỗ với hai người phụ nữ kia của thuyền trưởng thì thật đúng là giống như gà đất nhỏ so sánh với núi thánh mẫu. Có muốn tôi nói sâu thêm một chút không?”

“Thôi thôi… Không cần…” Nick ủ rũ.

“Chuẩn bị thế nào rồi?” Giọng nói của Hayreddin theo tiếng bước chân truyền vào phòng. Anh liếc mắt nhìn Nick đang ngồi một bên. Hai ngày hôm trước cô mặc váy vào còn trông như là trộm ở đâu về, hiện tại nhìn cũng thuận mắt hơn rồi.

“Line Dance thì mới học. Khiêu vũ đôi thì còn một tiết nữa là xong.” Thầy Victor trả lời. (2)

“Chính xác thì còn đến hơn một tháng nhưng đi đường đã hai mươi ngày rồi.” Hayreddin vẫy tay gọi Nick. “Xuống đây tập với tôi.”

Nick nhảy xuống ghế, đi đến cạnh Hayreddin. Nhưng hai người còn chưa kịp khiêu vũ thì vấn đề đã thù lù nhảy ra.

“Thuyền trưởng, ngài có thể cúi người xuống được không?” Nick đã nhón chân lên rồi nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp. Thân hình Hayreddin cao lớn, độ cao hai người chênh lệch nhau như trẻ con với người lớn vậy. Victor đứng ngoài nhìn vào, bật cười thành tiếng.

“Tôi cần một đôi giày khiêu vũ cao hai tấc, hãy đi thiết kết đi.” Hayreddin không chút để ý mà dò thợ may.

“A! Thưa ngài, như vậy chả phải là đi cà kheo sao?” Thợ may sợ hãi than. Giầy có rất nhiều kiểu dáng nhưng chưa từng có kiểu nào cao như vậy.

“Vậy thì nhớ phải thiết kế tinh tế một chút, khi đeo vào thì linh hoạt nhưng vẫn đủ giấu trong váy dài. Anh mang theo mấy người trợ việc?”

“Sáu người. Thưa ngài, họ đều là những người thợ thạo việc nhất.”

“Trả thù lao gấp đôi. Trong năm này này phải may quần áo thật nhanh, giầy và mấy trang sức kèm theo cũng nhanh một chút.”

Thuyền trưởng đại nhân vẫn dùng thủ đoạn xa xỉ như cũ, xài tiền như nước. Nick nhìn đống vải vóc xa hoa quý giá kia mà lòng nhỏ máu. Quần áo khiêu vũ với áo khoác kia có thể mặc mấy lần đây?

Suốt nửa tháng, không ai có thể ngờ được đội trưởng Nick, thần tượng của cả đội xung phong đang mặc váy và tiếp nhận giáo dục thục nữ hóa trong cung điện. Đến lúc xuất phát, Nick vẫn mặc áo sơmi, đầu vấn khăn và còn mang theo hai rương gỗ lớn được khóa kỹ.

Đầu tháng năm, đội thuyền Red Lion giương buồm rời khỏi cảng Algiers, lướt qua Địa Trung Hải đi tới cảng Marseilles lớn nhất nước Pháp. Ở đây, tất cả hải tặc nghe được một chuyện mà lần đầu chúng nghe trong đời.

Cả cảng Marseilles và toàn bộ quân hạm nước Pháp bỏ hết quốc kỳ hoa bách hợp, thay vào đó là cờ hải tặc đen trắng.

Barbarossa Hayreddin, vị hải tặc cường đại nhất Địa Trung Hải được nước Pháp tiếp đón như một quốc vương tôn quý. Đáp xuống cảng Marseilles, trên thuyền có năm trăm người hộ vệ đi cùng. Hayreddin chỉ mang theo đội trưởng đội xung phong và bác sĩ trên thuyền, ngồi xe ngựa đi vào trong địa phận nước Pháp.

Hoa diên vĩ trải khắp núi đồi, nắng tháng năm rải đầy mặt đất. Nick nâng cằm nhìn mọi thứ bên ngoài qua ô cửa sổ xe ngựa. (3)

Hành trình rất thuận lợi, mỗi khi tới một lãnh địa nào đó thì lãnh chúa đều tận tình làm chọn thân phận chủ đón khách, thuận tiện gửi luôn tình báo tới đế đô. Hơn mười ngày đi đường chớp mắt đã qua, đoàn người rốt cục cũng tới được Paris. Thành phố này đã trở thành thủ đô của nước Pháp cũng một ngàn năm rồi. Bên dòng sông Seine là những kiến trúc lớn xây san sát nhau. Tiếng chuông giáo đường quanh quẩn trong không trung, thật lâu không tiêu tán. (4)

Vua Pháp phái bề tôi mà ông ta tin cậy nhất, bá tước Wall ra khỏi thành nghênh đón và đưa bọn họ vào trong một tòa thành xa hoa mà bá tước mới xây. Nghỉ ngơi thảnh thơi vài ngày, quốc vương cho người mang thư mời các vị khách tới cung Fontainebleau để tham dự dạ tiệc.

“Được rồi, buổi diễn sắp bắt đầu. Nick… à không, tiểu thư Nicole, xin hãy tới phòng bên cạnh để thay quần áo đi thôi.” Hayreddin nhìn những dòng chữ hoa mỹ trong thư mời, khoái trá ra lệnh: “Thời gian ít ỏi, làm ơn nhanh một chút.”

Nick đã lâu rồi không bị người ta gọi bằng cái tên này lại không biết lát nữa có thể ứng phó được không, nên trong lòng vừa khó chịu vừa thấp thỏm không yên.

Cô tới phòng nghỉ lại thấy bác sĩ ngồi trên salon chậm rãi thưởng thức trả liền hỏi: “Victor, anh thật sự không đi sao?”

Victor lắc đầu. “Vua Pháp và gia tộc Medici thường có quan hệ cưới hỏi. Tôi cũng không muốn bị người họ hàng xa nào đó nhận ra. Lại nói, tôi muốn ra chợ xem có bộ sách hay loại thuốc gì hay ho không.”

Nick quay đầu hỏi Karl: “Anh thì sao? Chúng tôi có thể mang theo mấy hộ vệ bên mình.”

Thật bất ngờ là chú chó trung thành vẫn luôn bám đuôi chủ nhân nay lại từ chối. Ánh mắt của Karl phức tạp, lúc thì lo lắng lúc lại vui sướng với cơ hội khôi phục thân phận trong một thời gian ngắn ngủi này. “Không… Lần này tôi không đi theo cô, cô nhất định phải chú ý an toàn đấy.”

Victor cười hì hì: “Ngài kỵ sĩ cũng sợ bị người nhận ra.”

Karl chỉ lắc đầu, không lên tiếng phủ nhận.

Nick chỉ có thể một mình trở về phòng, mở rương đồ ra chuẩn bị thay hình đổi dạng. Hayreddin đợi nửa canh giờ vẫn chưa thấy bóng dáng xinh đep của “bạn nhảy” đâu cả. Không biết Nick lại ngơ ngẩn gì mà không ra vì thế anh lại phải đứng dậy đi tìm. Đứng ngoài cửa phòng, Hayreddin gõ gõ cửa:

“Xong chưa vậy? Ngồi xe ngựa phải mất hai canh giờ đấy, đi chậm thì chỉ có nước ăn đồ ăn nguội thôi.”

Trong phòng không có ai tiếp lời, chỉ nghe thấy âm thanh sột soạt của quần áo có vẻ khá bối rối. Hayreddin nhướng mày, thầm nghĩ chẳng nhẽ nhóc này muốn lâm trận bỏ chạy. Vì thế anh vội đẩy mạnh cửa ra, nhìn vào thì thấy Nick đang mặc váy lót, quay tới quay lui, vũ y bên ngoài chỉ kéo được một nửa, gấp đến độ cái trán chảy đầy mồ hôi.

“Làm sao vậy?”

“Mặc… mặc không được…” Nick đưa tay ra với cái nút thắt sau lưng để móc chúng lại nhưng làm sao cũng không cài được.

“Không phải tháng trước đã thử rồi sao? Chẳng lẽ cô lại béo lên?” Hayreddin nhíu mày đi tới, nhấc cô lên để ước lượng thử nhưng vẫn thấy không có gì biến hóa cả.

“Không biết nữa, tháng này tôi ăn rất ít…” Nick vươn tay quệt mồ hôi. Nếu làm hỏng kế hoạch của thuyền trưởng thì không biết sẽ như thế nào nữa.

Hayreddin lôi cô qua, cẩn thận nhìn kỹ một chút, khóe miệng hơi nở một nụ cười tà. “Đúng là béo lên một chút, béo ở phía trước.”

Nick cúi đầu, nhìn đầu sỏ gây tội hơi nổi lên dưới lớp váy lót. Cô nhất thời lo lắng, sớm không “nổi”, muộn không “nổi” sao lại chọn ngay lúc này.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nick nhìn về phía thuyền trưởng toàn năng. Vóc dáng thấp cũng có thể nghĩ cách để cô mang giày cao gót, mong là lúc này anh ta cũng nghĩ được cách cứu nguy.

Hayreddin nghĩ ngợi. “Cô có mang theo thắt lưng ngực không? Lấy ra cho tôi.”

Nick tỉnh ngộ, nhanh chóng đem ra cho thuyền trưởng.

“Xoay người sang chỗ khác, tìm cái gì có thể nắm chặt trong tay.” Hayreddin phân phó.

Nick làm theo, nắm chặt lấy đầu giường, dùng sức hít một hơi thật sâu. Hayreddin quấn cái thắt lưng ngực làm từ râu cá voi lên người cô, bàn tay dùng sức kéo một cái liền thít chặt thắt lưng lại.

Trước mắt Nick như nở đầy sao. Cô cảm thấy như linh hồn mình bị bức lui ra khỏi cơ thể cùng với không khí trong phổi. Thuyền trưởng độc ác lại còn dùng sức buộc chặt lại. Hayreddin nhanh chóng cố định dây dưng rồi cười ha hả đỡ cô dậy: “Mặc váy thử lại xem nào.”

Hoàn toàn vừa vặn. Nick khó nhọc thở dốc, liếc mắt nhìn người bên cạnh rồi đưa ra một lời so sánh: “Mắt… mắt tôi sắp lồi ra như… mắt ếch rồi…”

Hayreddin cười sờ đầu cô: “Giờ giọng cô thật dịu dàng. Được rồi, mang găng tay vào đi, người trang điểm đã chờ cô lâu rồi đấy.” Bàn tay là chỗ biểu hiện thân phận con người khá rõ ràng. Nick luyện võ đã lâu, lòng bày tay cho dù có sửa thế nào cũng sẽ bị lộ.

“Đợi chút.” Nick vén váy lên, buộc một thanh dao găm vào bên đùi.

Tám con tuấn mã kéo xe ngựa rời khỏi tòa thành. Karl đứng ở cửa sổ, dõi mắt trông theo. Mãi cho đến khi bầu trời tối đen, Victor trở về, đẩy cửa phòng nghỉ thì anh mới tỉnh lại từ trong những suy nghĩ rối ren.

“Sao lại không đốt đèn? Aiz, đến cung điện Fontainebleau phải ngồi xe ngựa đi rất lâu, chả lẽ anh định đứng chờ cho tới sáng sao?”

“Không, tôi chỉ… Anh không phải là đi mua sách sao?”

Hai tay Victor trống trơn, trên mặt nở nụ cười sáng lạn. “Vừa ra cửa thì đụng phải người quen. Thầy cũ của tôi vừa hay đang ở Paris. Ông đang cố vấn về cách trang trí cho cung Versailles của vua Pháp. Tôi chỉ tán gẫu với ông một chút rồi trở lại… Tối nay, ông ấy cũng tham dự dạ tiệc.”

Karl nở nụ cười: “Chúc mừng, thầy của anh nhất định là một thiên tài về y thuật có kỹ thuật cao minh.”

Victor gật đầu rồi lại lắc đầu: “Nói thế nào nhỉ, ông ấy hoạt động ở nhiều lĩnh vực lắm, hơn nữa trong tất cả các lĩnh vực đều đạt được thành tựu nhất định. Cái chuyện quá nửa đêm tôi đi ra nghĩa địa giải phẫu thi thể là do ông ấy dạy tôi làm. Medici cũng đã từng giúp đỡ sự nghiệp của ông ấy.”

“Ồ? Lại có một nhân vật như thế ở Paris à?” Karl ngạc nhiên nói.

Victor dùng một giọng điệu tôn kính hiếm thấy để nói: “Đúng vậy, nhưng mà mọi người bình thường đều cho rằng ông chỉ là một họa sĩ. Tôi nghĩ chắc là anh cũng đã từng nghe tên của ông ấy: Leonardo Da Vinci (L.D.V).” (5)


Hải Yêu - Chương #18