Talking Bullshit


Long đang “vò mang, bức vẩy”, tình trạng hiện tại của hắn hết sức bi đát, thân
thể đầy thương tích, toàn thân đau nhức, mất sức do bị hiệu ứng phụ của
((Furious)). Mặc dù hắn vừa thoát chết nhưng không có gì đảm bảo lần sau có
thể may mắn như vậy. Hắn ta cần tìm đường thoát ra ngoài con cá không thì hắn
sẽ chết chắc, nhưng ra ngoài rồi thì phải đối mặt với con cá lồng đèn nguy
hiểm khả năng đắp chiếu của hắn cũng cao không kém.

Nếu muốn thoát khỏi đây thì hi vọng duy nhất của hắn là dựa vào nó, giọng nói
quái lạ đều đều vô cảm. Long bị biến thành cá khả năng khá cao là có liên quan
đến giọng nói đó, nếu moi ra được thông tin gì đó hữu ít thì hắn có thể thoát
ra khỏi đây thậm chí tìm được đường về nhà. Nhưng ngặt một nỗi hắn không biết
làm sao mới có thể giao tiếp được với nó.

“Alo, nghe rõ trả lời. Ê này dù ngươi là ai thì cũng trả lời ta đi chứ?” Hắn
hô lên và không có gì xảy ra. “Chẳng lẽ phải hô đúng mật khẩu hay cần đại loại
một hành động gì đó mới có liên lạc được sao” Long tự nhủ.

“Vừng ơi mở ra… Alibaba… bolo bala… coca cola…” Long hô một tràng bất cứ thứ
gi nảy ra trong đầu hắn. Sau khi hô khan cổ họng mà chẳng có gì xảy ra hắn bắt
đầu nản chí.

“Do lặp lại liên tục một hành động gồm những từ ngữ thiếu muối và không có ý
nghĩa gì hết nên unlock được kỹ năng ((Talking Bullshit)). Bạn xác nhận có
muốn học?”

“Xác nhận” Long mừng rơn như bắt được vàng khi nghe được âm thanh vô cảm vang
lên và đồng ý trong vô thức nhưng hắn chợt nhận ra có cái gì đó không đúng.
Đầu hắn kéo xuống mấy vạch đen. “Giỡn chơi hay thật vậy?” Long nhắn nhó nói
ra.

“Ngươi là ai, tại sao ta lại ở đây, tại sao ta lại biến thành con cá mặt ngu
chết tiệt này? Trả lời ta đi! Đồ khốn kiếp... Guh ahh…” Lomg phẫn nộ gào hét,
tất cả uất ức của hắn trào ra. Rõ ràng hắn là một con người bằng xương bằng
thịt, chớp mắt thôi hắn biến thành nguyên con cá, tâm lý bị đả kích kiểu này
mấy ai mà chịu nổi. Sự thật trần trùi, tại đây, nơi xa lạ không biết cách gia
đình bao xa, lúc này, không biết đã là ngày tháng năm nào, hắn, giờ là con cá.

“Không… Ta muốn về nhà, ta muốn gặp ba, má, em gái, bạn bè… Tại sao? Òa…” Điểm
tâm lý cuối cùng của bị phá vỡ hắn òa khóc lên như đứa con nít. Giờ hắn chỉ
muốn khóc lên để giải tỏa nỗi phiền muộn, phẫn uất trong lòng. Nếu hắn không
làm thế có lẽ hắn sẽ tích tụ đến điên lên mất. Hắn cứ khóc và gào thét, rồi
hắn lăn lộn, đấm thình thịch lên mọi thứ trước mặt hắn. Dần dần đôi mắt hắn
nặng trĩu, hắn mệt mỏi lắm rồi. Long muốn thoát khỏi cái thực tại trêu ngươi
của hắn. Hắn thôi không đập phá nữa, hắn buôn xuôi cho tia ý thức cuối cùng
của bản thân giữ hắn tỉnh táo. Mọi thứ trước mắt hắn dần mờ đi và tối đen.
Trước khi mất ý thức hắn vẫn thì thào hi vọng “Tất cả mọi chuyện là mơ, khi ta
tỉnh dậy mọi thứ vẫn như cũ”. Dù sao thì thể chất hiện tại của hắn cũng không
chịu nỗi căn thẳng và áp lực liên tục như thế nên hắn dần ngất đi.

Long cảm thấy lân lân khó hả, cơ thể của hắn không có trọng lượng hoặc có thể
nói cảm giác nhẹ tênh như từng phần trên cái thân thể này của hắn không có một
cân nặng nào. Hắn từ từ mở mắt ra, cảm giác mông lung cứ quanh quẩn đầu hắn.
Long nhìn quanh quẩn chung quanh, một màu đen phủ kín khắp nơi. À mà cũng
không thể nói là màu đen được vì nó là một màu, còn nơi của hắn hiện tại là
bóng tối, không có một màu sắc gì cả. Hắn cảm thấy rất kỳ lạ, hắn không hốt
hoảng hay lo sợ gì hết, cứ như thể hắn biết sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra
đối với hắn trong cái thế giới bóng tối triền miên này mà ngược lại hắn còn
cảm giác quen thuộc, thoải mái và ấm áp. Bóng tối đang vuốt ve Long, làm hắn
cảm giác cực kỳ an tâm và hưởng thụ.

Trong bóng tối hắn bỗng nghe được tiếng có người kêu gọi hắn, trong vô thức
hắn tiến đến nơi phát ra tiếng gọi. Âm thanh kêu gọi hắn nhẹ nhàng, u uất và
ấm áp.

“Con ơi… lại đây… lại bên chúng ta…” Rồi từ từ Long nghe rõ thấy âm thanh ấy,
nó không phải là ngôn ngữ, không phải là tiếng Việt hay bất cứ thứ tiếng nào
mà hắn biết trên Trái Đất. Âm thanh này vang vọng trong đầu hắn, lôi kéo hắn
tới.

(DING)

“Nhận được lời mời (Giao Tiếp Tâm Linh) lạ, bạn có muốn kết nối?”

“Xác nhận” Hắn đồng ý

“Thì ra là vậy, do giao tiếp bằng linh hồn nên cũng không có rào cản ngôn ngữ.
Mà cái này giống chức năng (Whisper) trong game nhỉ.” Long tự nghĩ.

“Alo, ai ở đầu dây, nghe rõ trả lời” Hắn kêu lên theo thói quen.

“Nói cái gì thế thằng nhóc này?” Một giọng đàn ông khó chịu vang lên khó chịu.


Hải Trình - Chương #5