Vây Cá !?!


Ấm áp, đó là cảm giác hiện tại của Long, hắn giác được cơ thể của mình được
bao bọc bới sự ấm áp. Hắn ta tự hỏi mình đang ở đâu, rồi chuyện gì đã xảy ra.
Rồi một cơn đau đầu ập đến khiến hắn bỗng hắn nhớ lại ký ức của mình rồi đến
vụ va chạm xe, tai nạn liên hoàn và hắn chợt rùng mình ớn lạnh khi nhớ đến sự
đau đớn kinh khủng khi dòng điện chạy khắp cơ thể gã.

“Có lẽ lần sau nếu có cơ hội thì trước khi ra đường nên cúng vái một ít. Mà
giờ mình cũng đã chết rồi, nếu thế thì chẳng phải tự cúng thì tự ăn luôn à ha
ha ha… híc… híc” Hắn cảm khái vô hạn số phận hẩm hiu của bản thân mình. Sau
một hồi trầm lặng rồi cảm thấy khá hơn Long mới nhận ra là mình còn ý thức và
cảm giác, thì cũng chưa chắc mình đã đắp chiếu. Thấy được cơ hội hắn phấn chấn
tinh thần hẳn lên.

“Có thể mình được đưa đi cấp cứu kịp thời và đang nằm trong bệnh viện, chứ
thành ma thì làm sao còn cảm giác gì được?” Long cố gắng làm bản thân tự tin
hơn.

Hắn ta cố gắng cử động cơ thể, may mắn hắn có thể cử động được một chút và cảm
giác được sự mềm mại nơi hắn đang nằm “Ngon cơm, vậy là ta chưa chết ha ha ha”

Sau đó gã cố gắng nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhưng chỉ thấy một mảnh tối thui.
Long bắt đầu hoản loạn, nhưng hắn cũng nhanh chóng tự trấn an bản thân rồi bắt
đầu kiểm tra tình trạng cơ thể của bản thân.

Các giác quan đều hoạt động tốt, cơ thể còn cử động được, kết luận cơ thể hiện
tại của bản thân khá ổn, sau đó hắn ta mới an tâm là mình không bị gì. Long
thử sờ soạn chung quanh, hắn chợt nhận ra một điều hết sức quái dị, gã bị bọc
trong một cái màng hoặc gì đó tương tự thế.

“Ặc, chẳng lẻ bị điện giật không chết cũng bị đem đi làm thí nghiệm hay xác
chết bị đem đi bí mật thí nghiêm xác sống?” Trí tưởng tượng của Long bắt đầu
bắn lên tận mây. Sau một hồi tự sướng thì một âm thanh lạ kéo hắn lại thực
tại. Hắn bắt đầu lắng tai lên nghe ngóng.Hoàn toàn im ắng… bỗng

“UỲNH”

“Cái đ*, hú hồn !! Thằng khốn nào hù anh?” Hắn giật bắn lên.

Trả lời hắn là một tràng tiếng đùng đoàn liên miên.

“Chắc thằng điên nào mở Tivi âm lượng hơi cao, khổ thật! ” hắn tự nhủ sau đó
liên tưởng đến hàng xóm thiếu văn hóa của hắn. Giữa trưa cuối tuần, tất cả mọi
người đang nghĩ ngơi, tên hàn xóm của hắn không biết vì sao mở Karaoke luyện
thanh. Có lẽ sợ nguyên khu phố không nghe được giọng hát ma chê quỷ hờn của
bản thân nên phải mở hết công suất dàn loa, đánh thức toàn bộ khu phố. Sau khi
ân cần hỏi thăm phụ nữ mười tám đời dòng họ tổ tông nội ngoài của tên làm ra
tràng tiếng ồn này thì hắn mới nguôi giận được một ít.

Bỗng hắn ta cảm thấy trời đất đảo lộn, rung lắc liên hồi. Hắn cảm giác mình bị
“đẩy” đi. Sở dĩ là đẩy vì hắn cảm giác bên ngoài cái lớp bao bọc lấy Long như
có một bàn tay từ từ đẩy gã trôi đi vậy.

Hắn cứ bị đẩy đi như thế kèm theo tiếng động ầm ĩ theo sau. Hắn ta càng lúc
càng nghi hoặc thì hắn thấy ánh sáng, hay nói đúng hơn là ánh chớp, lóe lên
liên hồi, những tia năng lượng to tướng bắn phá khắp nơi.

“Star war?” Long tự nhiên bật thốt ra khỏi miệng. Hắn nhanh chóng nhìn hoàn
cảnh xung quanh của mình. Không nhìn thì thôi, nhìn xong gã muốn rớt luôn con
mắt ra ngoài.

Không thể tin được, trong đời Long hắn chưa nhìn thấy tình cảnh gì quái dị như
hắn hiện tại. Hắn đang thấy cảnh hai con cá đánh nhau, nếu là hai con cá bình
thường hoặc ghê gớm hơn là cá mập đánh nhau hắn cũng không kinh ngạc đến thế.
Hắn thấy một con cá hình dạng như cá lồng đèn khổng lồ đang đánh nhau với một
con cá nhỏ hơn nó gấp mười lần. Điều đáng nói ở đây là tia chớp và tiếng động
inh ỏi hắn nghe khi nãy là do con cá lồng đèn tạo ra. Một dạng năng lượng màu
trắng xanh chạy dọc từ đuôi con cá lồng đèn từ từ chảy lên cái đầu to tướng
xấu xí và chảy vào bên trong đầu nó. Tạo thành các đường năng lượng ngoằn
nghèo chạy dọc toàn thân con cá như là một dạng hình xăm xinh đẹp, nhưng điều
sắp tới thì chả đẹp tí nào. Năng lượng được tích trong đầu con cá phát sáng
đến mức cực đại, con cá rống to lên giận dữ và giải tỏa toàn bộ năng lượng đã
dồn nén. Nó bắn ra ngay từ cái lồng đèn của con cá tạo thành một tia năng
lượng chói mắt, đem mặt đất cày tung tóe cả lên. Kinh khủng nhất là một tảng
đá, à không phải gọi là núi đá vì nó to gấp 5 lần con cá lồng đèn mới đúng, bị
tia sáng đó bắn phá xuyên qua sau đó nổ mạnh rồi sụp xuống tan tành.

Đối thủ của con cá lồng đèn đó cũng khó nuốt không kém. Mặc dù nó nhỏ hơn khá
nhiều, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, nó tránh né và đánh trả lại con cá lồng
đèn một mặc dù hơi chật vật. Đang mải mê xem thì một tia năng lượng của con cá
bắn thẳng về phía Long, làm khuôn mặt hắn ta tái mét. Đến đá núi còn bị bắn
nát bét thì gã là cái đinh gì. Tốc độ của tia năng lượng đó quá nhanh, muốn
tránh cũng không nổi, nên hắn chỉ biết chờ chết. Bỗng một cái bóng lướt đến
rồi ngăn giữa tia năng lượng và hắn, là con cá nhỏ đó. Hắn ta không thể nào
nhìn rõ ràng hình dáng của nó cho đến khi con cá nhỏ che chắn trước hắn ta.
Con cá nhỏ nhìn khá lạ, nhìn bề ngoài thì 7 phần giống như cá 3 phần giống
rắn, thân thon dài bằng 4 phần chiều rộng, màu xanh biển, đầu giống cá nhưng
miệng thì như rắn, dưới thân có 8 cái vây cá được sắp xếp đồng đều và nhỏ dần
từ ngực xuống đuôi, trên lưng thêm 3 cái vây, mỗi bên mang lại thêm một cái
vây, đuôi cá không xòe ra mà nhọn lại như mũi tên ở đuôi. Tốc độ của nó nhanh
hơn đối thủ của mình rất nhiều, cứ mỗi lần tia nắng lượng gần bắn trúng nó thì
cơ thể nó lại mờ đi rồi lướt đi một quãng xa, chỉ để lại phía sau tàng ảnh
lượn lờ.

Quay lại tình hình hiện tại,sau khi con cá nhỏ vừa cứu được một mạng của hắn
thì Long mới nhận ra con cá mà hắn tự cho là nhỏ đó không nhỏ tí nào, nó to
khủng khiếp, hắn chỉ nhỏ bằng con mắt của nó. Thấy thế hắn lại ớn lạnh nhìn về
con cá lồng đèn. “Vậy thì con cá kia nó to đến mức nào đây trời?” Nuốt nước
miếng hắn thầm nghĩ. Con cá nhỏ sau khi đỡ tia năng lượng trông hết sức thảm
mặc dù có lớp tàn ảnh như sương như khói kia đỡ hộ nó nhưng vây của nó bị bắn
rụng hết một nữa làm một bên cơ thể máu thịt lẫn lộn, lộ ra cả xương, máu chảy
lai láng, tốc độ của con cá chậm hẳn đi. Con cá đó nhìn về phía Long với cái
nhìn đầy nhân tính trong đó tràn đầy sự lo lắng bất an. Hắn cảm thấy rất ngạc
nhiên

“Tại sao nó lại cứu mình chứ? Chẳng lẻ nó có trí thông minh?” Long nghi hoặc.
Nhưng sau đó hắn ném cái nghi vấn đó sau đầu ngay lập tức.

“Kệ quách nó chứ, trước tiên chạy khỏi đây rồi tính” Long nhớ ra hắn vừa suýt
chết thêm lần nữa. Hắn ta vận hết sức bình sinh chuẩn bị chạy thụt mạng nhưng
hắn chẳng di chuyển được một chút nào. Hắn nhìn xuống thì thấy nửa sau cơ thể
mình bị kẹt trong trong một cái lỗ, mà chuyện làm hắn phát khiếp chính là cơ
thể của hắn. Một màu xanh biển nhạt, bán trong suốt, hắn có thể nhìn thấu vào
bên trong cơ thể của mình. Hắn đưa tay để sờ thử như muốn chứng thực chuyện
này. Cánh tay vừa đưa ra thì mồm hắn không ngậm nổi nữa. Một cái vây cá đã
thay thế cánh tay hắn.


Hải Trình - Chương #3