Tháng Bảy Âm Lịch


Tháng 7 âm lịch hay còn gọi là tháng cô hồn ở Việt Nam. Vào tháng này thì cũng
có nhiều trò vui khi bạn là một đứa con nít, chẳng hạn như giựt cô hồn. Nhưng
với một người lớn đã đi làm thì tháng 7 quả đúng là ác mộng. Mưa liên miên như
trút, có khi mưa liên miên hai ba ngày cũng không tạnh. Mà mọi người biết rồi
đó đường xá Việt Nam thì cực kì tệ, lại gặp thêm khu vực Nam Bộ, đặc biệt là
thành phố Hồ Chí Minh có mạng lưới sông ngòi dày đặc nên đúng ngày nước lên
thì ôi thôi rồi ! Lấy xuồng ra rồi chèo luôn có khi còn nhanh hơn chạy xe.

“Hôm nay to mưa như như trút nước, tắm mưa lúc này thì phê phải biết.” Trong
văn phòng một tòa nhà, một thanh niên đầu bù xù đang thất thần hồi tưởng lại
quá khứ dữ dội cởi truồng tắm mưa của bản thân.

Bốp!! “Long Phẩn, suy nghĩ gì mà mặt thộn đi thế” Một cú vỗ vai kèm tiếng gọi
kéo hắn ra khỏi suy nghĩ miên man.

“Long Phẩn cái con khỉ tao gọi là Long không có “Phẩn” gì hết.” Thanh niên đầu
bù xù nói lại với giọng khó chịu.

“Hahaha, khó chịu với tao làm gì, chuyện mẫu giáo mày bị ị…uh..uhm” thanh niên
cao lớn chưa kịp nói xong thì đã bị thanh niên đầu xù liều chết bịt mồm lại.

“Thằng chết tiệt, mày muốn tao bôi đen danh dự của tao cả cái công ty luôn à”
hắn hậm hực nói với thanh niên kia.

Tên đầy đủ của hắn là Lê Minh Long biệt danh “Long Phẩn”, năm nay 28 tuổi,
đang làm IT Developer tại một công ty tư nhân. Còn về biệt danh kia của hắn
thì vào lúc học mẫu giáo khoảng 5 tuổi hắn bị chột bụng không kịp chạy đến nhà
vệ sinh thế là… “Phẹt!!… Rẹt…Tẹt…Tẹt..!!” Chất thải tung tóe kèm môt tràng âm
thanh liên miên không dứt một đường dài từ lớp học đến thẳng nhà vệ sinh. Sau
đó hắn vì mặt mũi sống chết cũng không muốn đi học mẫu giáo nữa. Dần già cũng
không ai nhớ đến chuyện đó nữa trừ thằng bạn thân cũng là bạn cùng lớp kiêm
hàng xóm của hắn. Từ đó Long Phẩn thành biệt danh của hắn, có chết bạn hắn
cũng không sửa, hắn cũng bó tay đầu hàng riết thành quen.

Bạn của hắn tên Chấn, làm phòng quản lý khách hàng cùng công ty của hắn. Hôm
nay cuối tuần nghĩ sớm, buồn chán muốn nháo sự một chút với hắn.

“Ê, mưa thế này đi ra quán làm vài ly với tao không, hôm nay tao hẹn với vài
em gái tiếp tân bên công ty X này”. Trong tòa nhà này có nhiều công ty thuê
văn phòng, công ty của hắn cùng một tầng lầu với công ty X. Công ty X là một
công ty mỹ phẩm nên tiếp tân toàn là dàn mỹ nữ nên vừa nghe thằng Chấn nói hẹn
với người đẹp bên Công ty X là đám đồng nghiệp IT suốt ngày cấm đít vào màng
hình nhao nhao cả lên.

“Chấn đại ca, anh cho em đi theo với...”

“Tao với mày là bạn tốt mà…”

“Hôm trước tao có giúp mày nên lần này…”

Đủ các thể loại cầu xin tuôn ra như thác, nháo ầm cả văn phòng.

“Các chú im lặng để anh nói nào” Chấn lên tiếng thế là mọi người im lặng tập
trung nghe nó nói.

“Các chú cũng biết thằng Long rồi đó, hức…” Chấn mặt mày thảm thống, kể lể,
văn chương súc tích, y thơ dạt dào.

“Nó FA từ đó đến giờ, 28 năm nay thằng nhỏ chỉ dùng để đi vệ sinh, chưa một
lần nắm tay gái. Nói đến đây lại phải ngâm một bài thơ.

Đã bao mùa hoa mai

Chưa cùng ai này nọ

Đã bao mùa khoai sọ

Chưa lọ mọ cùng ai…

Anh em bà con cô bác thương tình cho nó đi để mở mang tầm mắt thằng nhỏ…hic…”

Mặt mày Long co giật liên hồi, gân xanh nổi lên, xung động muốn liều mạng với
Chấn. Hắn gằn từng chữ “Con mẹ nó thằng khốn….” Long gào lên lao vào bóp cổ
Chấn lắc liên hồi, tròng mắt Chấn thiếu điều muốn lọt ra ngoài. Do Chấn và hắn
trước giờ chuyên nháo lên như thế nên mọi người cũng thành quen không đi ngăn
cản, anh em đồng nghiệp thì cười rộ lên bày ra vẻ mặt thông cảm, thấu hiểu và
thương hại, đủ loại cảm xúc. Mọi người thay nhau lại vỗ vai an ủi hắn làm hắn
tức muốn lên máu não. Sau một hồi bát nháo, Chấn nói nhỏ với hắn:

“ Đi chơi một chuyến đi, chứ bây giờ trời mưa thế này mày về nhà cũng ngồi nhà
một mình, chán lắm”

“ Ai nói tao không có việc gì làm mà chán? ” Long nói

“Đừng nói tao là vùi đầu vô ba cái mô hình đồ chơi gì của mày đấy?”

“Đồ chơi cái con khỉ, mô hình vũ khí của tao mà là đồ chơi ?” Long chống chế.

Bất cứ thằng đàn ông nào cũng thế đều luôn luôn có một vài sở thích chung. Đầu
tiên là phụ nữ, ừ… thì trừ mấy anh giới tính thứ 3, mà thôi bỏ qua đi. Thứ hai
là Game, nói chung là trò chơi, từ Video Game đến mấy trò khác như đánh bài,
xóc đĩa… vv... Thứ 3 là mấy đồ công nghệ cao tỷ như PC, điện thoại, xe… Còn
Long sở thích của hắn là PC với súng. Do Việt Nam kiểm soát vũ khí nóng rất
gắt gao nên hắn toàn sưu tập mô hình là chủ yếu rồi trưng bày đầy trong nhà
hắn. Tiền lương của hắn cũng nướng 1/3 vô sở thích này. Cứ rảnh là hắn vùi đầu
vô lắp ráp lau chùi mô hình của mình hoặc là chơi game.

“Thôi dẹp đi, mày không đụng vô một ngày đống đồ chơi của mày cũng không sứt
mẻ chút nào đâu, còn đây là cơ hội hiếm có, tao trổ hết tài ăn nói mới mời
được hai em gái đi chơi một bữa” Chấn nài nỉ hắn.

“Mày nhìn anh em trong công ty kìa muốn cũng không được, còn mày có mà không
biết nắm bắt”.

Không phải hắn không muốn đi mà vì tính cách của hắn. Hắn ít nói nên cũng
không có tài ăn nói gì nhiều nên trước giờ chả quen được với cô nào. Ba má của
hắn thì về sống với ông bà nội của hắn ở Bến Lức, Long An, xem như là phụng
dưỡng ông bà hắn, còn ngôi nhà trên thành phố thì để cho hắn cũng với em gái
hắn ở. Nhưng em hắn ngại đi học xa nên thuê nhà gần trường để tiện đi lại.
Thành ra hắn luôn có một mình, hắn nhiều lần bị ba má hắn thúc giục dẫn bạn
gái về ra mắt, bạn bè hắn cũng yên bề gia thất hết rồi trừ hắn với thằng Chấn
thôi. Thằng Chấn thì ai hỏi thì nó luôn trả lời một câu câu “Không thể vì một
gốc cây mà bỏ cả rừng cây” hay đại loại như “Trẻ không ăn chơi già hối hận”.

Sau khi đắn đo suy nghĩ về ba má hắn thì hắn quyết định đồng ý, 1-2 năm nữa
hắn cũng 30 tuổi rồi, không báo hiếu được ba má hắn mà còn làm họ lo lắng thay
chuyện của bản thân, hắn cũng thấy có lỗi.

“Được rồi, kèo này tao đi. Mấy giờ, ở đâu?” Hắn ngại ngùng nói.

“Thằng này, đã nghiện lại còn ngại ha ha ha... Bây giờ mày chạy xe về nhà, tắm
rửa rồi thay đồ. Mày đợi tao qua, hai thằng đi taxi rồi qua rướt mấy em luôn”
Chấn trả lời với nụ cười lên đến mang tai.

“Thế cũng được, trời mưa thế này mà lái xe máy đi chơi là ướt như con chuột”

“Giờ mày về nhanh đi! Khoảng 6 giờ 30 tao qua”

“Được rồi”

Nói xong hắn vọt xuống nhà giữ xe, lấy xe rồi phóng về nhà.


Hải Trình - Chương #1