Trở Về


Người đăng: quan432110

Một đầu tóc ngắn tuỳ tiện nay đã dài hơn, được búi lại bằng một miếng vải nhỏ.
Hắn đã cao hơn trước, làn da hơi ngăm đen, khuôn mặt đã có những nét rắn rỏi
hơn nhưng thuỷ chung có một thứ không bao giờ thay đổi đó là đôi mắt lãnh tĩnh
của hắn, luôn chất chứa một nỗi buồn man mác…
“ Thưa sơ, con đã về”, hắn lên tiếng
“Weah, con đã về rồi. Chúng ta còn vừa mới nhắc đến con đâu”, nói rồi sơ Mary
mỉm cười rất ý vị nhìn về phía Robin.
Khuôn mặt Robin ửng hồng lên như những rạng mây đỏ, nàng khẽ cúi đầu xuống,
tránh đi ánh nhìn tinh nghịch của sơ Mary, cũng như không muốn để “hắn” trông
thấy dị trạng của mình.
Lũ trẻ vừa trông thấy Weah trở về, đã vội vàng chạy ngay tới, bao quanh lấy
hăn
“Weah đại ca, huynh đã về! Huynh có mua tấm thẻ ấy cho ta không?”
“Còn sợi dây chuyền của ta, Weah ca?
“Ta nữa, ta nữa…”
….………………..
Chúng nháo nhào hết cả lên, vì mỗi lần Weah ra ngoài, chúng đều sẽ nhờ hắn mua
cho mình một món quà mà chúng thích.
Nhưng chúng chưa kịp chờ để lấy quà, thì một giọng nói nghiêm nghị đã vang
lên:
“Các con vào hãy trong ngay đi, đừng làm phiền Weah đại ca! Đại ca đi đường xa
về rất mệt, cần được nghỉ ngơi!”
“Vâng, thưa mẹ Mary!”, mặc dù rất không cam lòng nhưng chúng vẫn tự động chạy
đi. Vì chúng biết rằng mẹ Mary khi nổi giận thì sẽ rất đáng sợ.
“Weah, ta lại làm phiền con nữa rồi! Giờ con hãy đi thay đồ rồi nghỉ ngơi !
Anna, con cũng hãy vào bếp chuẩn bị đi!”
Weah cũng không có ý kiến gì, hắn còn phải chuyển số sách mới mua này vào thư
viện và phát quà cho lũ trẻ. Còn Robin như thường lệ sẽ đi nấu ăn cho mọi
người…

Màn đêm bắt đầu buông xuống, bóng tối mờ nhạt dần bao trùm khắp nơi, chính
thức tuyên cáo một ngày sắp kết thúc…
“Lũ trẻ đã ngủ rồi thưa sơ”
“Thật xin lỗi con, Weah. Chúng luôn bám theo và làm phiền con rất nhiều”
“Không có gì đâu, thưa sơ”. Weah không để ý lăm, hắn cũng rất quý bọn trẻ và
trước đây nữa, lâu lắm rồi hắn đã từng phải chăm sóc một đứa trẻ còn tinh
nghịch hơn rất nhiều….
Bầu không khí đột nhiên yên ắng lại, một thứ gì đó như nghẹt trong cổ sơ
Mary.Bà biết Weah đang nghĩ gì.
Từ rất lâu về trước, lần đầu tiên khi gặp Weah là khi hắn được những ngư dân
đưa đến, họ nói là tìm thấy hắn sau khi sóng đánh giạt vào bờ.
Thân phận hắn vẫn còn là một bí ẩn nhưng qua sự lạnh lùng, bình tĩnh vốn không
hợp với lứa tuổi,nỗi buồn, sự cô độc và cả cái cách hăn chăm sóc người khác
luôn khiến cho ta cảm nhận hình bóng một ai đó, một người thân, một người rất
quan trọng đối với hắn…
.Hắn có lẽ đã từng có một quá khứ đau buồn…
Bỗng chốc, sơ Mary lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:”Con nghĩ như nào về Anna?”
Im lặng…
“Con có biết tình cảm nó dành cho con không, Weah?”
Hắn vẫn im lặng, đôi mắt chìm vào trong những suy tư…
“Có lẽ vậy”. hắn trả lời “Nhưng, thưa sơ, con vẫn còn đang phải đi tìm một
thứ, vô cùng quan trọng với con,vậy nên trước lúc đó, con không thể đưa ra bất
kì một cam đoan chắc chắn nào cả”, hắn trầm giọng noi
Hắn xoay người, bước đi…
“Có thể cho ta biết đó là điều gì không?”, sơ Mary phức tạp nhìn hắn
“Là cái ngày hôm qua đã bị lấy mất…”, nói đến đây, ánh mắt hắn càng trở nên
trong trẻo, kiên định…
Một con mèo đen từ đâu chạy ra, nhảy đến trên vai hắn…
Dần dần cả hai cứ chìm dần vào bóng đêm….
Sơ Mary lắc đầu, bất lực cầu nguyện:”Lạy Chúa ban phước cho đứa trẻ ấy, Amen!”


Hải Tặc Chi Một Cái Cố Sự - Chương #4