5 : Tuyển Chọn


Bề ngoài Dương Thần tỏ ra vui vẻ dễ gần nhưng trong lòng lại vô tình. Hắn đã
đánh mất cái gọi là tình yêu, bởi vì hắn cho rằng những thứ đó không cần
thiết. Chỉ có sức mạnh thì mới có thể tồn tại, làm chủ cuộc sống tính mạng của
chính bản thân. Tình yêu chỉ làm cho con đường đạt được sức mạnh của hắn bị
cản trở.

...

-" Dương Thần đại ca... "

Tiếng gọi của Lý Hùng vang lên làm hắn đang từ trong suy nghĩ miên man tỉnh
lại, hắn quay lại:

-" Lý Hùng..., đệ gọi ta có chuyện gì không? "

Tiểu tử Lý Hùng lấy tay chỉ về một hướng rồi nói:

-" Đại ca nhìn xem, đằng kia cũng có một đứa trẻ có vẻ bằng tuổi huynh và đệ đang bị bắt nạt kìa. Chúng ta có nên giúp hắn không..! "

Nhìn theo hướng chỉ tay của Lý Hùng, hắn thấy một cậu nhóc trông khá nhếch
nhác. Trên người xuất hiện nhiều vết bầm, bên cạnh là một đám trẻ ăn mặc vô
cùng sang trọng, có vẻ là con nhà quyền quý. Đứa nhóc bị bọn trẻ kia đánh tàn
tạ vô cùng, việc đánh người khác khiến đám trẻ giàu có kia vô cùng vui sướng.
Dương Thần cũng là người từng trải qua nên hắn biết, kẻ yếu đuối thì sẽ luôn
bị kẻ khác bắt nạt. Lúc đầu Dương Thần cho rằng đó là điều bình thường nhưng
sau này hắn cũng hiểu ra, là con người khi sinh ra ai cũng phải có lòng tự
trọng của riêng mình. Phải biết cố gắng, trở nên mạnh mẽ thì mới giữ được lòng
tự trọng đó của bản thân. Còn những kẻ hèn nhát thì mãi mãi không đứng lên
được... Nhìn thấy vậy Dương Thần quay sang nói với Lý Hùng:

-" Chúng ta ngồi đây thôi vậy, bọn chúng đông vậy chúng ta tới đó cũng không giúp được gì. Ngược lại, có khi còn bị chúng đánh! "

Dương Thần vừa dứt lời thì Lý Bản cũng đã quay lại, gọi hai đứa trẻ đi theo
đến nơi nghỉ ngơi. Đi vòng qua một số con đường hết sức ngoằn ngoèo, cuối cùng
bọn họ cũng tới nơi. Nhìn từ ngoài, ngôi nhà trông khá cũ kĩ, đi vào bên trong
cũng không khá hơn bao nhiêu. Nhưng Dương Thần hắn cũng chẳng đòi hỏi nhiều,
cũng chỉ cần có chỗ ở, chỗ ăn,...là đủ rồi. Phòng trọ của bọn họ là một căn
phòng nhỏ, nằm bên tay trái của dãy nhà. Căn phòng bên trong vô cùng bụi bặm,
có lẽ nơi này đã lâu không có người ở rồi. Muốn nghỉ ngơi trước tiên họ cần
phải dọn dẹp căn phòng, căn phòng không quá lớn. Chỉ cần ba mươi phút thì đã
xong, sau đó bọn họ ăn uống, tắm rửa, nghỉ ngơi. Giữa đêm Dương Thần hắn vẫn
chưa ngủ được, hắn đang lo lắng cùng hồi hộp về ngày mai. Nếu hắn không thức
tỉnh được sức mạnh thì sao, có lẽ cơn tuyệt vọng sẽ nuốt chửng hắn... Bên cạnh
tiểu tử Lý Hùng thì lăn qua lăn lại, có lẽ cũng giống Dương Thần đang hồi hộp
đến không ngủ được. Cứ thế, hai đứa trẻ ngủ thiết đi lúc nào cũng không biết.
Cho đến khi tiếng gọi của Lý Bản vang lên:

-" Hai đứa mau dậy rửa mặt cùng chuẩn bị tinh thần đi nào... "

Nghe vậy Dương Thần lập tức bật dậy khỏi chiếc dường vươn vai cùng ngáp dài,
sau đó lập tức đi tới bên giếng nước. Còn Lý Hùng thì vẫn nằm trên giường nói
mớ:

-" Phụ Thân, để con ngủ thêm một chút nữa đi... Nhiều... Nhiều... Bánh bao quá! "

Lý Bản lắc đầu cười khổ, ghé lại tai tiểu tử Lý Hùng nói:

-" Tiểu tử ngươi không muốn tham gia tuyển chọn nữa sao? "

Đang nằm yên thì Lý Hùng bật dậy, hai mắt sáng lên. Miệng lẩm nhẩm:

-" Đến lúc bổn đại gia thể hiện uy phong rồi. "

...

Chuẩn bị, thay đồ xong ba người lại cùng nhau đi đến quảng trường trong thành.
Trên đường đi Dương Thần cảm thấy số người qua lại nơi này còn đông hơn hôm
qua. Bước đến Quảng trường hắn thấy số lượng người ở đây đông còn hơn châu
chấu, họ phải chen trúc thì mới có thể đi. Bỗng một tiếng quát vang lên:

-" Tất cả những ai không phận sự ở nơi này thì mau tránh sang một bên, đứa trẻ nào tham gia thức tỉnh lần này thì mau lại đây báo danh. Nếu chậm chễ thì không còn cơ hội nữa đâu... "

Mọi người nghe vậy tất cả đều tránh xa ra khỏi trung tâm quảng trường. Giữa
quảng trường chỉ còn lại bốn người ba nam và một nữ, họ đều mặc đạo bào màu
xanh trên mỗi chiếc áo có khâu hai thanh kiếm. Điều này thể hiện họ chính là
đệ tử nội môn của Phong Vân Tông. Dương Thần cũng giống như những đứa trẻ khác
đều bước về phía trung tâm quảng trường. Một trung niên sau lưng đeo kiếm, mặt
có râu quai nón trông vo cùng hung dữ lên tiếng:

-" Ta tên Hùng Đồ, đệ tử nội môn của Phong Vân Tông, sẽ là người phụ trách việc báo danh. Tất cả các ngươi mau xếp thành bốn hàng , mỗi hàng đứng thẳng trước mỗi người chúng ta! Rõ chưa "

Những đứa trẻ đồng thanh trả lời " Rõ " rồi nhanh chóng nghe lời xếp thành bốn
hàng, số lượng mỗi hàng khá đông. Dương Thần cùng Lý Hùng xếp chung một hàng,
hằng của bọn chúng xếp dưới người nữ phụ kia. Rất nhanh hắn nhìn ra đứng đầu
hàng hắn là những tên công tử giàu có hôm hắn đã nhìn thấy, bỗng một tên trong
đó quay lại. Bắt gặp ánh mắt của Dương thần, nhưng tên đó cũng chẳng để ý chỉ
cười lạnh khinh thường. Tiếng gọi tên báo danh của nữ phụ nhanh chóng bắt đầu,
nữ phụ chỉ tên công tử đầu hàng:

-" Ngươi tên gì? Đến từ đâu, mau khai báo hết ra. "

Tên kia nghe vậy thì tỏ vẻ voi cùng khiêm tốn. Không dám có một chút bất kính:

-" Dạ! Tiểu bối tên Hoa văn Đà, là người của Phong Vân Hoàng Thành này. "

Nữ phụ lấy sổ ra ghi chép, không thèm nhìn tên đó một cái. Như vô cùng khinh
thường:

-" Được rồi, báo danh xong mau xuống cuối hàng đứng... Người tiếp theo! "

....

Cứ thế khoảng hơn một trăm đứa trẻ báo danh trôi qua cuối cùng cũng đến lượt
hắn. Dương Thần hít mội hơi thật sâu, nữ phụ cũng không hỏi gì vì câu hỏi đã
hỏi nhiều lần. Người đằng sau cứ thế mà trả lời.

-" Tiểu bối Dương Thần, đến từ Mã Hoàng thôn... "

Nói xong hắn lại lui xuống cuối hàng, hàng hắn có tầm khoảng hơn hai trăm đứa
trẻ. Nên việc báo danh khá lâu, nhìn sang các hàng bên cạnh số lượng cũng tầm
như vậy. Thầm nghĩ :" Số lượng đông như vậy sao! Quả đúng tông môn lớn có
khác... ". Thời gian trôi qua nhanh chóng, mặt trời đã lên tới đỉnh. Cái nóng
làm cho Dương Thần cùng Lý Hùng vô cùng khó chịu. Bỗng tiếng kết thúc báo danh
của Hùng Đồ vang lên khiến hắn nhẹ người, sau đó hắn còn nói tiếp:

-" Bây giờ chúng ta sẽ đem các ngươi về Tông môn, nơi đó mới chính là nơi diễn ra thức tỉnh thực sự. Các ngươi nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi, nếu không thức tỉnh được có thể làm một người bình thường cũng không tệ... HaHaHa"

Dứt lời, bốn người lấy thứ gì đó ra ném lên trời.

" Bùm "

Ngay sau tiếng nổ, bốn chiếc Phi Chu ( thuyền bay ) khổng lồ xuất hiện trên
bầu trời. Tất cả những đứa trẻ ở đây ánh mắt sáng lên ngưỡng mộ, đây là là đầu
tiên Dương thần thấy cảnh tượng này. Bốn chiếc thuyền từ từ hạ xuống, nhìn gần
sự to lớn của nó càng thể hiện rõ. Dương Thần cũng như những đứa trẻ khác phấn
khích bước lên, bên cạnh Lý Hùng không kìm nổi cảm xúc chân tay hắn hơi run.
Bốn Phi chu đã xếp đầy người nhưng không có cảm giác gì là trật trội, mà còn
vô cùng thoải mái. Bỗng Dương Thần cũng hơi bất ngờ khi thấy một cậu nhóc
khiến hắn khá ấn tượng, cậu nhóc đó chính là kẻ hôm qua bị bọn trẻ quý tộc
đánh. Vậy mà cũng tham gia cuộc tuyển chọn này, hắn chắc chắn tên này nếu thức
tỉnh được tiềm năng thì nhất định sẽ có một hồi đại...

Phi chu bay ngang những đám mây trên bầu trời, không khí trên đây vô cùng
trong lành khiến người ta thả lỏng bản thân. Dưới thuyền liên tục có những âm
thanh xì xào từ những cuộc nói chuyện. Dương thần nhìn ra đằng trước thuyền
bỗng phát hiện, phi chu đang lao thẳng vào một ngọn núi chọc trời. Cũng như
hắn những đứa trẻ khác cũng phát hiện ra, mặt đứa nào cũng xám lại hốt hoảng.
Tiểu tử Lý Hùng bên cạnh lên tiếng nói với Dương Thần :

-" Đại ca, cứ tiếp tục như vậy có phải chúng ta sẽ chết không! "

Dương Thần cũng lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tươi cười:

-" Huynh dám chắc, họ sẽ không để chúng ta chết như vậy đâu... "

...

Chiếc thuyền đã tiến lại gần ngon núi, khi mũi thuyền chạm vào chỉ nghe một
tiếng.

" Sụp "

Ngay sau đó chiếc thuyền chui vào bên trong ngọn núi, tất cả lũ trẻ đều há hốc
mồm. Nữ phụ đứng điều khiển phi chu giải thích :

-" Các ngươi cần gì phải quá ngạt nhiên như vậy chứ. Thứ phi chu vừa mới xuyên qua chính là kết giới của Phong Vân tông dùng để chống lại địch nhân, nếu là người của Phong vân tông sẽ được phát lệnh bài có thể tự do ra vào. "

Nghe vậy Dương Thần thầm nghĩ: " Đây chính là Tông môn sao... ". Hiện lên
trước mắt hắn giờ đây là một tiên cảnh, những ngôi nhà đồ sộ phát ra ánh sáng.
Trên cao tiên Hạc, chim chóc bay đầy trời. Thỉnh thoảng Dương Thần lại thấy có
người cưỡi phi kiếm xé ngang bầu trời bay qua. Bỗng hắn bất ngờ thấy một tên
tiểu tử béo ú tiến lên hỏi nữ phụ :

-" Đại tỷ tỷ xinh đẹp, ta có được ăn thịt mấy con Hạc béo đang bay trên trời kia không? "

Nghe vậy mặt nữ phụ liền xám lại...một lúc sau phi đã hạ xuống một quảng
trường rộng lớn. Trên mặt đất Dương Thần chú ý thấy xuất hiện tám cái cột lớn
màu sắc khác nhau, theo đó có tám lão nhân đang ngồi dưới đó. Xung quanh thì
có vô số đệ tử nội môn cùng ngoại môn đứng xem. Bọn người Dương Thần xuống phi
chu cũng chỉ biết đi theo nữ phụ cùng đại hán kia tiến vào, vậy là rốt cuộc
sắp đến lúc quan trọng nhất cuộc đời Dương Thần .


Hắc Ma Long - Chương #5