Bầu trời mây đen kéo đến, tiếng sấm vang liên hồi từng đợt từng đợt. Nhưng đám
mây nặng chĩu như có thứ gì đó muốn rơi xuống, bỗng nhiên " Đoàng " tiếng sấm
đánh thức cả bầu trời. Từng hạt mưa chui ra khỏi những đám mây bắt đầu rơi
xuống, mưa như đánh thức mọi sự sống.
"Ào "
"Ào "
Trong cơn mưa lúc này, trên mặt đất một vóc dáng thiếu niên đang ngủ say. Cơn
mưa mát lạnh khiến hắn bừng tỉnh, hai mắt mở ra. Ánh mắt hắn như người hồn.
Hắn chính là Dương Thần, Vừa cựa quậy thì cơn đau nhức đã truyền khắp cơ thể,
đầu hắn thì đau như búa bổ. Gượng ngồi dậy hắn không còn nhớ chuyện gì vừa xảy
ra nhưng cảnh dân làng, cha mẹ cùng cô bé Hồng Vũ bị giết chết lại hiện lên
khiến hai mắt hắn chảy lệ. Hai hàng lệ hòa cùng giọt nước mưa cứ thế trôi đi,
cũng như hắn đang cố gắng xóa đi nỗi buồn trong lòng. Đứng dậy, hắn cố gắng
bước đến bên cạnh xác của Hồng vũ, bế cô bé lên. Hắn cứ thế bế cô bé trên tay
trở về ngôi làng, về đến làng cảnh xác chết la liệt lại đập vào mắt hắn, cố
gắng ghìm chặt nỗi đau bước về ngôi nhà quen thuộc.
Từ ngoài nhìn vào Dương Thần hắn thấy xác của cha hắn nằm đó giữa sân, cố kìm
nén cảm xúc đặt Hồng Vũ xuống hắn bước vào nhà. Nhìn thấy người mẫu thân hiền
lành của hắn phải chịu một cái chết đau đớn. Hắn quỳ xuống, tự dằn vặt trong
lòng: " Tại sao! Tại sao! ... Tại sao ta lại yếu đuối như vậy? "
Bây giờ hắn mới hiểu lời cha hắn nói lúc trước "Chỉ có kẻ mạnh thì mới có thể
tồn tại, còn kẻ yếu thì sẽ bị đào thải. ". Trở nên mạnh hơn chính điều hắn cần
bây giờ, hắn đứng dậy mang thi thể cả ba người: Tiểu Nguyệt, Dương Dũng, Hồng
Vũ lên trên một ngọn đồi. Hắn dùng tay không đào đất chôn cất ba người dưới
một gốc cây Hòe cổ thụ, những lần đào xuống đầu ngón tay hắn lại rỉ máu đau
đớn. Nhưng dường như Dương Thần không cảm thấy gì cứ tiếp tục đào,...sau khi
chôn cất xong hắn lập lời thề:
-" Đợi lúc ta mạnh mẽ nhất định sẽ quay lại tìm những kẻ đã gây nên tội ác này báo thù cho mọi người và dân làng. "
Nói xong hắn cúi xuống dập đầu ba lạy rồi mới đứng lên bước đi. Mục tiêu bây
giờ của hắn đó chính là đến núi Phong Vân để thức tỉnh tiềm năng của võ giả
trong cơ thể. Phía Tây chính là hướng hắn cần đi, thẳng bước về phía trước.
Hắn không quay mặt lại dù chỉ một lần, đợi đến khi hắn thật sự mạnh mẽ nhất
định hắn sẽ trở lại.
....
Ở trên một ngọn đồi, có hai bóng ngườ một một cao thấp không đều đang nói
chuyện vui vẻ , bên cạnh họ là một chiếc xe ngựa cỡ nhỏ. Cao ở đây là một
trung niên da hơi sẫm màu với khuôn mặt tươi cười, thấp là một đứa trẻ da cũng
hơi sẫm khoảng sáu tuổi. Hai người đang ngồi đốt lửa sưởi ấm, do sau cơn mưa
nên thời tiết có sự thay đổi trở nên lạnh lẽo. Bỗng đứa trẻ sáu tuổi lên
tiếng:
-" Phụ thân, khoảng bao lâu nữa thì chúng ta mới có thể đến được núi Phong Vân? "
Vị Trung niên xoa đầu đứa trẻ, miệng thì cười tươi:
-" Con nóng vội như vậy rồi sao! Chắc khoảng gần một tháng nữa thì sẽ tới nơi. "
Đứa bé mặt khá thất vọng:
-" Nếu có thể đến sớm hơn nữa thì có thể sớm trở thành võ giả rồi. Đến lúc đó sẽ vô cùng oai phong... "
Vị trung niên tý nữa bật cười lớn, nhìn đứa trẻ ngây thơ :
-" Đứa trẻ ngốc, một tháng nữa mới tổ chức kỳ thi tuyển. Cho dù tiểu tử ngươi đến sớm cũng chẳng có ai thức tỉnh sớm cho ngươi đâu... "
Đứa trẻ ngơ ngẩn suy nghĩ, đúng lúc này từ đằng lúc xa một bóng người đang
bước tới. Bóng người đi được một đoạn thì lại đổ xuống rồi lại đứng lên bước
đi. Cứ thế cho đến khi gần xe của hai cha con này.
" uỵch "
Tiếng đổ ngã của bóng người này khiến hai cha con kia giật mình quay lại,
người cha kia lập tức chạy đến. Bóng người này chính là một thiếu niên nhưng
khuân mặt lại vô cùng non nớt. Thân hình thiếu niên này không phải ai khác
chính là Dương Thần, hắn đã trải qua một quãng đường khá dài mới đến được đây.
Trên đường đi khi đói bụng thì hắn ăn quả dại, khát thì uống nước suối. Nhưng
việc thiếu thốn về đồ ăn cộng với việc phải đi một quãng đường dài đối với một
đứa trẻ như hắn là quá sức. Trung niên này là người vô cùng tốt bụng liền
nhanh chóng đem Dương Thần về xe ngựa cho hắn uống nước ăn chút lượng khô để
cứu sống. Sau đó trung niên lập tức cho xe ngựa di chuyển, còn Dương Thần thì
vẫn bất tỉnh nằm trong xe.
...
Không biết qua bao lâu Dương Thần cuối cùng cũng tỉnh lai, nhìn xung quanh hắn
phát hiện bản thân đang ở trong xe ngựa. Bên cạnh một đứa trẻ đang ngẩn ngơ
nhìn hắn, thấy hắn tỉnh dậy liền gọi lớn:
-" Cha ơi, huynh ấy tỉnh lại rồi... "
Từ ngoài xe ngựa một trung niên bước vào, khuân mặt tươi cười: -" Thiếu niên
cậu tỉnh rồi sao? "
Dương Thần ngơ ngác suy nghĩ một lúc sau mới trả lời:
-" Dạ! Đa tạ đại thúc cứu giúp. "
Trung niên gật đầu hỏi han:
-" Thiếu niên cậu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao cậu lại thành ra thế này! "
-" Tiểu bối tên Dương Thần, năm nay đã sáu tuổi. Do Gia đình gặp chuyện không nay nên bản thân phải lưu lạc. "
Nghe xong câu trả lời của hắn, hai cha con này ngơ ngác. Trong lòng thầm
nghĩ:" Tên này là quái vật sao! Mới sáu tuổi mà đã cao lớn như vậy!!! ". Thấy
hai người ngơ ngác thì Dương Thần nói thêm khiến hai người bừng tỉnh :
-" Không biết ta nên gọi thúc thúc và tiểu đệ đây như thế nào? "
Hai người ú ớ trả lời:
-" À... Ta là Lý Bản , cứ gọi ta là Lý thúc thúc được rồi. "
Đứa con của Lý Bản cũng nhanh nhảu trả lời:
-" Đệ tên Lý Hùng, năm nay cũng đã sáu tuổi! "
Sáu tuổi chẳng phải cũng bằng tuổi Dương Thần sao, hắn gãi đầu ngại ngùng. Lý
Bản bên cạnh bất ngờ lên tiếng:
-" Thế bây giờ tiểu tử ngươi muốn đi đâu? Còn bé vậy mà phải chịu cảnh ly tán! Hầy.... "
-" Ta đang muốn đến núi phong vân để tham gia kỳ tuyển chọn của Phong Vân Tông. "
Tiểu tử Lý Hùng nghe vậy mừng rỡ, bấu lấy tay áo cha hắn:
-" Huynh ấy cũng giống chúng ta, muốn đến núi Phong Vân... "
Lý Bản mỉm cười: -" Vậy được rồi, bây giờ ngươi hãy ở lại đây đi cùng chúng
ta... Ta bây giờ ra ngoài đánh xe. "
Dương Thần vui mừng, nếu để hắn đi bộ không biết bao giờ đến nơi. Hắn thầm
nghĩ trong lòng:" Đợi sau này nhất định ta sẽ trả ơn họ... ". Dương Thần lập
tức đứng lên cúi đầu cảm tạ :
-" Đa tạ thúc thúc, ơn này nhất định ta sẽ trả. "
Lý Bản chỉ mỉm cười rồi ra khỏi xe, bên cạnh tiểu tử Lý Hùng ngước lên nhìn
hắn. Lý Hùng chiều cao chỉ qua bụng của Dương thần khi hắn đứng lên, nên khi
thấy hắn đứng lên đôi mắt Lý Hùng tỏa ra sự ngưỡng mộ. Cách xưng hô vẫn không
đổi:
-" Dương Thần, tại sao huynh lại có thể cao lớn như vậy! Tuy bằng tuổi nhưng huynh cao lớn hơn, sau này ta có thể gọi huynh là đại ca được không? "
Dương Thần cũng ngây ngô chỉ biết cười chứ không nói gì khác, cứ thế đã gần
một tháng trôi qua cuộc tuyển chọn cũng đã tới gần. Trên đường đi Lý Hùng luôn
miệng hỏi về những chuyện Dương Thần đã trải qua, hắn cũng vui vẻ trả lời
nhưng việc thôn làng bị thảm sát thì hắn không hề nhắc tới. Còn Trung niên kia
Lý Bản thỉnh thoảng cũng hỏi hắn vài chuyện rồi thôi, mà hình như lão cũng
cũng biết gì đó nên cũng không hỏi nhiều.
....
Khoảng hai ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng đến được núi Phong Vân. Xuống xe,
Xuất hiện trước mắt Dương Thần lúc này là một cảnh tượng hắn chưa thấy bao
giờ. Một thành trì to lớn sừng sững với những vết tích năm tháng, nhìn xuống
giữa cổng thành nơi đó được đề bốn chữ vô cùng uy nghiêm " Phong Vân Hoang
Thành ", phía dưới trên đường thành con người đi lại đông đúc. Đây là lần đầu
tiên hắn Dương Thần thấy nhiều người qua lại như vậy, người nào người đấy cũng
ăn mặc vô cùng sang trọng. Hắn đang mải mê nhìn xung quanh thì giọng nói quen
thuộc của Lý Bản vang lên:
-" Chúng ta vào thành thôi... "
Ba người một già hai trẻ bước vào thành, họ bước vào cũng chẳng khiến ai chú ý
tới. Bỗng tất cả mọi người xung quanh ồ lên, nhìn theo hướng đó hắn thấy một
thiếu niên cưỡi một con Bạch Điêu bay tới vô cùng oai phong. Mọi người xung
quanh liền thi nhau bàn tán:
-" Ngươi nhìn xem, thiếu niên kia chẳng phải là Thích Thiếu Long đệ tử nội môn của Phong Vân Tông hay sao. "
-" Ngươi không biết thôi gia cảnh đằng sau hắn vô cùng đáng sợ. Hắn chính là con trai của Thành Chủ Phong Vân thành, ở trong thành này hắn được coi là độc nhất không một ai dám gây sự với hắn. "
...
Nghe vậy ánh mắt của Dương Thần cùng Lý Hùng sáng lên vô cùng ngưỡng mộ. Một
lúc thì Lý Bản vỗ vai gọi hai người bọn họ vào trong, trên đường đi Lý Hùng
nói những lời ngây thơ:
-" Sau này con lớn nhất định sẽ trở nên oai phong như thế... "
Cả hai người Lý Bản cùng Dương Thần bật cười, trong thành cảnh người qua lại
buôn bán vô cùng tâp nập. Đi đâu Dương Thần cũng nghe thấy nó về việc tuyển
chọn sắp tới :
-" Năm nay việc tuyển chọn vẫn được tổ chức ở Phong Vân thành... "
-" Hầy... khi ta sáu tuổi lúc đấy thật đen đủi, không thức tỉnh được tiền lực nên bây giờ phải làm người thường. Năm nay ta nhất ta sẽ cho con ta đi để thay đổi cuộc đời nó. "
-" Ngươi không biết sao, con ngươi thức tỉnh được tiềm năng hay không, tám phần là phụ thuộc vào cha mẹ nó. Nếu cha mẹ có năng lực nào thì con cái gần như chín phần sẽ như thế. Còn cha mẹ là người bình thường thì gần như sẽ không thức tỉnh được, chỉ có một vài trường hợp may mắn thôi..."
Nghe những lời bàn luận như vậy khiến cho cả Lý Hùng cùng Dương Thần vô cùng
căng thẳng, bên cạnh Lý Bản hết sức an ủi. Đến trước một ngã ba thì Lý Bản dặn
dò:
-" Thôi hai đứa đây đợi ta đi tìm phòng trọ, nghỉ ngơi qua đêm lấy sức để sáng mai các ngươi còn đi tham gia tuyển chọn. "
Hai đứa trẻ đều " Dạ " nhưng mặt đứa nào cũng vô cùng căng thẳng, sự căng
thẳng làm Lý Hùng đánh mất sự ngây thơ sẵn có. Dương Thần lúc này thì vô cùng
trầm ổn, tính cách hắn đã thật sự thay đổi sau sự việc kia. Khuân mặt hắn trở
nên lạnh lùng...
( Đã cố gắng hết sức rồi nhé!)