23 : Biến Thành Con Cờ !


Nhìn thấy có chí cao trưởng lão cùng trưởng lão đã chọn xong đệ tử chân
chuyền, Tông chủ hài lòng gật đầu.

-" Coi như lần này đã xong, các đệ tử không được chọn cũng không có gì phải nản chí cả. Hãy về nhà cố gắng tu luyện, cơ hội luôn luôn bày ra trước mắt... Chỉ là chúng ta có biết nắm giữ hay không mà thôi. "

Nghe những lời động viên như vậy, các tiểu đệ tử lập tức phấn chấn hẳn lên.


  • " Tông chủ nói rất đúng, chúng ta về nhà tu luyện thôi. Bằng không là sẽ
    thua thiệt! "


  • " Ta phải cố gắng đến Bạo Khí cảnh... "


  • " vậy a, không thể thua bọn người kia được ! "


. . .

Chỉ vài phút sau câu nói của Tông chủ, toàn trường đã giải tán gần hết. Ngay
cả các cái đệ tử Hạch Tâm cùng nội môn cũng đã rời đi, Duy chỉ còn trưởng lão
là vẫn còn ở lại.


  • " Tha lỗi cho lão hủ, già rồi không còn xung sức đứng đây đàm đạo với mọi
    người được. Cáo từ ! "

Dứt lờ, Âu Dương đạo nhân lập tức lăng không mang theo Dương Thần đi về hướng
động phủ của lão. Ngay sau hắn rời đi, các vị trưởng lão khác cũng nhao nhao
cáo từ Tông chủ cùng chí cao trưởng lão mang theo đệ tử của mình về động phủ.
Quảng trường trở lại hoạt động bình thường, Tông chủ cùng các vị kia nhìn nhau
cuối cùng cũng trở về bản thân tu luyện.

. . .

Hai trăm dặm về phía đông, Âu Dương lão nhân mang theo Dương Thần phi hành về
một ngọn núi nhỏ. Núi này cây cối thưa thớt, chủ yếu là cỏ dại mọc phủ xanh.
Mà Dương Thần từ lúc bị Âu Dương này mang theo, hắn vẫn một mực im lặng không
nói. Hay nói chính xác hơn chính là không biết phải nói cái gì cho phải, chẳng
nhẽ lại hỏi " Lão nhân, vừa nãy ngài có hay không thấy được bí mật trong người
ta ! " , hiển nhiên là bất khả thi. Dĩ nhiên đằng này cũng là như vậy, im lặng
không nói câu nào, một mực phi hành về ngọn núi trước mặt.

Bịch...

Hai người một già, một trẻ từ trên không trung hạ xuống trước cửa động phủ ở
lưng núi. Nơi này khoảng cách tới Phong Vân Tông tầm 3- 400 dặm, xa hơn động
phủ của trưởng lão bình thường khác. Tuy thấy vậy nhưng Dương Thần cũng không
dám lắm lời, hắn lúc này tinh thần đang phải chịu áp lực nặng nề chứ không
phải như những đệ tử khác hào hứng.

Chần chừ một lúc, Dương Thần mới theo sau Âu Dương Lão nhân này vào trong. Đập
vào mắt hắn đầu tiên chính là giữa động một chiếc quan tài đá nằm sừng sững.
Vị trí lúc này của Dương Thần tới quan tài là hai mét, Tuy nhiên hắn thân thể
vẫn có thể cảm nhận được từ bên trong hàn Khí phát ra kinh người. Thậm chí với
tu vi của Dương Thần hiện tại,có thể thất lập tức hóa tượng. Thế nhưng hàn Khí
chỉ làm cho hắn bên ngoài bị đông cứng lại mà thôi, còn bên trong nội thể hàn
Khí xâm lấn nhanh chóng đã bị Phệ hồn hấp thụ. Nên hắn bản thân căn bản không
bị tổn thương gì cả...

Nhìn Dương Thần toàn thân bất động, làn da còn xuất hiện một lớp băng mỏng bao
phủ. Âu Dương lão nhân chỉ cười một tiếng rồi phất nhẹ tay ao, một khỏa lam
sắc lập tức bao phủ toàn thân Dương Thần. Băng trên cơ thể chớp mắt đã bị hóa
giải, có thể thấy rõ lúc này làn da hắn đã chuyển sang màu đỏ vì lạnh.

Nhưng hắn lại chẳng để ý, ánh mắt vẫn chú mục vào quan tài đá. Trong lòng
khảng định bên trong nhất định là cất giữ một cái gì đó bảo bối thuộc băng hệ,
thế thôi suy đoán vẫn chỉ là suy đoán. Đến khí giọng ho khan của đạo nhân vang
lên thì hắn mới tinh lại khỏi những suy nghĩ trong đầu.


  • " Ặc Ặc, tiểu tử đi thôi còn đứng đó làm gì? Muốn bị biến thành tượng băng
    rồi mới vừa lòng hay sao. "

Một lời nhắc nhở nhỏ này thôi Dương Thần hắn không sợ, bản thân có Hỏa Bá Hồn
hơn nữa còn là dị hỏa. Một chút lạnh này vẫn chưa làm khó được hắn, dĩ nhiên
suy nghĩ vẫn là suy nghĩ, bản thân cần phải giữ được bao nhiêu con bài thì cố
úp bấy nhiêu. Tránh để sau này muốn hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Cước bộ nhanh chóng đi về phía trước, cho đến khi Âu Dương Lão đạo nhân này
dừng lại. Lão bước lên thạch giường khoanh chân tọa đàm, còn Dương Thần thì
vẫn đứng cách đó một khoảng tương đối. Hắn lúc này không còn cách nào khác
ngoài chờ đợi, mà một lần chờ đợi chính là hai nén nhang làm người ta phát
điên.

May mắn cái này Dương Thần lại là một người biết " Nhẫn " bằng không bề ngoài
biểu hiện không được như lúc. Nhắm mắt ngồi yên ở đó, Âu Dương Lão nhân bỗng
nhiên lên tiếng :


  • " Đứng lâu như vậy mà không oán trách một tiếng, có chữ nhẫn a!

Như thế cũng không phụ công ta lựa chọn, một kẻ đáng được bồi dưỡng. "

Nói đến thế đạo nhân lập tức phất nhẹ một cái, trên tay Dương Thần lập tức có
thêm một chiếc túi vải. Nhìn bề ngoài tầm thường nhưng thực chất nó chính là
một túi trữ vật được tra vào trận pháp không gian, giống với loại của hai tên
ngoại môn kia lần trước hắn cướp được. Tùy tiện nhìn một cái vào bên trong,
bản thân hắn giật mình. Bởi vì trong đó chính là đan dược một rương lớn, tinh
thạch thì chấp giống như một ngọn núi nhỏ. Đặc biệt hơn nữa chính là một quyển
võ kỹ lôi hệ vô cùng cần thiết đối với hắn khi đột phá Bạo Khí, nhưng nếu là
công pháp thì sẽ tốt hơn nhiều.


  • " Chỉ có một quyển võ kỹ hệ lôi đó thôi... Còn công pháp trong người ta
    hiện tại không có loại thích hợp cho ngươi tu luyện, đợi khi tìm được một loại
    nào phù hợp ta sẽ đưa ngươi. "

Nghe vậy nhưng Dương Thần không có chút nào thất vọng, dù sao bản thân cũng có
một quyển công pháp Hắc hệ cái kia " Bách Thần Quyền " . Thu lại tâm tình,
Dương Thần cảm thấy bản thân hiện giờ có thể cáo lui, nhưng không chờ hắn nói
gì thì giọng của Âu Dương Lão đạo lại vang lên.


  • " Ta biết ngươi hiện tại muốn rời đi nhưng sợ giằng không được rồi... Nói
    cho ngươi biết trước một ít tin tức, ba năm sau chính là Ngũ đại Tộng Môn
    Phong Quốc sẽ tổ chức cho các đệ tử Bạo Khí tham gia bí cảnh. Trong đó chính
    là ẩn chứa vô số cơ duyên, nếu ngươi may mắn có thể sẽ đạt được truyền thừa
    của vị đại năng nào đó nào đó. Vậy nên ngươi cần phải cấp thiết tu luyện... "

Cái này làm Dương Thần trong lòng nổi lên rất nhiều nghi hoặc : " Sư Phụ, tại
sao bí cảnh mở ra chỉ để cho đệ tử Bạo khí tham gia. Mà hơn nữa ngài làm sao
biết ta có đủ tư cách để tham dự ? "


  • " HaHa, hỏi rất hay. Bí cảnh này chính là từ xưa để lại, rất nhiều các bậc
    tiền bối thử vào nhưng đều không được bởi vì bên trong quy tắc không cho phép
    tu vi trên Bạo Khí bước vào. Đương nhiên người tạo ra bí cảnh này tu vi đã
    vượt ra Thiên Vị cảnh. Còn tại sao ta dám chắc ngươi có đủ tư cách tham gia,
    cái đó ngươi không cần lo đến.


  • Bây giờ thì đi tu luyện đi. "


Vútt...

Dương Thần hai mắt mờ mịt, thân thể cảm giác lập tức biến mất. Đến khi có lại
được thì bản thân đã bị truyền tống đến một địa phương khác, nơi này giống như
một thạch động nhưng kỳ lạ lại không có đường ra. Duy nhất bên trong có một
suối nước chảy róc rách mà thôi, còn đâu không còn thứ gì khác. Đặc biệt hắn
lại cảm nhận được thiên địa linh khí nơi này rất nồng đậm, vượt xa bên ngoài.


  • " Lão già khốn kiếp này lại bắt nhốt ta ở đây tu luyện, thế nhưng như vậy
    cũng tốt. Tài nguyên tu luyện được cung cấp thường xuyên cũng không sợ thiếu
    a, bản thân chỉ cần tu luyện thôi là đủ rồi.

Nhưng mà bí cảnh kia bên trong nhất định cất chứa rất nhiều báu vật khiến lão
đạo này cũng phải đỏ mắt. Hiển nhiên ta chỉ là một con cờ giúp lão đoạt bảo
vật mà thôi. "


Hắc Ma Long - Chương #23