17 : Nghiền Ép


Đối thủ của Dương Thần trận này chính là Hoài Lâm, cũng là kẻ luôn theo sau
Trương Tử văn. Lần trước những lời hắn nói đều bị Dương Thần nghe thấy tất cả,
lúc này lại đấu với Dương Thần chỉ có một kết quả thôi " Thảm ".

Đệ tử nội môn kia nhìn hai người đã sẵn sàng liền hô to bắt đầu, nhưng cả
người Dương Thần cùng Hoài Lâm vẫn đứng bất động tại chỗ. Đây không phải là ai
nhanh sẽ thắng mà phải biết tìm hiểu kẻ địch trước, biết người biết ta trăm
trận trăm thắng. Dương Thần cũng chỉ đánh giá qua Hoài Lâm, còn đâu hắn chẳng
quan tâm. Còn tên kia thì sợ hãi đứng lặng tại chỗ, do áp lực Dương Thần mang
lại.

Thấy hai người trên sân cứ đứng yên nhìn nhau thì bọn trẻ ở dưới đều thắc mắc,
tại sao không đấu mà chỉ đứng đó. Lý Tiểu Mạn đứng dưới võ đài cũng nghi hoặc
:

-" Tên Dương Thần này đánh không đánh mà cứ đứng như trời trồng ở đó làm gì? "

Bỗng lúc này Dương Thần tiến về phía trước, trên mặt không đem theo một chút
vẻ khẩn trương nào. Còn Hoài Lâm kia thấy hắn tiến đến thì sắc mặt trở nên
trầm trọng vô cùng, toàn thân hắn mồ hôi toát ra khiến y phục ướt đẫm. Không
khí nơi này trở nên căng thẳng vô cùng, khi Dương Thần sắp bước tới gần thì
tên kia mới động thân thể. Hàng loạt hỏa cầu bắn về phía Dương Thần, kèm theo
đó là vài viên thủy đạn bắn ra va chạm với hỏa cầu làm xuất hiện hơi nước mù
mịt che mắt. Không thể không công nhận tên Hoài Lâm này thật sự rất thông
minh, nhưng thông minh thôi cũng chưa đủ. Toàn Thân Dương Thần phát quang
tím...

" Vút "

Chưa kịp nghe tiếng xé gió thì hai chân Dương Thần bắn ra tia lửa điện đến
trước mặt Hoài Lâm. Trong chín loại Bá Hồn thì Lôi, Quang, Phong là có tốc độ
nhanh nhất, lợi dụng điều đó Dương Thần chỉ cần điều động một chút Lôi Lực bộc
phát thì tốc độ di chuyển của hắn liền được tăng lên nhanh chóng. Hai mắt tên
kia lập tức lộ vẻ hoảng sợ trước tốc độ của Dương, vừa di chuyển tốc độ cao
lại có thể né tránh hỏa cầu của hắn một cách dễ dàng. Nhưng cái gì cũng có
giới hạn của nó, nếu Bá Hồn bị sử dụng quá mức thì sẽ bị cạn kiệt phải nghỉ
ngơi hồi phục. Với tu vi hiện tại của Dương Thần miễn cưỡng có thể sử dụng Lôi
Bá Hồn liên tục một giờ đồng hồ. Đây là Lôi Bá Hồn đã được hắn bồi dưỡng mạnh
mẽ hơn lúc đầu rồi.

...

Tuy Dương Thần nhanh nhẹn nhưng tên kia cũng không kém, lập tức trên tay xuất
hiện một thanh chủy thủ làm từ gió đâm về phía trước. Dương Thần thuận tiện
lách mình tránh né, một quyền rơi lên ngực Hoài Lâm. Chỉ nghe thấy trên người
tên này phát ra tiếng " Rắc " rồi bay xuống võ đài. Tên đệ tử nội môn bất ngờ
nhưng nhanh chóng bay ra đỡ thân Hoài Lâm tránh cho thân thể tên này bị tổn
thương. Do chỗ giao chiến của Dương Thần cùng Hoài Lâm bị hơi nước bao phủ nên
mọi người xung quanh đều không biết chuyện gì xảy ra, trừ ở nơi này các vị
trưởng lão dùng thần thức quan sát mới thấy được.

Sau khi đỡ tên Hoài Lâm hạ xuống võ đài, trên miệng của hắn liền xuất hiện
thêm một tia tơ máu. Hiển nhiên chịu một quyền trực diện của Dương Thần không
chết cũng trọng thương, mắt Hoài lâm nhắm tịt. Vị đệ tử nội môn Bạo Khí trung
kỳ kia lập tức lấy đan dược trị thương cho tên này uống, cùng lúc đó từ trên
đài cao tầng ba. Một vị trưởng lão phong thái xuất thần bay xuống, vừa hạ
xuống lão đã lập tức dùng thần thức đảo qua kiểm tra thương thế trên cơ thể
Hoài Lâm. Sau một hồi, sắc mặt vị trưởng lão này vẫn không thay đổi gì chỉ gật
đầu.

-" May mắn chỉ bị gẫy vài bộ phận xương, còn đâu không nguy hiểm đến tính mạng gì. Tĩnh Dưỡng vài tháng liền khỏi... "

Vị Trưởng lão này gật gật đầu nói, còn ánh mắt thì hướng lên võ đài. Lúc này
hơi nước đã tan hết làm lộ ra thân hình của Dương Thần, vừa xuất hiện đã gặp
phải ánh mắt của vị trưởng lão kia khiến hắn hơi giật mình. Nhưng nhanh chóng
hắn liền lấy lại bình tĩnh, vị trưởng lão chỉ nhìn hắn gật đầu một cái rồi lại
bay lên đài cao. Thấy vậy Dương Thần liền thở phào nhẹ nhõm một hơi...

Khi vị trưởng lão này vừa bay lên thì Tông chủ lập tức hỏi thăm tình hình.

-" Tông chủ, đệ tử kia không sao chỉ bị gãy vài cái xương còn đâu không ảnh hưởng đến tính mạng. Chỉ cần dùng đan dược cùng tĩnh dưỡng một vài tháng liền khỏe. "

Vị Trưởng lão này không chậm trễ, cung kính trả lời. Tông Chủ nghe vậy thì
cũng yên tâm gật đầu, hướng mặt về nhìn Dương Thần đằng xa đánh giá. Dương
Thần trên võ đài cũng cảm nhận được có ánh mắt mạnh mẽ như muốn nhìn thấy mọi
bí mật trong người đặt lên hắn, không tỏ ra hốt hoảng hắn liền bước xuống võ
đài nhường sân cho trận tỉ thí khác. Bảng vàng lúc này cũng sáng lên bắt đầu
chọn người tỉ thí cho các võ đài, 84 người còn lại mang theo ánh mắt mong chờ
hướng lên.

...

Còn Dương Thần trong lòng lúc này đang tràn ngập suy tính, nghĩ cách làm sao
để không tham gia trận tỷ thí tiếp theo. Dù sao hắn đã lọp vào top năm mươi
theo dự tính ban đầu, bỗng giọng nói của Lý Tiểu Mạn bên tai vang lên:

-" Dương Thần, chúc mừng ngươi! "

Hắn liền nhìn sang, vẫn là ánh mắt nụ cười đấy nhưng lại làm cho hắn cảm thấy
phiền phức.

-" Tiểu Mạn, lần sau cô đừng bám lấy ta có được không! Ta rất sợ phiền phức... "

Lời Dương Thần vừa nói ra, khuân mặt tươi cười của cô bé Tiểu Mạn lập tức biến
mất. Thay vào đó là tức giận:

-" Dương Thần, ta có lòng chúc mừng ngươi mà ngươi lại nói với ta như vậy. Oanh Nhi chúng ta đi... "

Lập tức Lý Tiểu Mạn này kéo tay cô bé Oanh Nhi kia bỏ đi. Nếu là trước đây
Dương Thần làm như vậy nhất định sẽ cảm thấy có lỗi, nhưng từ sau khi toàn bộ
người thân của hắn bị tàn sát. Thì tính cách Dương Thần đã biến hóa rất nhiều,
trở nên lạnh lùng vô tình. Hắn không muốn có thêm gánh nặng hay phiền phức nào
gắn lên cơ thể nữa. Ánh mắt hắn rất nhanh đã đảo qua các võ đài, nhưng khi ánh
mắt hắn tới võ đài số hai thì lập tức dừng lại. Trong đầu nổi lên cảm giác
hứng thú, bởi vì trên sân tỷ thí lúc này chính là tên tiểu đệ tử sử dụng võ
công thế tục Phi Hồng.

Nhờ kỹ năng của các môn võ công được Phi Hồng áp dụng năng lực Bá Hồn vào,
khiến đối thủ của hắn chống đỡ vô cùng khó khăn. Từng động tác cử chỉ nhanh
nhẹn khiến Phi Hồng này dễ dàng đánh vào điểm yếu của địch thủ, võ công cũng
đã trở thành một ưu thế của riêng hắn. Dương Thần tập trung tất cả tinh thần
chú ý đến mỗi động tác của Phi Hồng với ý muốn học hỏi. Nhưng một lúc hắn đành
lắc đầu cười bản thân, người ta phải rèn luyện từ nhỏ mà bây giờ hắn lại muốn
nhìn một lần học luôn. Đúng là " Mơ mộng hão huyền "...

Nhưng lúc này, bỗng dị biến phát sinh, nơi chán Dương Thần tự dưng phát ra ánh
sáng bạc huyền diệu. Một con mắt màu bạc từ chán hắn mở ra, Dương Thần giật
mình không thể tin bản thân lại xuất hiện con mắt thứ ba. Nhưng hướng của con
mắt thứ ba lúc này đang vẫn đang nhìn về võ đài chỗ Phi Hồng kia đang tỷ thí.
Trên miệng Dương Thần bỗng nở ra một nụ cười vui sướng thay cho sự hốt hoảng,
bởi vì lúc này bất ngờ hắn có thể nhìn thấy hành động của Phi Hồng kia được
phóng to lên cùng chậm chạp gấp vài lần bình thường.

-" Đây là chuyện gì xảy ra! Sao ta có thể nhìn thấy hành động của tên kia rõ ràng và chậm chạp như vậy? Chẳng nhẽ như Bắc Lão từng nói, đây là thức tỉnh thần nhãn... "

Dương Thần tâm tình vui sướng vô cùng, không ngờ bản thân lại có được thần
nhãn. Nhưng hắn liền đặt ra một câu hỏi, không biết thần nhãn của bản thân
thuộc loại nào? Hình như mọi người xung quanh không thể thấy dị biến của hắn.

-" Thần nhãn của ta là loại nào? Tại sao người khác lại không thể nhìn thấy! Nếu là thần nhã bình thường thức tỉnh nhất định sẽ bị người ta chú ý... "

. . .

Thần nhãn có vô vàn loại khác nhau, nhưng rất hiếm người có thể thức tỉnh
được. Tùy vào loại thần nhãn thức tỉnh được mà năng lực sẽ khác nhau, nhưng
các loại thần nhãn đều có một tác dụng chung nhất đó chính là khi thi triển
công kích tinh thần qua thần nhãn sẽ làm công kích trở nên mạnh mẽ hơn. Đó
cũng chính là ưu thế khi sở hữu thần nhãn...


Hắc Ma Long - Chương #17