11 : Luyện Thể Tầng Sáu


Trong ba tháng, thực lực của Dương Thần tăng lên nhanh chóng đã đạt tới Luyện
thể tầng năm. Tốc độ này của hắn phải nói là trong thế hệ nhập môn cùng hắn,
không ai theo kịp. Mà Dương Thần sau ba tháng này cũng ít khi ra ngoài, chủ
yếu ở thạch phòng tu luyện Bá Hồn và nâng cao tu vi. Lôi Ba hồn trong những
tháng này được Dương Thần dùng tinh thạch lôi thuộc tính hạ phẩm bồi dưỡng,
cũng mạnh hơn không ít...

Đúng lúc ra ngoài lại gặp phải Lý Hùng đang bị bắt nạt, nên hắn ra tay giúp
đỡ. Nhưng Không ngờ cái tên bắt nạt Lý Hùng lại là huynh đệ với tên Trương Tử
Văn, Dương Thần lập tức sinh ra cảm giác chán ghét. Liền Dạy cho tên kia một
bài học, vì ở Tông môn không cho các đệ tử tỷ thí bừa bãi nên Dương Thần cũng
không muốn dây dưa quá nhiều.

Tên kia bị lôi lực của Dương Thần đánh chúng thì nằm bất động, theo suy đoán
của Dương Thần tên này ít nhất phải bất tỉnh nửa ngày mới tỉnh lại.

Xung quanh, bọn trẻ đều ngơ ngác không ngờ tên Trương Hàn hay bắt nạt kẻ khác
lại bị một kích của người trước mặt đánh ngất. Trong lòng bọn chúng vô cùng hả
dạ, trong bọn chúng cũng đã nhiều lần bị tên này bắt nạt nhưng không dám chống
lại. Chỉ có thể thầm gọi tên Trương Hàn này là Trương Phong tử, nghĩa là kẻ
điên... Bỏ qua sự ngỡ ngàng của những đứa trẻ khác, Dương Thần lạnh lùng quay
về thạch phòng. Thấy hắn đi ra, tất cả đứa trẻ xung quanh đều tự động tránh
đường.

Đi được một đoạn bỗng tiếng gọi lớn đằng xa của Lý Hùng vang lên :

-" Đại ca, chờ đệ với... "

Dương Thần hạ cước bộ chậm lại đợi Lý Hùng. Chỉ một lát sau, tên này đã chạy
tới cạnh Dương Thần, miệng liên tục thở dốc:

-" Đại ca, huynh cước bộ cũng thật nhanh, đệ phải chạy hết sức mới đuổi kịp. "

Cước bộ của Dương Thần nhanh cũng không có gì kỳ lạ, dù sao hắn cũng đã trải
qua năm lần lột xác tương ứng với năm tầng luyện thể. Cộng thêm thần lực vốn
có, bây giờ ngay cả sức mạnh lẫn tốc độ của Dương Thần đều được tăng lên. Còn
Lý Hùng, tên này mới chỉ luyện thể tầng hai, làm sao có thể so sánh...

-" Có chuyện gì không! "

Lý Hùng gãi đầu cười ngại ngùng :

-" Đệ chỉ muốn đa tạ huynh chuyện lúc nãy thôi. "

Dương Thần lắc đầu thở dài :

-" Chuyện đó cũng không có gì! Dù sao ngươi và thúc bá cũng đã từng giúp ta, nên giúp ngươi cũng là điều dễ hiểu. Bây giờ trở về cố gắng tu luyện cho tốt, và nhớ lấy một câu trong đầu Thực lực vi tôn... "

Lý Hùng cố gắng ghi nhớ, dù không suy nghĩ chu đáo như Dương Thần nhưng cũng
hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn.

-" Đệ sẽ chăm chỉ tu luyện, nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ như đại ca. "

Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Thần cũng thấy Lý Hùng giống những đứa trẻ khác đều
còn vô cùng ngây thơ. Nếu không sớm tự nhận thức được sự hung hiểm của thế
giới này, thì bọn chúng sẽ chết còn không biết mình chết ra sao.

Dương Thần im lặng không nói, lại tiếp tục trở về phòng. Hắn đã hạ quyết tâm
phải cố gắng đột phá tầng sáu, Luyện Thần. Rồi từ những tầng Luyện Thể sau đan
dược không còn giúp ích được gì. Trừ khi hắn đột phá cảnh giới Bạo Khí, cảnh
giới được cho là bước đầu tiên đặt chân lên con đường võ giả, lúc này mới cần
nhiều loại đan dược hỗ trợ.

Vừa vào phòng, Dương Thần liền ngồi xếp bằng trên giường đá. Tay lấy trong
người ra một chiếc bình nhỏ, khi nắp bình mở ra. Một mùi nồng nặc bốc lên xông
vào mũi Dương Thần khiến hắn khó thở vô cùng. Trong bình, mùi này phát ra từ
một viên đan dược màu trắng, kích thước của nó chỉ lớn hơn hạt đậu một chút.
Ngửi viên thuốc một lần nữa, vẫn là mùi khó chịu kia xộc vào nhưng lần này còn
khiến đầu Dương Thần đau nhức khó chịu.

Nhưng Dương Thần hắn biết đây chính là diệu dụng của Tẩy Thần đan. Khi nuốt
đan dược này vào, nó sẽ giúp gột rửa nguyên thần. Nhưng người dùng sẽ phải
chịu đau đớn trong quá trình này, nếu trong lúc nguyên thần đang gột rửa mà
không chịu được đau đớn ngất đi thì coi như lần đột phá này đã thất bại. Lại
phải làm lại từ đầu. Nếu thành công sẽ giúp nguyên thần lớn mạnh hơn, sau này
khi đạt tới cảnh giới kim Đan nguyên Thần chính là mấu chốt của thần thức sinh
ra mạnh yếu.

...

Dương Thần không chút chần chừ, lập tức bỏ viên Tẩy Thần Đan vào miệng. Vừa
cho vào, vị giá của hắn truyền đến cảm giác mát lạnh. Đan dược đang từ từ tan
chảy trong miệng hắn, cảm giác tê dại đến khó tả. Nhưng ngay lập tức cảm giác
đó biến mất, thay vào đó là đau đớn từ sâu trong linh hồn truyền đến. Dương
Thần biết bây giờ đau đớn thực sự mới chỉ là bắt đầu.

Đau đớn ngày càng tăng lên, nó khiến linh hồn hắn run rẩy. Từ linh hồn truyền
đến cảm giác như ngàn con kiến đang sâu xé linh hồn hắn, nhưng vẫn chưa hết.
Cơn đau đớn lại tăng, lần này lại là băng giá, cơn lạnh lẽo đang muốn đóng
băng linh hồn hay nguyên thần của hắn. Dương yếu ớt chống lại. Cảm tưởng như
muốn ngất đi, nhưng ngay lúc này một cơn rung động khiến Dương Thần kinh ngạc,
đó chính là sinh bá hồn. Nó đang chữa trị cùng bảo vệ linh hồn của hắn tránh
gặp phải tổn thương nặng từ việc luyện thần.

Trong thời gia này, Dương Thần phát hiện. Ba cái dị chủng Bá Hồn kia cũng lớn
hơn ngày trước, giống như các Bá Hồn khác chỉ là thứ nuôi dưỡng bọn chúng. Như
lần đầu Dương Thần cảm nhận, ba cái dị Bá Hồn kia cũng chỉ lớn bằng bàn tay,
nhưng giờ phút này đã lớn bằng đầu người rồi. Những bá hồn khác thì vẫn như
cũ, ngoại trừ Lôi Bá hồn được hắn thường xuyên bồi dưỡng.

Quay trở lại, cơn đau đớn từ luyện hồn không còn khiến Dương Thần chật vật như
trước nữa. Nhờ sinh Bá Hồn trợ giúp nhưng hắn vẫn cảm nhận được phần nào đó
đau đớn linh hồn. Người hắn lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, còn phát ra chút mùi
tanh nồng. Điều này khiến Dương Thần vui sướng, có nghĩa là hắn sắp đột phá
thành công tầng sáu Luyện Thể. Không biết qua bao lâu cuối cùng Dương thần
cũng tỉnh lại.

Hai mắt mở ra, từ trong đó phát ra tinh quang sáng chói. Nhưng chỉ một lát thì
biến mất, thay vào đó Dương Thần cảm tinh thần vô cùng sảng khoái. Nguyên thần
bản thân cũng đã được lột xác hoàn toàn mới, trong suốt và hào quang phát ra
sáng hơn. Dương Thần hắn nhìn quanh thân thể, một mùi hôi tanh xộc lên khiến
hắn suýt nôn mửa. Cùng nữa là người hắn còn được bao bọc bởi một lớp bụi mỏng
có lẽ lần đột phá này mất khá nhiều thời gian.

Không chần chờ, hắn đứng dậy tắm rửa thay y phục. Nhưng hai chân hắn lại bị tê
cứng lại, hắn liền cười khổ : " có lẽ ta là lần đầu ngồi lâu như vậy. Nên liền
mới khiến cơ thể xảy ra chuyện này." . Nhưng chỉ một lúc sau Dương Thần mới
miễn cưỡng đứng dậy được. Bây giờ có lẽ, hạnh phúc duy nhất của hắn chính là
được ngâm mình trong dòng nước mát lạnh.

...

Sau khi ngâm mình, tắm rửa sạch sẽ, Dương Thần liền bước ra khỏi thạch thất
hít thở không khí trong lành. Nhưng vừa mới bước ra khỏi thạch phòng, hắn liền
đụng ngay phải một tiểu tử lạ mặt. Nhìn đi nhìn lại một chút Dương Thần liền
nhận ra tiểu tử này chính là cái tên chuyên vuốt mông ngựa theo sau Trương Tử
Văn tên Ô Phong. Dương Thần lại cảm thấy buồn cười, Ô Phong có nghĩa là gió
đen mà nhìn tên này hắn lại thấy phải nói là than đen thì đúng hơn.

Tên kia nhìn Dương Thần dường như cũng nhận ra hắn, trên mặt mạng theo vài
phần hoảng sợ. Chân nhơ bôi mỡ, loáng cái đã chạy mất dạng. Dương Thần không
hiểu, chẳng nhẽ hắn đã làm gì đáng sợ sao. Mà tên này thấy hắn lại như thấy
quỷ như vậy. Không suy nghĩ nữa, càng nghĩ lại càng khiến hắn đau đầu. Ra khỏi
thạch lầu đi tản bộ, hắn hỏi thăm qua vài tên ngoại môn sư huynh ở đây biết
rằng từ lúc hắn đột phá đến nay là đã năm ngày. Nét mặt Dương Thần trở nên tự
kinh ngạc bản thân...

Võ giả đạt đến một tu vi nhất định có thể nhịn ăn nhịn uống. Nhưng Dương Thần
mới tới Luyện Thể đã không ăn uống năm ngày mà vẫn không sao, nếu đổi lại là
người khác sợ rằng đã đói khát đến ngất rồi.

" có lẽ là nhờ Sinh Bá Hồn kia giúp ta... "

Giờ này cơn đói bụng khiến Dương Thần run lên, đang định hướng tới Phòng ăn
thì bất ngờ. Từ đằng xa, một thân hình nhỏ nhắn quen thuộc đang bước về hướng
này. Đó chính là tiểu oa tử Lý Tiểu Mạn kia, Dương Thần nhìn cô bé đó như thấy
quỷ, cước bộ lập tức tăng lên biến mất. Không phải là hắn sợ hãi, mà là cô bé
này vô cùng phiền phức cho nên hắn không muốn dính vào. Tiểu oa tử kia nhìn
Dương Thần chạy chốn, mặt đỏ lại tức giận liền đuổi theo hướng hắn vừa chạy.

Nhưng làm sao có thể đuổi kịp được Dương Thần, nhoáng cái hắn đã chạy tới rìa
rừng sau sơn môn. Giảm tốc độ, Dương Thần mang theo tâm trạng vui vẻ đi xem
xét quanh đây. Nhưng lúc này bụng hắn lại réo lên, cơn đói của hắn vẫn chưa
được lấp đầy. Suy đi nghĩ lại, hắn quyết định không quay lại sơn môn vội mà đi
vào rừng kiếm chút quả dại ăn. Nhỡ đâu vừa quay lại đã gặp phải tiểu oa tử kia
thì thật phiền phức rồi...


Hắc Ma Long - Chương #11