Người đăng: kiritobmt24@
Đại Nam Việt Đế Quốc, thành phố Hoàng Linh
Ngày 30 tháng 1 năm 2116
Trạm xe bus của thành phố, chuyến xe từ thành phố Quyên Âm đến thành phố Hoàng
Linh, khoảng cách của cũng tầm hơn 600 km, tác hại của việc dịch chuyển ngược
hướng.
Khi xe bus dừng lại, đoàn người trong tấp nập đi ra khỏi xe, có đến 3 người, 2
nam và 1 nữ, đó là Duy Phong, Lê Bảo Thiên với Nguyễn Thiên Linh.
Do không muốn lãng phí quá nhiều dị năng lực, nên Duy Phong đã phải đi xe bus
trở về, lẽ ra sẽ nhanh hơn nếu đi tàu điện nhưng điều đáng tiếc là cậu cũng
đánh mất ví tiền, gần như CMND với thẻ ID của chính mình đều có trong ví.
Chắc chắn Duy Phong sẽ bị các đặc nhiệm đế quốc hỏi thăm trong vài ngày tới
rồi, trên tay điện thoại kêu lên, cậu nháp máy nghe:
“Alo, Chủ Nhân hả”
Nghe được giọng nói vui đùa của AI Dorothy, Duy Phong trả lời:
“Có vấn đề gì không”
“Hiện tại là vấn đề chuyện Chủ nhân đánh mất đi CMND với thẻ ID nên Đặc Nhiệm
Quốc Tế đã biết”
Việc này đã nằm trong sắp xếp của chính Duy Phong nên cậu cũng không lo lắm.
“Vấn đề bây giờ là bọn họ không quan tâm gì đến việc CMND với thẻ ID của Chủ
Nhân cả, hầu như vụ này giống đã được xử lý”
Duy Phong cũng thấy bất ngờ đến việc này, thường thì sự vụ này rất là phức
tạp, làm sao mà có thể xử lý trong vài ngày, chắc chắn là có điều khả nghi
trong việc này rồi.
“Vụ việc này chắc là có vấn đề rồi đúng không Duy Phong”
Lê Bảo Thiên nghe được hết toàn bộ cuộc nói chuyện của Duy Phong với người
trong điện thoại
.
“Trước hết chúng ta phải trở về Viện Nghiên Cứu đã, trong đó có kí túc xá, nên
2 người không cần lo lắng gì đâu, còn có cả Dorothy nữa, vấn đề an ninh không
phải bàn luôn”
Lê Bảo Thiên với Nguyễn Thiên Linh nghe cũng an tâm, người mà Duy Phong tin
tưởng như vậy chắc chắn không phải dạng tầm thường đâu.
---------------------------------
Sau vài giờ, cả nhóm cũng trở về Viện nghiên cứu, người bảo vệ trước cửa là
Minh Hùng, Duy Phong cũng đến hỏi:
“Thế nào rồi Hùng, làm ở đây có được không”
“Nói chung là tạm được, còn có thể làm nguyên ngày nữa, còn có thêm cả phòng
nghỉ ngơi cho nhân viên bảo vệ nữa”
Viện Nghiên Cứu này công việc bảo vệ vô cùng đơn giản, có 2 cách để làm việc,
1 là làm bán thời gian chỉ cần đi làm khoảng tầm 8 tiếng, còn 2 là làm toàn
ngày được bao ăn, ở được trả lương vô cùng tốt.
“Hai người nào đây?”
Thấy bên cạnh của Duy Phong là hai người lạ nên Minh Hùng hỏi cậu.
“Xin giới thiệu đây là Lê Bảo Thiên sẽ làm bảo vệ cùng cậu, còn đây là Nguyễn
Thiên Linh được đây phân công đi làm Chuyên Viên Nghiên Cứu của chúng ta”
Vài ngày ở chung thì Duy Phong thấy là Nguyễn Thiên Linh rất là thông minh,
nên đã cho chị ấy đi làm Chuyên Viên Nghiên Cứu của Viện Nghiên Cứu.
“Em biết là chị còn lo lắng về khả năng của mình, nên em sẽ để chị làm việc
cùng với Dorothy”
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Nguyễn Thiên Linh, Duy Phong chắc chắn mình đã làm
chị rất ngạc nhiên, nên đã động viên vài lời với chị.
“Mà Dorothy là ai vậy?”
Duy Phong quên giới thiệu về AI Dorothy cho họ, rồi cả nhóm đi cùng Duy Phong
để phòng huấn luyện, một AI hiện ra, cô ôm cổ của cậu rồi giới thiệu:
“Rất vui được gặp mọi người, em là AI Dorothy do Chủ Nhân Duy Phong chế tạo
ra”
Thấy vậy Nguyễn Thiên Linh chưa thể tin được là có AI nào lại thông minh, có
cảm xúc như vậy, cô đã thay đổi ánh nhìn của mình đối với Duy Phong, sùng bái
trí thông minh của Duy Phong.
“Chị tên Nguyễn Thiên Linh và kia là Lê Bảo Thiên, rất vui được gặp em, có gì
nhờ em chiếu cố chị”
“Chị đừng có lo, mọi vấn đề xuất hiện bên trong này Viện nghiên cứu đều có em
giải quyết hết toàn bộ”
Thiên Linh thấy AI Dorothy chỉ là một ảo ảnh 5D thôi, nhưng thật chất cơ thể
thật của em tồn tại bên trong chiều không gian khác, nên bây giờ cô chỉ thấy
hình ảnh do máy tính cung cấp thôi, chứ mà nói thì AI Dorothy rất là đẹp đó.
-------------------------------------
Sau khi an bài tất cả mọi người làm công việc xong thì, Duy Phong trở lại
phòng làm việc của mình, ngồi bên trong được một lúc thì có tiếng gõ cửa.
Người đến là Viện Trưởng Seha Quân, ông là người Đại Nam Việt Đế Quốc, nhưng
ba ông là người của Hải Vinh Cổ Đế Quốc, Đế Quốc đã bị lãng quên, đất nước bị
tiêu diệt trong chiến tranh thế giới thứ 4.
Chiến Tranh Thế Giới thứ 4 đã khiến cho 3 đất nước bị tổn thất nặng nề, trong
đó Đại Nam Việt Đế Quốc, Đất Nước Gia Trình và Hải Vinh Cổ Đế Quốc.
Hải Vinh Đại Đế Quốc khác với mọi Đế Quốc khác, họ không có những vũ khí mạnh,
không có những dị năng khủng bố, nhưng họ có đến trái tim nhiệt huyết, chống
lại mọi kẻ thù, sức mạnh của họ gần như bất khả chiến bại.
Hắn chỉ biết được điều này trong số những tài liệu về các Đế Quốc cổ xưa hoặc
diệt vong thôi, có khi những điều đó chỉ lời nói sạo để che dấu đi lực lượng
của đất nước này
Có điều kì lạ trong chuyện này, một Đế Quốc được cho là bất khả chiến bại có
thể bị lật đổ trong một cuộc chiến tranh nhỏ.
Điều này cũng làm Duy Phong rất tò mò về Đế Quốc đó, cậu chỉ cười lại phía
Seha Quân:
“Rất vui gặp lại ông, vài bữa nay ông thấy thế nào rồi?”
“Nghỉ hưu mặc dù có thời gian rãnh rỗi nhưng cứ thấy không được thoải mái lắm,
nên ta quyết định sẽ ở lại giúp cháu”
“Không phải về hưu, ông sẽ có thời gian để chăm sóc cháu gái mình hả”
“Ta từ trước giờ chỉ biết làm việc ở đây thôi không biết chăm sóc cả”
Nghe vậy là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, Duy Phong không ngờ được là Seha
Quân lại là người vô trách nhiệm với gia đình mình như vậy.
“Thế trước đây ông có từng chăm sóc đến cháu mình không vậy?”
“Đã từng nhưng nó không bao giờ muốn ta xen vào cuộc sống riêng của nó, nên ta
dành hết toàn bộ thời gian vào công việc”
Càng nghe Seha Quân nói thì Duy Phong không thể đỡ nổi, phải bái ông làm bậc
thầy luôn rồi.
“Thế cháu gái ông không được ba mẹ chăm sóc hả”
Duy Phong nói thì Seha Quân vô cùng buồn bã, âm u khi nhắc lên cha mẹ, ông nói
với cậu:
“Tụi nhỏ đã mất trong tai nạn khi đi du lịch rồi, nếu như ta ngăn cản bọn nhỏ
đừng có đi thì tốt biết mấy, ta muốn cậu chăm sóc cho nó khi cậu đi học lại”
“Vậy tên người đó là gì vậy?”
Duy Phong cầm ly nước, uống vài ngụm nước
“Tên của nó là Seha-Hoàng Kiều Duyên, hiện tại nó được chuyển sang lớp 10A
cùng cháu đó.”
Nghe xong thì Duy Phong suýt tí nữa sặc nước, ho vài cái.
Kiều Duyên là người nắm giữ truyền thừa của Thủy Thần, nắm trên tay Đinh Ba
Hải Thần, một lần chiến đấu có thể kêu gọi hết toàn bộ Thủy Quái chiến đấu
cùng mình.
Mặc dù Duy Phong cũng nắm được sức mạnh để đánh tay đôi với cô ta, nhưng lại
không có truyền thừa của Thần, nên cậu lúc nào cũng vào thế bị động khi cả hai
đối đầu.
“Có chuyện gì không?”
Thấy Duy Phong đơ người nên Seha Quân đã hỏi cậu có việc gì không.
“Không có chuyện gì đâu, có gì cháu sẽ chăm sóc hộ bạn ấy luôn cho”
“Vậy thì ta cảm ơn cháu, có gì cứ cho ta làm ở bên trong khoa nghiên cứu đi”
Ông đi khỏi căn phòng, Duy Phong biết rằng là ông chỉ là người ông tốt, tất cả
điều ông làm những điều để đền bù công bảo vệ của Đế Quốc với những người của
Hải Vinh Đại Đế Quốc, một người mang gánh nặng của gia đình với Đế Quốc.
Tan việc, Duy Phong sắp xếp hết toàn bộ chỗ ở cho Nguyễn Thiên Linh và Lê Bảo
Thiên, sau đó về nhà.
Những con đường đi về nhà, một cảm giác vắng bóng từ từ khi nào đã xuất hiện
trong Duy Phong, những hàng cây tươi xanh, từng hàng người xếp hàng đi về trên
con đường.
Cảm giác đã bị lãng quên theo năm tháng, khát khao được cảm nhận lại lần nữa,
cái cảm giác đã từng động lại bên trong lòng lại ngày càng lớn lên.
Khi đến ngôi nhà đơn sơ, trong lòng của Duy Phong rất là hưng phấn, cảm giác
vài ngày không gặp giống như là biết bao nhiêu tháng năm, cậu muốn điều này
tồn tại mãi mãi không bao giờ phải phai nhạt đi.
Vào bên trong, người đầu tiên Duy Phong gặp lại là Thương Nhi, người thừa kế
thánh nữ của Giáo Hội, cậu hỏi thăm:
“Mấy bữa anh không ở nhà có làm phiền Dì không vậy”
“Không có”
Thương Nhi rất vui vẻ mà trả lời, thấy vậy Duy Phong cũng vui vẻ lên, chắc là
vài ngày nay ở với mẹ rất là tốt.
Duy Phong bước vào căn bếp của nhà mình, cậu chuẩn bị tất cả thức ăn, cơm cho
mọi người.
Ngôi bếp cũng không phải là dạng to nhưng lại đủ để mọi người chuẩn bị những
bữa cơm ngon với gia đình.
Khi đến giờ ăn, Duy Phong kêu Thương Nhi lên kêu mẹ xuống, còn cậu chuẩn bị đồ
ăn ra trên bàn ăn.
Thấy được mẹ mình xuống bàn ăn, Duy Phong mừng rất nhiều, bữa ăn này là do cậu
chuẩn bị cho mẹ cậu ăn.
“Chúc cả nhà ngon miệng”
Câu nói này có ý nghĩa là tất cả mọi người trong gia đình đều bỏ qua những
buồn phiền, mà thưởng thức tất cả đồ ăn.
“Ngon quá trời luôn, anh làm đồ ăn ngon thôi rôi”
Thương Nhi ăn thử đồ ăn do cậu chế biến, không kìm chế được mà khen, từ trước
giờ chưa từng được ăn cái gì ngon như vậy cả.
“Con mẹ lớn rồi, vài ngày đi mà đã nấu ăn ngon hơn rồi đó, chắc là tập nấu cho
người nào khác chứ gì”
Trần Bạch Ngọc vui vẻ mà khen, nhưng đã đoán trúng việc nấu đồ ăn này là nấu
cho những người khác.
Khi Tận Thế, Duy Phong trên con đường đơn độc mà đi, cậu phát hiện mình đã bị
bám theo bởi một cô gái, mặc dù có chiến đấu vài lần, nhưng đợt sau cả 2 rất
thân.
Nhưng có điều đồ ăn từ những Quái Thú đều không hợp khẩu vị của cô, nên Duy
Phong đã tập nấu ăn, chế biến những món đồ ăn cho đến khi cô ấy khen ngon mới
thôi.
Khuôn mặt của Duy Phong vô cùng hứng hở trở nên đỏ dần lên, như nói trúng tim
đen vậy, Trần Bạch Ngọc đôi mắt trắng thấy con trai mình có biểu hiện như vậy
cũng vui vẻ đùa giỡn cậu:
“Có gì cứ đem về giới thiệu cho mẹ xem nha”
“Thôi đi mẹ, hiện tại chưa phải là lúc để con giới thiệu với mẹ đâu”
Lời nói của Duy Phong đã làm lộ ra kế hoạch trong tương lai của cậu với Lam
Lam
đề ra, Trần Bạch Ngọc cười:
“Vậy mẹ phải đợi rồi”
Cảm giác này chính là cảm giác thiếu vắng đi tình thân gia đình, suốt bao
nhiêu năm tháng chiến đấu, điều mà ta khát khao lại một lần nữa xuất hiện,
trong sự cô đơn lạnh lẽo, chỉ có ánh sáng từ các nàng đã xoa dịu đi nỗi mất
mát của ta, chính vì thế ta sẽ thay thế các nàng gánh chịu bớt cứ gánh nặng.