Chương 80: Mị Nguyệt - Quan Phi Vân.


Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂

Trời vẫn chưa sáng hẳn, Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên nhanh chóng tỉnh giấc.



Lâm Thanh Phong nhìn qua hai vị nam nữ tu sĩ vẫn đang nằm đó bất tỉnh một cái.



Sắc mặt hai người hiện tại đã tốt hơn hôm qua, đã khôi phục một chút huyết sắc.



Vì thế Lâm Thanh Phong mới thở ra một hơi rồi quay đầu đi nấu thức ăn.



Chiến Thiên đánh giá hai người một cái rồi cũng đi sang một bên tiếp tục tập luyện.



Hiện tại Chiến Thiên cũng không biết phải tập luyện như thế nào vì thế hắn tiếp tục tập luyện theo những bài tập lúc trước mà Vô Cực Tử đã giao cho có điều là cường độ càng ngày càng lên cao.



Chiến Thiên tiếp tục đứng tấn rồi bắt đầu tự huy quyền.



Vị nữ tu sĩ lúc này cũng dần mở mắt, nàng tỉnh dậy hai tay ôm đầu.



Đầu nàng vẫn còn có chút đau vì bị ảnh hưởng của vụ nổ hôm qua.



Nàng cố gắng mở hai mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy sư huynh nàng đang nằm kế bên, khiến nàng có chút nhẹ nhõm.



Nàng lại nhìn xem một bên khác, chỉ thấy một người đang đứng tấn rồi ra sức huy quyền, những động tác của hắn rất đơn giản nhưng đầu hắn lại chảy đầy mồ hôi khiến nàng nhíu mày.



Nàng cố gắng đứng dậy rồi bước tới bên cạnh hắn.



Chiến Thiên lúc này vẫn chăm chú huy quyền nên cũng không để ý rằng có người đang tiến lại gần.



Nữ tử nhìn Chiến Thiên vẫn đang chăm chú huy quyền, nàng mới thở ra một hơi rồi bắt đầu đánh giá người thanh niên trước mặt này.



Hiện tại nàng đang đứng phía sau Chiến Thiên nên cũng chỉ nhìn được phần lưng của hắn.



Nhìn thấy hắn có một cái đuôi trên người thì nàng cũng đoán được hắn là một bán yêu.

Theo hiểu biết của nàng, bán yêu không thể tu luyện suốt đời chỉ có thể làm người bình thường, vì thế nàng thở dài một hơi có chút tiếc nuối nhìn hắn.



Tiếng thở dài của nàng nhanh chóng lọt vào tai Chiến Thiên, lúc này Chiến Thiên mới dừng lại rồi xoay người.



Mồ hôi của Chiến Thiên chảy ra rất nhiều khiến mái tóc hắn ướt đẫm, gương mặt trời sinh có chút đẹp trai, cộng thêm ánh nắng sớm chiếu vào vị trí mà nữ tu sĩ đứng khiến Chiến Thiên trong mắt vị nữ tu sĩ đẹp như một thiên thần, khiến nội tâm thiếu nữ nhảy loạn.



Nàng ngây ngốc nhìn Chiến Thiên một hồi lâu khiến Chiến Thiên không khỏi gãi đầu xấu hổ.



Hắn ho nhẹ một tiếng để đánh thức nàng rồi nói.



-Ngươi đã tỉnh rồi?



Nữ tử bị câu nói của Chiến Thiên làm giật mình, nàng nhận ra mình có chút thất lễ nên nhanh chóng đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn hắn.



Chiến Thiên nhìn nàng xấu hổ cúi đầu, hắn cũng không biết phải nên làm thế nào, hắn chỉ hỏi một câu thôi cũng không làm gì khác, nàng cũng không cần phải xấu hổ như vậy a?



Chiến Thiên ho nhẹ một cái rồi nói.



-Ta tên Chiến Thiên, còn ngươi đâu?



Nữ tử lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn Chiến Thiên rồi trả lời.



-Ta gọi Mị Nguyệt, còn người nằm đằng đó là sư huynh ta, hắn gọi là Quan Phi Vân, cảm tạ ngươi đã cứu bọn ta.



Chiến Thiên lắc đầu nở nụ cười khổ, hai người Mị Nguyệt gặp nạn là do bọn hắn gây ra, hiện tại Mị Nguyệt lại cảm tạ hắn thì hắn cũng không biết phải nói thế nào.



Mị Nguyệt nhìn Chiến Thiên cười khổ thì nàng cũng không biết ý hắn là gì, lại nhìn hắn một thân đầy mồ hôi nàng mở miệng hỏi.



-Ngươi là đang tu luyện sao?



Chiến Thiên gật đầu coi như là đáp lời nàng.



Mị Nguyệt nhíu mày một cái rồi lại hỏi.



-Theo ta được biết, chẳng phải bán yêu không thể tu luyện sao? Hiện tại ngươi tu luyện thế này có ích gì a?



Đối với lời này của Mị Nguyệt, Chiến Thiên lắc đầu cười cười cũng không nói thêm gì.



Bán yêu không thể tu luyện? Nói đùa cái gì, hiện tại hắn chỉ cần một cái búng tay dù nàng ở thời kì toàn thịnh cũng không chịu nổi, nhưng hắn cũng không muốn giải thích với nàng.



Mị Nguyệt nhìn thấy Chiến Thiên có vẻ không để ý tới lời nói của nàng thì nàng có chút tức giận, nàng dậm chân rồi nói tiếp.



-Thật sự, theo lời sư phụ đã nói, bán yêu không thể tu luyện, ngươi phải tin ta à.



Mị Nguyệt có chút lớn tiếng vì thế ở một bên Lâm Thanh Phong đang nấu thức ăn cũng nghe được.



Lâm Thanh Phong gãi đầu một cái rồi tiếp tục nấu nướng, hắn biết được vị nữ tu sĩ đã tỉnh rồi, hiện tại còn đang cãi nhau với Chiến Thiên a.



Chiến Thiên sau khi nghe Mị Nguyệt cố chấp thuyết phục mình rằng bán yêu không thể tu luyện, hắn lắc đầu cười khổ rồi không để ý tới nàng, xoay người tiếp tục việc tu luyện của chính hắn.



Mị Nguyệt thấy Chiến Thiên không để ý tới nàng, nàng thật sự tức giận, nàng bước tới trước mặt hắn muốn ngăn hắn tu luyện.



Hành động của nàng khiến Chiến Thiên giật mình, hắn nhanh chóng dừng tay, nhíu mày nhìn nàng rồi mở miệng.



-Mị Nguyệt cô nương, xin mời tránh sang một bên đừng ảnh hưởng ta tu luyện a.



Mị Nguyệt lần này thật sự tức giận rồi, nàng không hiểu tại sao tên Chiến Thiên trước mặt nàng lại không tin nàng hết lần này tới lần khác lại cứ cố chấp tu luyện, nên nàng mở miệng.



-Ta đã nói bán yêu không thể tu luyện, vì sao ngươi lại cứ phải cứng đầu không tin?



Chiến Thiên gãi đầu cũng không biết phải làm thế nào, hắn không hiểu được tại sao Mị Nguyệt lại tức giận, hình như việc tu luyện của hắn cũng không liên quan gì tới nàng a?

Nhìn vẻ mặt tức giận của Mị Nguyệt, Chiến Thiên ho nhẹ một cái rồi hỏi.



-Mị Nguyệt cô nương, hình như việc ta có tu luyện được hay không thì không liên quan gì tới cô a?



Mị Nguyệt nghe xong lời này thì chính nàng cũng mộng bức, nàng thầm nhủ.



-Đúng a? Tại sao ta lại ngăn cản hắn tu luyện? Còn nữa tại sao ta lại phải tức giận? Hình như việc này đúng thật là không liên quan tới ta a?



Mị Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, sau đó hai mắt nàng ngấn nước, lần này thật sự quá mất mặt rồi.



Vì thế nàng ôm mặt khóc sướt mướt bỏ chạy…



Để lại Chiến Thiên một mặt mộng bức nhìn theo.



Nhìn nàng chạy đi mất Chiến Thiên gãi đầu cũng không biết phải làm thế nào, vì thế hắn quyết định đi tìm Lâm Thanh Phong, theo suy nghĩ của hắn người có học thức uyên bác sâu như sư phụ sẽ biết được câu trả lời.



Lâm Thanh Phong đang ngồi nấu thức ăn, nhìn thấy Chiến Thiên tới gần hắn cũng ngạc nhiên, sau đó mở miệng.



-Sao vậy?



Chiến Thiên gãi đầu, hắn cũng không biết phải nói như thế nào, vì thế hắn kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.



Lâm Thanh Phong ngồi một bên vừa nghe vừa nấu thức ăn, sau khi Chiến Thiên đã kể xong thì hắn gật đầu rồi hỏi lại.



-Như vậy ngươi tìm ta là muốn hỏi việc gì?



Chiến Thiên có chút xoắn xuýt rồi mở miệng.



-Ta muốn hỏi sư phụ, rằng nàng đang nghĩ gì.



Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức nhìn Chiến Thiên, trong lòng hắn đang hò hét.



-Đại ca a, ngươi làm khó ta sao? Muốn ta nói cho ngươi biết phụ nữ đang nghĩ cái gì?

Còn là một người phụ nữ xa lạ đang nghĩ cái gì? Xin lỗi ngươi tìm nhầm người.



Lâm Thanh Phong lắc đầu một cái rồi nói.



-Ngươi có biết được, từ thời thượng cổ các đại năng đã lưu truyền một quyển sách cực kì dầy có tựa là “Làm cách nào để hiểu được suy nghĩ của phụ nữ”?



Chiến Thiên hai mắt rực sáng nhìn Lâm Thanh Phong với vẻ mặt sùng bái, hắn biết được lần này hắn tìm đúng người rồi.



Nhìn vẻ mặt sùng bái của Chiến Thiên, Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi lại nói.



-Nhưng ngươi có biết cuốn sách ấy ngoại trừ bìa sách ra, bên trong chỉ thuần một màu trắng?



Nghe xong lời này Chiến Thiên cũng một mặt mộng bức, sau đó hắn hỏi.



-Như vậy là ý gì?



Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi kiên nhẫn giải thích.



-Nó có nghĩa là chẳng có cách nào để hiểu được phụ nữ đang suy nghĩ cái gì, hiện tại ngươi lại hỏi ta về vấn đề này ta chỉ có thể nói rằng “xin lỗi ta hết cách”.



Chiến Thiên một mặt mộng bức nhìn Lâm Thanh Phong, trong ấn tượng của hắn kiến thức của sư phụ là uyên bác nhất, cả đại lục này người có thể giúp bán yêu tìm ra cách tu luyện vậy mà vẫn không hiểu được phụ nữ suy nghĩ cái gì?



Chiến Thiên có chút thất vọng cúi đầu, nhìn Chiến Thiên có vẻ thất vọng, Lâm Thanh Phong mới mở miệng.



-Tuy vậy nhưng cũng không hẳn là không có cách.



Chiến Thiên như nắm được cọng rơm cứu mạng, hắn nhanh chóng nhìn về Lâm Thanh Phong.



Nhưng đáp lại hắn chỉ có một câu nói lạnh nhạt.



-Ngươi đi mà hỏi nàng a.



Nghe xong câu này Chiến Thiên nhíu mày trầm tư.



-Đúng a? mình có thể đi hỏi nàng mà?



Sau đó hắn nhanh chóng cúi đầu với Lâm Thanh Phong rồi chạy đi tìm Mị Nguyệt.



Nhìn theo bóng lưng của Chiến Thiên, Lâm Thanh Phong nở nụ cười vui vẻ rồi thầm nhủ.



-Lần này có kịch hay để xem, Chiến Thiên a, ngươi cũng đừng để sư phụ thất vọng.



Nghe xong câu chuyện của Chiến Thiên kể cộng thêm biểu hiện của Mị Nguyệt, Lâm Thanh Phong dám khẳng định rằng Mị Nguyệt phạm phải hoa si rồi.



Nếu nàng không phải thì Lâm Thanh Phong đưa đầu cho nàng làm đồ chơi.



Một phần cũng là do Lâm Thanh Phong tự tin với ánh mắt của mình, hôm qua nhìn Mị



Nguyệt còn rất trẻ nên hắn cũng đoán được nàng cùng sư huynh đây là xuống núi lịch luyện.



Cộng thêm Chiến Thiên đẹp trai như vậy, lại cứu nàng cùng sư huynh, nàng không có hảo cảm với hắn mới là có chuyện lạ.



…..Hết Chương 80….


Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ - Chương #81