Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng Lâm Thanh Phong đã nhanh chóng tỉnh lại, nhìn hai vị mỹ nữ đang nằm ngủ cạnh bên, hắn nở nụ cười vui vẻ.
Hắn nhanh chóng xuống giường, vẫn như thường lệ đi làm thức ăn.
Lần này hắn nấu nhiều thức ăn hơn thường lệ, vì hắn biết được sau hôm nay Tiếu Hồng Trần, Mộng Tiêu Dao cùng Nam Cung Tuyết sẽ rời đi.
Vì thế bữa ăn này cũng coi như là bữa tiệc chia tay.
Nhìn những món ăn trước mặt Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi mới đi đánh thức Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai.
Khi Lâm Thanh Phong về phòng, hắn chỉ thấy căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, còn Nam Cung Mị Ảnh và Ninh Thiên Nhai đã đi mất.
Nhìn cảnh này hắn thở ra một hơi, hắn cũng đã biết được hai nàng đi đâu.
Từ sau khi Lâm Thanh Phong tỉnh dậy đi nấu thức ăn thì Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai cũng đã thức giấc.
Hai nàng dọn dẹp căn phòng rồi chia nhau ra tìm Tiếu Hồng Trần và Nam Cung Tuyết.
Lâm Thanh Phong ngồi đợi ở đình viện một lúc thì các nàng cũng xuất hiện.
Hắn nở nụ cười nhìn các nàng rồi nói.
-Tất cả đã tới đông đủ, như vậy chúng ta cùng ngồi ăn a.
Bọn người Nam Cung Mị Ảnh đồng thời gật đầu với hắn rồi nhanh chóng ngồi vào bàn.
Tuy trên bàn ăn thức ăn rất nhiều và ngon miệng, nhưng cả sáu người không ai muốn ăn.
Bầu không khí có chút kìm nén.
Lâm Thanh Phong nhìn biểu hiện của năm người, hắn ho nhẹ một cái rồi mở miệng.
-Ta biết lúc này tâm trạng của mọi người đều không tốt vì sắp phải chia xa, nhưng mà mọi người nghe ta nói một chút.
Lâm Thanh Phong mở miệng, thu hút sự chú ý của năm người, năm người đều hướng ánh mắt về phía hắn chờ đợi hắn nói tiếp.
Lâm Thanh Phong nhìn mọi người đều chú ý chờ đợi hắn, hắn gật đầu rồi nói tiếp.
-Tiểu Trần, tiểu Tuyết cùng Tiêu Dao muội, nếu chúng ta không nhận biết sư phụ của các ngươi, thì các ngươi nghĩ tương lai các ngươi sẽ như thế nào?
Ba người Tiếu Hồng Trần, Nam Cung Tuyết cùng Mộng Tiêu Dao nghe được câu hỏi của Lâm Thanh Phong thì đều cúi đầu trầm mặc.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi nói.
-Để ta nói, tiểu Trần nếu không gặp được Băng Thánh thì cả đời ngươi cũng chỉ có thể nằm trên giường chờ người chăm sóc.
Tiếu Hồng Trần nghe lời này thì gật đầu, hắn cũng tự biết được nếu không có Băng Thánh cả đời này của hắn cũng chỉ biết nằm trên giường.
Lâm Thanh Phong quay đầu nhìn Nam Cung Tuyết rồi nói.
-Tiểu Tuyết, nếu không phải gặp được Hỏa Vân tôn giả, thì hiện tại ngươi vẫn còn phải lo lắng làm thế nào để tu luyện đúng hướng đi?
Nam Cung Tuyết nghe lời này thì thân thể run nhẹ, sau đó gật đầu coi như xác nhận.
Lâm Thanh Phong nhìn Mộng Tiêu Dao rồi nói tiếp.
-Còn ngươi Tiêu Dao muội muội, ta biết tư chất ngươi rất cao ngươi là người đặc biệt nhất, nhưng mà nếu không gặp được Âm, Dương hai vị tôn giả thì ngươi biết phương hướng tu luyện của chính mình sao?
Mộng Tiêu Dao cúi đầu cũng không trả lời.
Nhìn ba người cúi đầu trầm mặc, Lâm Thanh Phong hít vào một hơi rồi nói.
-Các ngươi cũng đã thấy được, nếu không có bọn hắn các ngươi vẫn phải chật vật tìm cách tu luyện cũng không biết lúc nào có thể đạt tới mức độ tự bảo vệ mình.
Dừng một chút Lâm Thanh Phong lại tiếp tục.
-Tuy rằng ta có thể bảo vệ các ngươi, nhưng ta không thể dạy bảo các ngươi giống như bọn người Hỏa Vân tôn giả.
Lúc này Lâm Thanh Phong nở nụ cười rồi nói tiếp.
-Vì vậy đây chính là cơ hội cho các ngươi tự mình mạnh mẽ hơn, sau khi các ngươi đã trở nên mạnh mẽ, lúc đó chúng ta lại có thể gặp mặt.
Lúc này năm người mới thở ra một hơi rồi cũng nở nụ cười gật đầu, sau đó mới bắt đầu nhào tới bàn thức ăn.
Lâm Thanh Phong nhìn cảnh này cũng nở nụ cười rồi cũng bắt đầu ăn.
Bầu không khí lúc này trở nên vui vẻ, sáu người vừa ăn uống vừa cười đùa.
Bọn người Hỏa Vân tôn giả mặc dù không ở đây nhưng vẫn để tâm chú ý, Băng Thánh
gật đầu mở miệng.
-Lâm Thanh Phong tên tiểu tử này thật sự rất tốt.
Bốn người Hỏa Vân tôn giả, Âm tôn giả, Dương tôn giả cùng Vô Cực Tử đều gật đầu đồng ý với đánh giá này của Băng Thánh.
Hỏa Vân tôn giả cười cười mở miệng.
-Hiện tại chúng ta cũng yên tâm được rồi a, cũng không cần lo lắng những tên đồ đệ lại lười biếng à.
Âm, Dương hai vị tôn giả gật đầu nở nụ cười, còn Băng Thánh lại có chút không nỡ, quay đầu nhìn Hỏa Vân tôn giả rồi nói.
-Ta thật sự không nỡ rời xa tướng công.
Hỏa Vân tôn giả nụ cười cứng đờ trên mặt, sau đó cười khổ rồi nói.
-Ta đã nói, chuyện giữa chúng ta là không thể nào a, vì sao ngươi vẫn cứ chấp nhất như vậy?
Băng Thánh lắc đầu, hai mắt nàng ngấn nước sau đó quay đầu bỏ đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn của nàng Hỏa Vân tôn giả có chút không hiểu vì sao.
Hắn thở ra một hơi rồi nói.
-Ta thật không hiểu, khi nhận biết bản thân trúng xuân dược ta liền nhờ nàng sử dụng băng linh lực để áp chế dục hỏa.
-Ta thật sự không làm gì nàng, không hiểu vì sao nàng lại chấp nhất như vậy.
Âm tôn giả nghe được lời này thì trừng mắt với Hỏa Vân tôn giả một cái rồi quay đầu bỏ đi.
Dương tôn giả lắc đầu, vỗ vai Hỏa Vân tôn giả rồi nói.
-Ta thật không hiểu được ngươi, chẳng lẽ ngươi ngu tới mức nhìn không ra sao?
Hỏa Vân tôn giả một mặt mộng bức nhìn về Dương tôn giả.
Dương tôn giả thở ra một hơi rồi nói.
-Lúc trước, khi Băng Thánh xuất hiện tại bữa tiệc chỉ nhìn dáng đi của nàng ai cũng biết nàng vẫn còn tấm thân xử nữ, nhưng sau khi đi cùng ngươi một đêm, ngày hôm sau dáng đi của nàng cũng biến đổi. Hiện tại nếu nói không phải do ngươi thì ta cũng không tin.
Hỏa Vân tôn giả nghe được lời này thì cúi đầu trầm mặc, rồi quay về nhìn Vô Cực Tử.
Chỉ thấy Vô Cực Tử thở dài ra một hơi rồi gật đầu.
Hỏa Vân tôn giả lúc này triệt để mộng bức, não hắn có chút loạn, hắn cố gắng ôm đầu để nhớ lại hành động của hắn vào đêm hôm đó.
Một lúc sau hắn lắc đầu, thở ra một hơi, ánh mắt thập phần phức tạp nhìn về hướng mà Băng Thánh biến mất.
Hỏa Vân tôn giả đã có chút nhớ lại, đêm đó trong lúc Băng Thánh đang giúp hắn áp chế dục hỏa, hắn đã mất ý thức.
Nhưng trong tiềm thức của hắn lại cảm giác được cả người thư sướng thoải mái, lúc đầu hắn chỉ nghĩ là hắn bị dục hỏa khiến cả người khó chịu mà bất tỉnh tới sau khi dục hỏa bị áp chế hoàn toàn thì cơ thể trở nên thoải mái.
Hiện tại sau khi nghe được lời của Dương tôn giả thì mọi chuyện có lẽ không phải như hắn nghĩ.
Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi quyết định đi tìm Băng Thánh để hỏi rõ.
Dương tôn giả nhìn biểu hiện của Hỏa Vân tôn giả thì nở nụ cười, hắn biết được lần này khúc mắc giữa Băng Thánh và Hỏa vân tôn giả có thể được giải quyết.
Hỏa Vân tôn giả lúc này trong lòng lo lắng, hắn nhanh chóng bước tới trước phòng của Băng Thánh.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi mở miệng.
-Băng Thánh, là ta.
Đứng đợi một lúc lâu, trong phòng vẫn không có tiếng trả lời lúc này Hỏa Vân tôn giả mới mở cửa tiến vào.
Băng Thánh lúc này đang ngồi trên ghế hai mắt nàng vẫn còn đọng nước.
Nhìn thấy Hỏa Vân tôn giả bước vào nàng mới hít vào một hơi thật sâu, lấy tay áo lau nước mắt rồi hỏi.
-Ngươi tới làm gì?
Hỏa Vân tôn giả vẻ mặt xoắn xuýt, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi mở miệng.
-Lúc đó ngươi đã lấy thân mình để giúp ta?
Băng Thánh vẻ mặt lạnh nhạt trả lời.
-Chuyện đó có quan trọng không?
Hỏa Vân tôn giả hít sâu một hơi rồi gật đầu.
Băng Thánh ánh mắt tuy lạnh như băng nhưng nhìn kĩ trong đó vẫn mang theo một tia nhu tình, nàng gật đầu.
Hỏa Vân tôn giả trong lòng thật sự loạn, mặc dù hắn biết rằng đa phần câu trả lời sẽ là như thế này nhưng khi Băng Thánh gật đầu xác nhận thì hắn cũng bối rối không biết làm sao.
Trầm mặc một lúc lâu, Hỏa Vân tôn giả lên tiếng.
-Tại sao ngươi lại không chống trả? Với sức của ngươi, ta không tin ngươi không thể chống trả a.
Băng Thánh nghe được lời này thì lắc đầu rồi nàng lên tiếng.
-Nếu là người khác thì ta sẽ ngăn cản, nhưng nếu là ngươi thì không.
Hỏa Vân tôn giả vẻ mặt có chút không hiểu, hắn nhìn nàng chờ đợi nàng nói tiếp.
Băng Thánh hít vào một hơi lấy thêm can đảm rồi nói.
-Thật sự người ta thích là ngươi.
Băng Thánh nói xong, nàng nhanh chóng đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn Hỏa Vân tôn giả.
Hỏa Vân tôn giả triệt để mộng bức, trong đầu hắn lúc này hàng vạn con thảo nê mã đang lao nhanh, mặc dù cả ngàn năm qua hắn cũng lờ mờ đoán được có lẽ Băng Thánh thật sự thích hắn nhưng khi nghe được chính miệng nàng nói thì thật sự hắn vẫn không thể tin được.
Hỏa Vân tôn giả tay ôm đầu ngồi xuống ghế, lượng tin tức hôm nay hắn nhận được mặc dù không nhiều nhưng tin nào cũng khiến hắn mộng bức.
Hắn cảm thấy thế giới này hẳn là điên rồi đi, hoặc là do hắn đã điên rồi.
…..Hết Chương 67….