Itachi.


Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂

“Phập…phập…phập…”

Rừng rậm Konoha, tiểu hài tử tầm 5-6 tuổi, khuôn mặt có chút già dặn, mang một
chiếc áo màu xanh đậm, quần đùi trắng, sau lưng áo có in hình một cây quạt
tròn.

Tiểu hài tử mồ hôi nhễ nhại khắp người, nhưng trong ánh mắt của hắn không mang
theo một chút mệt mỏi nào, vẻ mặt nghiêm túc đưa mắt nhìn sang những thân cây
phía xa, trên những thân cây này có đặt những tấm bia, lúc này tại hồng tâm
của những tấm bia này đều được cắm vào một cái phi tiêu.

Nhìn một lượt hết thảy, tiểu hài tử thở ra một hơi thầm nói.

-Hôm nay tới đây thôi.

Nói rồi, tiểu hài tử ngồi bệt xuống đất thở từng hơi gấp gáp.

“Xoạt.”

Ngay lúc này, ở một bụi cỏ gần chỗ tiểu hài tử phát sinh tiếng động, tiểu hài
tử không nói hai lời, nhanh chóng lấy ra một thanh phi tiêu từ trong người,
cầm lấy phi tiêu trên tay, cau mày nhìn chăm chú vào bụi cỏ nói.

-Là ai?

“Phản ứng coi như không tệ.” Lâm Thanh Phong xuất hiện phía sau lưng tiểu hài
tử, khóe miệng mỉm cười nói.

-Nhưng có chút đáng tiếc, ngươi còn quá non nớt.

“Cái gì?” Tiểu hài tử trong lòng âm thầm khiếp sợ, nhưng hắn phản ứng cực
nhanh, không nói hai lời liền động thân nhảy về phía trước, đồng thời xoay
người phóng ra thanh phi tiêu trên tay.

Lâm Thanh Phong có chút hứng thú nhìn về tiểu hài tử, cũng không quan tâm tới
thanh phi tiêu đang dùng tốc độ thật nhanh lao thẳng tới chỗ mình.

“Keng…”

Một tiếng ngân thanh thúy vang lên, thanh phi tiêu chỉ cách thân thể Lâm Thanh
Phong trong gang tấc thì dường như đâm phải một miếng sắt, sau đó liền rơi
xuống đất.

“Cái gì?” Tiểu hài tử lúc này mới đáp xuống đất, hai mắt trợn trừng nhìn chằm
chằm vào thanh phi tiêu vừa rơi xuống mặt đất.

“Tiểu hài tử không nên chơi những thứ đồ nguy hiểm như vậy nha.” Lâm Thanh
Phong cười tới hai mắt híp lại nói.

“Là tiểu nhân vô lễ, mong đại nhân đừng trách tội.” Tiểu hài tử lúc này mới
lấy lại bình tĩnh, chắp tay khom người nói.

“Đừng lo lắng, ta sẽ không trách ngươi.” Lâm Thanh Phong lắc đầu cười đáp, vẻ
mặt có chút hứng thú đánh giá tiểu hài tử.

-Ngươi thuộc gia tộc Uchiha?

“Ta là Uchiha Itachi.” Itachi gật đầu nói.

“Tương lai thần Itachi sao?” Lâm Thanh Phong hai mắt sáng lên, ai xem qua
Naruto lại không biết tới cái tên Uchiha Itachi đây? Trong lòng âm thầm suy
nghĩ một chút, Lâm Thanh Phong lại nói.

-Ta nhìn thấy căn cơ của ngươi không tệ, ngươi muốn trở thành đệ tử của ta sao?

Nghe được lời này Itachi liền mộng bức, âm thầm suy nghĩ một chút liền lắc đầu
đáp.

-Đa tạ đại nhân, nhưng ta không muốn.

Đối với câu trả lời của Itachi, Lâm Thanh Phong cũng không có chút nào ngoài ý
muốn, phải biết theo nguyên tác Itachi cũng không có một người sư phụ nào cả,
lại có thể một thân một mình tự tu luyện tới đẳng cấp sánh ngang Hokage, mặc
dù có Shisui ở một bên trợ giúp, nhưng đa phần hắn chỉ một mình tu luyện, tư
chất khủng bố như vậy, hắn đương nhiên sẽ có ngạo khí, làm sao có thể tùy ý
nhận một người không quen biết làm sư phụ đây?

Lắc đầu một cái, Lâm Thanh Phong lại cười nói.

-Đừng tự ý quyết định quá sớm, hãy về hỏi lại ý kiến của phụ thân ngươi một chút.

-Ta là Lâm Thanh Phong, ta sẽ cho ngươi một ngày thời gian để suy nghĩ, nếu ngươi đổi ý thì hãy tới tìm ta.

Nói rồi, Lâm Thanh Phong xoay người rời đi, hắn biết rõ, mặc dù Uchiha gia tộc
bị các gia tộc khác chèn ép, nhưng dù sao cũng là một trong những gia tộc đứng
đầu ở Konoha, danh tính của Lâm Thanh Phong bị Hiruzen nghiêm cấm, không cho
phép tiết lộ ra ngoài, nhưng những cao tầng đều biết được một chút, Uchiha
Fugaku đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Lâm Thanh Phong rời đi, để Itachi ở lại trầm ngâm suy nghĩ.

-Lâm Thanh Phong sao?

Gia tộc Uchiha…

“Con vừa nói gì?” Uchiha Fugaku hai mắt sáng lên, kinh hỉ nhìn chằm chằm vào
Itachi, chỉ thấy Itachi bình tĩnh đáp.

-Có một người tên Lâm Thanh Phong muốn thu nhận con làm đệ tử.

Fugaku kinh hỉ tới mức đầu não gần như muốn nổ tung rồi, nhưng hắn thân là tộc
trưởng, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ho nhẹ một cái rồi hỏi.

-Con đã trả lời ngài ấy hay chưa?

“Con đã trả lời, con không đồng ý.” Itachi thành thực gật đầu đáp.

“…”

Fugaku bỗng chốc như bị rơi xuống hầm băng, đầu óc loạn chuyển hét lên.

-Đại trưởng lão.

Ngay vừa lúc Fugaku dứt lời, một vị lão già râu tóc bạc phơ liền xuất hiện,
chắp tay hướng Fugaku nói.

-Tộc trưởng có điều gì căn dặn?

“Mau chuẩn bị cho ta một phần lễ vật, ngày mai ngươi cùng ta, hai người phải
đi tạ lỗi.” Fugaku một mặt đau khổ cắn răng nói.

-Còn có, gạt bỏ vị trí thiếu tộc trưởng của Itachi, vị trí đó tạm thời để trống.

“Ta khi nào đã được làm thiếu tộc trưởng?” Itachi mộng bức.

Uchiha đại trưởng lão sửng sốt, Itachi là thiên tài ngàn năm có một của
Uchiha, đã sớm được cao tầng Uchiha thông qua vị trí thiếu tộc trưởng, mặc dù
người ngoài không biết, nhưng thân là đại trưởng lão, hắn đương nhiên biết
được, vì thế nhanh chóng đáp.

-Tộc trưởng, chuyện này nhất định là không thể được.

-Trước đó trong hội nghị gia tộc, chúng ta đã bàn tính rất kỹ rồi, người nào cũng đồng ý, hiện tại hà cớ gì mà ngài phải làm như vậy?

“Ta cũng biết rõ, nhưng lần này Itachi phạm sai lầm quá lớn a.” Fugaku đau khổ
cắn răng nói, một mặt tiếc nuối, rèn sắt không thành thép nhìn sang Itachi
giải thích.

-Itachi, con không biết được, Lâm Thanh Phong vị đại nhân kia, một tháng trước, khi Cửu Vỹ xuất hiện làm loạn, hắn một người có thể nhẹ nhõm ném bay Cửu Vỹ ra khỏi thôn.

-Còn phu nhân của hắn, một người một kiếm chặt Cửu Vỹ ra thành năm khúc, trợ giúp vợ chồng Hokage đệ tứ phong ấn lại Cửu Vỹ.

-Vị đại nhân đó, hắn muốn nhận con làm đệ tử, như vậy mà con lại từ chối, đây là tổn thất cực lớn của gia tộc a.

“Cái gì? Itachi, ngươi từ chối làm đệ tử của vị đại nhân đó?” Đại trưởng lão
khiếp sợ, tức giận rống lên.

-Gạt bỏ, ngay lập tức gạt bỏ, hiện tại ai cản ta, ta liền đánh gãy chân chó của người đó.

Itachi về sau có thể là một người suy nghĩ chính chắn, có thể đồ sát toàn bộ
gia tộc để giữ bình yên cho cả làng, nhưng hiện tại hắn chỉ là một tiểu hài tử
8-9 tuổi mà thôi, trong suy nghĩ của hắn, gia tộc vẫn là quan trọng nhất.

Nhìn phản ứng của Đại trưởng lão cùng phụ thân, hai người ai cũng tức giận như
vậy, Itachi lúc này mới biết được vị trí của Lâm Thanh Phong trong lòng của
hai người quan trọng tới mức nào, chỉ đành nhỏ nhẹ nói.

-Nhưng…ngài ấy đã nói, ngày mai ta có thể tới gặp ngài ấy, và cho ngài ấy câu trả lời xác thực…

“…”

Hiện trường bỗng chốc trở nên trầm mặc, Fugaku, Đại trưởng lão hai người bốn
mắt trợn trắng, nhưng qua vài giây, đại trưởng lão là người nhanh chóng lấy
lại tinh thần, hai mắt đỏ ngầu hét lên.

-Mau mau phục hồi vị trí thiếu tộc trưởng, ai cản ta, ta liền đánh gãy chân chó của hắn.

Ngay sau đó, Đại trưởng lão cười tới híp cả hai mắt, một mặt tiện hề hề hướng
Itachi nói.

-Thiếu tộc trưởng, chẳng hay hiện tại ngài có muốn trở thành tộc trưởng hay không?

-Nếu ngài muốn, ta sẽ phế bỏ tộc trưởng hiện tại để đưa ngài lên a?

“Con mẹ ngươi, còn dám dụ dỗ con trai ta lật đổ ta? Có tin hay không hiện tại
ta sẽ phế chức Đại trưởng lão của ngươi à?” Fugaku khóe miệng co quắp, run rẩy
siết chặt hai tay, trên trán xuất hiện gân xanh.

Nhưng thân là một tộc trưởng, Fugaku nhanh chóng đè nén sự tức giận của chính
mình, nghiêm túc hướng Itachi nói.

-Itachi, con cứ tự mình quyết định ta tôn trọng quyết định của con.

-Chỉ có điều, nếu con không chấp nhận, thì từ ngày mai, con liền dọn đồ rời khỏi Uchiha đi.

“Còn nói là tôn trọng? Ngươi thật sự là cha của ta? Ngươi đây là đang ép ta
a?” Itachi khóe miệng co quắp, hắn thậm chí còn nghi ngờ tên Fugaku trước mặt
này thực chất là do người khác dùng biến thân thuật giả dạng thành đây.

Nhưng dù sao ở chung đã vài năm, Fugaku này là thật hay giả thì Itachi vẫn có
thể nhận ra được, chỉ đành cúi đầu nói.

-Cha, ta đã hiểu được.

“Con hiểu là tốt rồi.” Fugaku nụ cười kéo tới tận mang tai, lại hướng Đại
trưởng lão nói.

-Đại trưởng lão, ngài chuẩn bị giúp ta một phần lễ vật lớn, ngày mai ta sẽ cùng Itachi tới gặp Lâm Thanh Phong đại nhân.

“Ta đã biết, tộc trưởng.” Đại trưởng lão gật đầu một cái, hắn còn đang muốn ra
ngoài, nhưng Itachi lại ngăn cản, nghiêm túc nói.

-Đại trưởng lão, lễ vật không cần thiết.

-Còn có phụ thân, ngày mai ta sẽ đích thân đi gặp mặt ngài ấy.

Fugaku cùng Đại trưởng lão đồng thời cau mày, nhưng ở chung nhiều năm, Fugaku
biết rõ Itachi có ý tưởng riêng, Đại trưởng lão còn muốn nói gì đó, nhưng
Fugaku liền phất tay, nghiêm túc hướng Itachi nói.

-Được rồi, đây là chuyện của con, bọn ta cũng không tiện nhúng tay quá nhiều.

-Ta chỉ có thể nói, đây là một cơ hội phát triển, không những cho con, mà cũng cho gia tộc, nếu con không nắm lấy, bọn ta chỉ còn cách phế bỏ vị trí thiếu tộc trưởng của con, nhưng con vẫn là con của ta, ta sẽ không vì chuyện này mà đuổi con khỏi gia tộc.

-Con có thể tự mình suy nghĩ.

…Hết chương 346….


Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ - Chương #347