Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂
Vốn dĩ ban đầu, Bách Hiểu Sinh còn nghĩ tới việc đem những tên đạo tặc thuộc
tốp đầu tiên, vừa bị điên ra chém đầu thị chúng để răn đe, ngày lành tháng tốt
đều chọn sẵn, nhưng dù là nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, ngày hôm sau trước
cửa lại kéo tới mấy chục tên, mà tất cả đều đồng dạng sáng bình thường tiến
tới, tối điên điên khùng khùng trở ra.
Lúc này số lượng đã gần trăm người, hắn cũng không thể lôi bọn hắn ra chém đầu
thị chúng được…tràng cảnh này quá huyết tinh, trước khi tìm ra cách thì chỉ
còn cách nhốt đám người điên này vào địa lao.
Cứ như vậy kéo dài cho tới hiện tại đã qua một năm, địa lao ở phủ thành chủ
căn bản chứa không nổi, buộc hắn phải kiến tạo một tòa địa lao mới, bên dưới
đình viện này.
“Bẩm thành chủ, số lượng tù nhân hôm nay đã được đưa tới.” Từ phía xa, một tên
binh sĩ thân mang giáp mũ chạy tới, chắp tay cúi người trước Bách Hiểu Sinh
nói.
“Vẫn còn tới nữa?” Bách Hiểu Sinh mộng rồi, đám đạo tặc này căn bản không muốn
sống nữa, Tu La Mật Thất cái tên này cũng đã được Thần Thâu giới niệm ra, như
vậy mà vẫn có người tới?
“Đúng vậy thành chủ.” Tên binh sĩ dùng tay lau đi một vệt mồ hôi trên trán,
cắn răng nói.
-Thưa thành chủ, theo số liệu bên Địa Lao đưa tới, hiện tại số lượng tù nhân đã vượt quá 5000 người, mắt thấy Địa Lao nơi này cùng trong phủ gần như không chứa được.
-Bọn họ mong ngài nhanh chóng xây thêm Địa Lao mới.
“Ta đã biết, ngươi lui ra đi.” Bách Hiểu Sinh chán nản không thôi, một mặt sầu
mi khổ kiếm xoa tay bóp trán.
“Lão gia, ta nghĩ ngươi nên đi hỏi ý kiến của Vân tiền bối xem? Ngài ấy dù gì
cũng là Trưởng Lão của Hỏa Vân Tông, biết đâu ngài ấy sẽ có biện pháp.” Thành
chủ phu nhân ở một bên nhìn lão gia nhà mình sầu mi khổ kiếm rốt cục nói lên
một ý nghĩ.
“Ài…chỉ đành vậy thôi.” Bách Hiểu Sinh trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu
đồng ý.
Vân tiền bối mà thành chủ phu nhân cùng Bách Hiểu Sinh nhắc tới là người mà
Lâm Thanh Phong trước khi rời đi dùng Truyền Tin Thạch liên lạc với lão tông
chủ để hắn cử người tới đây.
Sau khi nghe Lâm Thanh Phong thuật lại toàn bộ sự việc, Lão Tông chủ không nói
hai lời liền cứ Vân trưởng lão, một vị tu vi Hợp Thể kì tới Nam Cung Thành, dù
sao đây cũng là nhà của Nam Cung Tuyết, nếu nơi này xảy ra chuyện không may
thì lão cũng đừng hòng nhìn mặt tiểu đồ tôn này.
“Vân tiền bối, vãn bối Bách Hiểu Sinh xin phép được diện kiến.” Đứng trước một
toà tiểu viện thuộc Nam Cung gia tộc, Bách Hiểu Sinh một thân mồ hôi lạnh khom
người chắp tay nói.
“Ngươi vào đi.” Chờ đợi thật lâu, rốt cục bên trong cũng phát ra tiếng nói,
Bách Hiểu Sinh lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm sau đó tiến vào.
Toà tiểu viện này cũng không rộng lớn như toà tiểu viện của Nam Cung Mị Ảnh,
nơi này chỉ có một khoảng sân rộng rãi, trong sân đơn độc chỉ có một cây cổ
thụ cao lớn, một bộ bàn ghế đá, cùng một gian phòng nhỏ.
Lúc này dưới tán cây cổ thụ, nơi đặt bộ bàn ghế đá có hai người, một người là
lão tổ tông của Nam Cung gia tộc Nam Cung Quan, còn một người khác là một vị
lão giả, thân mang hồng sắc trường bào, trên ngực còn thêu một chữ Hoả, đây
cũng là vị Trưởng lão của Hoả Vân Tông được sai tới trấn giữ Nam Cung gia tộc.
“Vân tiền bối, vãn bối Bách Hiểu Sinh hữu lễ.” Đi tới trước mặt vị lão giả,
Bách Hiểu Sinh chắp tay cúi người, dâng lên một hộp lá trà nói.
-Đây là Linh Mạch Bích Trà mà vãn bối tìm được, một chút tâm ý nhỏ kính xin tiền bối nhận cho.
Linh Mạch Bích Trà, loại trà này được xem là một loại trà mà những vị tu sĩ
Luyện Hư kì trở lên thường dùng để đãi khách nhân, với tu vi Hợp Thể kì thì
thứ này đúng là có thể không coi vào đâu, bọn hắn rất dễ dàng kiếm được, nhưng
đối với Bách Hiểu Sinh thì khác, để tìm được thứ này thì hắn cũng phải bỏ ra
công sức không nhỏ, còn chưa nói tới, hắn phải trả một cái giá khá chát so với
túi tiền của hắn a.
“Haha, ngươi cũng không cần phải khiêm tốn, ta biết rõ, để có thể tìm được thứ
này, ngươi phải trả một cái giá không nhỏ.” Vân tiền bối tùy ý khoát tay cười
nói.
-Nếu ngươi đã mang tới Linh Mạch Bích Trà thì liền cùng bọn ta ngồi xuống thưởng thức đi.
“Đã như vậy, vãn bối cung kính không bằng tuân lệnh.” Bách Hiểu Sinh nhanh
chóng cười hề hề, tiến tới một bên ngồi xuống, lúc này Vân trưởng lão phất tay
một cái, ba chén trà liền hiện ra trên bàn.
Tay mở ra hộp trà, Vân trưởng lão tùy ý lấy ra một nhúm nhỏ, chia vào từng
chén, chén có số lượng lá trà ít nhất thì đưa tới cho lão tổ tông của Nam Cung
gia tộc, chén nhiều hơn một chút thì đưa tới cho Bách Hiểu Sinh, chén cuối
cùng, cũng là chén nhiều nhất thì để lại cho bản thân.
Tiếp theo, Vân trưởng lão tiện tay thôi động linh lực ngưng tụ từ không khí
một chút nước, sau đó liền sử dụng hoả cầu thuật đốt nóng rót vào từng chén.
Nhìn khói trong chén trà bốc lên nghi ngút, lúc này Vân trưởng lão mới gật
đầu, nhìn sang Bách Hiểu Sinh cùng Nam Cung Quan cười nói.
-Có phải cảm thấy bất bình vì ta phân chia không đồng đều?
“Không dám, không dám.” Nghe được lời này, Bách Hiểu Sinh cũng Nam Cung gia
tộc lão tổ tông hai người liều mạng lắc đầu, Vân trưởng lão cười nói.
-Linh Mạch Bích Trà, là một loại lá trà rất khó trồng, chỉ có thể trồng ở nơi hội tụ Long mạch, cùng Linh Tuyền hai thứ.
-Bởi vì được trồng gần Linh Tuyền, ngày ngày được hơi nước từ linh tuyền nuôi dưỡng nên linh khí ẩn chứa trong những lá trà này rất lớn, và nhờ dinh dưỡng của Long mạch nuôi lớn, nên lượng linh khí này rất ôn hòa, uống trà vào cũng giống như trực tiếp ăn đan dược tăng trưởng tu vi, vì thế giá cả của nó rất đắt đỏ.
-Để có thể uống được một nhúm trà nhỏ trong chén của ta, hai ngươi ít nhất phải đạt tới Hoá Thần kì viên mãn mới được, còn bằng không nha...
“Hắc, làm người không nên quá tham lam, vãn bối chỉ cần một bấy nhiêu là đủ.”
Bách Hiểu Sinh nhanh chóng cướp lời cười nói, Nam Cung Quan hai mắt trắng dã,
trong lòng thầm hô một tiếng “Lão hồ ly”, nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện
ra điều gì khác thường, thành thực nhấc lên ly trà nhấp một ngụm.
-Trà ngon.
Nam Cung Quan cảm thán một hơi, nhưng ngay lập tức hắn liền chạy tới một góc
sân, ngồi xuống đất tĩnh tọa, hắn chỉ là Kim Đan kì mà thôi, dù cho Vân trưởng
lão đã đo lường mức độ linh khí mà hắn có thể chịu đựng, nhưng một lần tiếp
nhận một lượng lớn linh khí như vậy, hắn phải lập tức tiêu hóa.
“Có tới mức như vậy sao?” Nhìn Nam Cung Quan uống xong ly trà liền chạy đi tìm
một chỗ tĩnh tọa, Bách Hiểu Sinh trực tiếp bĩu môi khinh thường, Vân trưởng
lão lại cười nói.
-Ngươi có thể thử một chút.
“…” Bách Hiểu Sinh có chút xoắn xuýt gãi đầu, rốt cục cười hề hề nói.
-Hay đợi một hồi nữa đi.
-Tiền bối, lần này ta tới gặp ngài là có nguyên nhân.
“Ta đã biết rồi, nói thực với ngươi đi, ta cũng không có biện pháp.” Vân
trưởng lão lắc đầu cười khổ, hắn tới Nam Cung Thành đã được một năm rồi, chỉ
cần là chuyện xảy ra ở Nam Cung Thành, hắn hơi động một chút thần niệm là có
thể biết được, đương nhiên hắn nhìn thấy rõ, Bách Hiểu Sinh ngày ngày phải cho
người áp giải đám người điên kia ra khỏi thành a.
“Cả ngài cũng không có cách sao?” Bách Hiểu Sinh chán nản lắc đầu, Vân trưởng
lão lại cười nói.
-Ngươi yên tâm uống Linh Mạch Bích Trà đi.
-Ta sẽ dùng Truyền Tin Thạch hỏi thử Lâm Thanh Phong, hắn đã bày ra mớ hỗn độn này thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
“Đa tạ Vân tiền bối.” Bách Hiểu Sinh chắp tay cúi người trước Vân trưởng lão
một cái, sau đó liền uống lấy chén Linh Mạch Bích Trà trên bàn.
Cũng giống như Nam Cung Quan một dạng, Bách Hiểu Sinh sau khi đặt chén trà lên
bàn, ngay lập tức chạy tới một bên sân, ngồi xuống yên lặng vận chuyển công
pháp.
Nhìn hai người đã ngồi yên lặng tĩnh tọa, lúc này Vân trưởng lão mới lấy ra
truyền tin ngọc nói.
-Phong tiểu tử, ta là Vân trưởng lão, ngươi rảnh rỗi sao?
“Ồ? Là Vân trưởng lão? Ta là Mị Ảnh, phu quân hiện tại đang gặp chút chuyện
không dứt ra được, ngài ở Nam Cung Thành vẫn tốt sao?” Cũng không đợi được bao
lâu, phía bên kia một giọng nói nữ tính liền đáp lời.
“Là Mị Ảnh sao? Ta ở bên này vẫn còn rất khá.” Vân trưởng lão cười nói.
-Những năm trước cứ phải chăm chú tu luyện không để ý tới xung quanh, hiện nay ở nơi này yên tĩnh một mình không cần lo nghĩ tới chuyện xung quanh, không ngờ tu vi bấy lâu vẫn dậm chân tại chỗ của ta cũng có chút tăng trưởng.
“Như vậy phải chúc mừng Vân trưởng lão rồi.” Ở phía bên kia, Nam Cung Mị Ảnh
cũng vui vẻ cười.
….Hết Chương 336…