Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂
Ngồi trong gian phòng đá, nghe Nguyên Anh một bên tự mình lẩm bẩm, Bách Hiểu
Sinh cùng Thiên Thủ Đạo Nhân đã sớm chết lặng, không biết qua bao lâu, Nguyên
Anh một mặt hứng khởi đứng lên cười nói.
-Hai người các ngươi đi theo ta.
-Bách thành chủ, phiền ngươi đi một chuyến mời lại vị Luyện Khí sư lúc trước về đây a, ta cần phải sửa chữa mật thất một lần nữa.
-Còn ngươi, Thiên Thủ Đạo Nhân, mấy ngày nay phiền phức ngươi…
“…” Thiên Thủ Đạo Nhân sắc mặt trắng bệch, Bách Hiểu Sinh liền cười trên nỗi
đau của người khác, không cần nói cũng biết, Nguyên Anh muốn Thiên Thủ Đạo
Nhân ở lại làm cái gì a? Đương nhiên là đi thử độc rồi, hiện tại Nam Cung
Thành liền tồn tại hai vị Nguyên Anh kì, một là Bách Hiểu Sinh có “công việc
gian khổ”, còn lại một người là Thiên Thủ Đạo Nhân, hắn không thử độc thì ai
thử?
“Tử đạo hữu, bất tử bần đạo, Thiên Thủ Đạo Nhân, ngươi cố gắng a.” Vỗ vai
Thiên Thủ Đạo Nhân, Bách Hiểu Sinh đưa lên một ngón tay cái khích lệ.
….
Nguyên Anh sau khi tới chỗ Bách Hiểu Sinh trọn vẹn ba tuần lễ thì mới một dạng
khoanh tay đắc ý trở về, đứng trước mặt Lâm Thanh Phong cười nói.
-Đại ca, ta đã làm ra một tác phẩm để đời a.
“Thảo?” Lâm Thanh Phong trực tiếp mộng bức, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, bởi hắn
biết rõ, Nguyên Anh con hàng này tự tin đắc ý như vậy thì mọi chuyện thật sự
không ổn rồi.
Lâm Thanh Phong trong lòng âm thầm mặc niệm cho những tên về sau muốn tới nơi
này tìm chết, mặt không đổi sắc nói.
-Đã làm xong thì ngày mai chúng ta liền lên đường đi.
“Ngày mai liền đi?” Nguyên Anh trợn trắng cả mắt, nó còn muốn ở lại đây nhìn
thành quả đâu, chưa nhìn thấy gì đã phải rời đi rồi?
“Ngươi còn muốn ở lại?” Lâm Thanh Phong hừ một tiếng nói.
-Chiến Thiên đọc được nhật kí của mẫu thân hắn được Nam Cung thành chủ giữ lại lúc trước, và đã biết được điểm đến tiếp theo.
-Ngày giỗ của mẫu thân hắn đã gần kề, chúng ta không còn nhiều thời gian lắm đâu.
“Đại ca…” Nguyên Anh một mặt bất đắc dĩ, Lâm Thanh Phong lại bĩu môi nói.
-Ngươi nên biết, nếu đây đã là tuyệt tác của ngươi, thì dù ngươi không làm gì thì có cũng tự động nổi danh, về sau ngươi chỉ cần nghe ngóng số lượng người bị hại là được rồi, cần gì phải trực tiếp nhìn bọn hắn đâu?
-Còn chưa kể, nếu ngươi ở lại đây, ngươi sẽ giải quyết như thế nào về đám “thành quả” mà ngươi làm ra?
-Mặt khác, chẳng lẽ ngươi không tự tin về tuyệt tác của chính mình sao?
“Ồ? Cũng đúng nha? Như vậy đại ca ngươi phải giúp ta.” Nguyên Anh hai mắt sáng
lên một mặt tiện hề hề cười nói.
“Phiền chết a...” Lâm Thanh Phong có chút bất đắc dĩ, để Nguyên Anh chịu yên
tĩnh, Lâm Thanh Phong phải gọi Bách Hiểu Sinh tới đây để hỏi rõ mọi chuyện, và
phải mất một ngày một đêm mới nghĩ ra biện pháp giải quyết, chính hắn cũng
không biết, ý tưởng của hắn lại để cho Nam Cung Thành sau trăm năm liền lột
xác.
Một tháng sau, Thiên Thủ Đạo Nhân – Thần Thâu Bảng thứ 8901, sau khi tới “thăm
viếng” bảo khố của Nam Cung Thành chủ liền ra thông báo rút lui khỏi đạo tặc
giới, an phận thủ thường làm một tên tay sai dưới trướng Nam Cung Thành chủ,
khiến cho toàn bộ tu chân giới đồng loạt chấn kinh.
Hiện tại đã qua một tháng, trong vòng một tháng này, không biết bao nhiêu lão
quái vật từng bị Thiên Thủ Đạo Nhân cướp đồ, nghe tin liền chạy tới Nam Cung
Thành đòi người, Nguyên Anh kì cũng có, Hóa Thần kì cũng có, thậm chí là Luyện
Hư cũng xuất động một vị, nhưng tất cả đều đồng loạt rơi rụng, đi một chuyến
tay không mà về.
Toàn bộ Tu Chân giới chỉ cần không phải đầu óc bị lừa đá thì ai cũng hiểu được
nguyên do, không phải Thiên Thủ Đạo Nhân bất tài, nhưng lần này hắn thật sự đá
trúng thiết bản, bị một vị thu về dưới trướng rồi, vì thế phải an phận thủ
thường ngồi đợi ở trong một tòa Nam Cung Thành nhỏ như lỗ mũi này.
Tưởng chừng như toàn bộ Tu Chân giới đã nhìn ra hết thảy nguyên do, nhưng lúc
này bản thân Thiên Thủ Đạo Nhân lại đứng ra lên tiếng nói.
-Ta thật sự khâm phục tài nghệ của Bách Hiểu Sinh thành chủ, hắn đã làm ra một gian mật thất mà ngay cả ta khi tiến vào đó cũng chỉ có thể khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
-Vì thế ta mới cam tâm tình nguyện làm người hầu dưới trướng hắn, cùng nhau bảo vệ Nam Cung Thành.
-Đồng thời, những vị trước đó từng có chung nghề nghiệp của ta nếu muốn tới đây nếm thử, thì trước tiên các vị hãy chuẩn bị tốt hậu sự.
-Ta lấy danh nghĩa bản thân ra bảo đảm, Nam Cung gia tộc ở Nam Cung Thành là một trong những nơi đóng quan tài tốt nhất ở Nam Cung Thành, nếu các vị xảy ra chuyện bất trắc tại đây, thì Nam Cung Thành còn cung cấp dịch vụ chăm lo hậu sự của các vị.
-Các vị có thể yên tâm tới đây đặt sẵn đơn hàng, nếu cầm theo đơn hàng tới phủ thành chủ, binh lính sẽ không ngăn cản mọi người tiến vào.
-Có ta cùng Bách Hiểu Sinh thành chủ bảo đảm, nếu một trong số các vị có thể đi tới cuối mật thất, bọn ta sẽ hai tay dâng hết tất cả bảo vật trong khố, không một lời oán trách.
Chim chết vì ăn, người chết vì tiền, những lời này của Thiên Thủ Đạo Nhân vừa
phát ra, Tu chân giới lại thêm một lần nữa nổi lên sóng gió, bởi vì Thần Thâu
Bảng danh sách vốn có một vạn người, trong vòng một năm liền trực tiếp mất đi
bốn ngàn danh ngạch, toàn bộ đều có tu vi từ Hóa Thần Viên Mãn trở xuống.
Không vì cái gì khác, Nam Cung Thành các đời thành chủ chỉ là Nguyên Anh kì mà
thôi, bảo vật trong mắt bọn họ làm sao lọt vào mắt của Luyện Hư kì? Có Hóa
Thần Viên Mãn tới đây là tốt lắm rồi.
Lúc này người ở tu chân giới mới biết được, Thiên Thủ Đạo Nhân không nói đùa,
Nam Cung gia tộc đóng quan tài thật tốt…mà không đúng, muốn tiến vào mật thất
của Bách Hiểu Sinh liền phải chuẩn bị tốt hậu sự.
Phủ thành chủ Nam Cung Thành cũng theo đó mà được Thần Thâu giới đặt cho một
cái tên khác, gọi là Tu La Mật Thất, bởi vì bất kì ai đi tới nơi này đều chỉ
có đi mà không về.
Cũng nhờ một câu “quảng cáo” của Thiên Thủ Đạo Nhân, Nam Cung gia tộc từ một
gia tộc có sinh ý bình thường như bao gia tộc khác, bỗng chốc bạo nổ, xuất
hiện thêm một loại sinh ý mới…bán quan tài, nhưng bán quan tài thứ này dần dần
đã áp chế những sinh ý khác, trở thành một trong những nguồn tiền thu vào lớn
nhất của Nam Cung gia tộc.
Không vì cái gì khác, bởi vì những người tới đây đặt quan tài, bọn họ tin
tưởng Thiên Thủ Đạo Nhân sẽ mang xác bọn họ tới đây để Nam Cung gia tộc chôn
cất, nhưng bọn họ không biết, tất cả bọn họ đều một đi không trở về, ngay cả
cái xác cũng không tìm thấy thì quan tài để làm gì?
Nam Cung gia tộc liền hưởng lợi, một bộ quan tài lấy ra bán đi bán lại mấy
chục thậm chí mấy trăm lần, lại thêm chi phí “bảo hiểm” lo tốt hậu sự, nhưng
khách hàng đặt trước rồi một đi không trở lại, Nam Cung gia tộc ngay cả cái
rắm cũng không cần làm
Mặt khác, Bách Hiểu Sinh ngồi trong một tòa đình viện ở cách xa Nam Cung
Thành, cầm lấy tờ tin tức mới nhất của Thần Thâu giới, một dạng sầu mi khổ
kiếm đưa tay xoa trán, lại nghĩ tới đám người bị hắn bức điên…mà không đúng,
chính xác là bị mật thất bức điên, trong lòng khổ không thể tả.
-Thiên Thủ đạo hữu…bọn người này…chúng ta phải xử lý thế nào?
“Làm sao ta biết? Ta cũng không phải thành chủ.” Đối với câu hỏi này, Thiên
Thủ Đạo Nhân trực tiếp bĩu môi khinh thường đáp.
“Ai…” Bách Hiểu Sinh chán nản không thôi, ngay từ khi Thiên Thủ Đạo Nhân đưa
ra thông báo, thì cả nhà hắn cũng liền phải chuyển chỗ ở.
Không vì cái gì khác, bởi vì nhà hắn chỉ trong một năm liền có hơn bốn ngàn
lượt người tới thăm, cơ hồ mỗi ngày liền đón mấy chục người, những người này
cũng không phải tầm thường, tất cả đều đồng dạng là…đạo tặc, đều thuộc chủng
loại nổi danh khét tiếng, một căn nhà cả ngày đều có đạo tặc viếng thăm như
vậy, ai dám ở a?
“Lão gia a, ngươi nhìn xem ở nơi này chẳng phải rất tốt sao?” Thành chủ phu
nhân lúc này mỉm cười đi tới nói.
-Các gia tộc trong thành đều một dạng thành thật, lão gia ngài cũng không cần phải suốt ngày chăm chăm xử lý công vụ, cứ việc vui chơi thỏa thích là được rồi.
“Ài…Đây cũng là hơn bốn ngàn nhân mạng nha…ta không thể nào không lo.” Bách
Hiểu Sinh lắc đầu cười khổ không thôi, khi Nguyên Anh quyết định tu sửa mật
thất lần thứ hai, hắn muốn nhờ Nguyên Anh tạo ra gian mật thất trực tiếp giết
chết đám người này một lần liền tốt cho mọi người.
Nhưng ai biết được Nguyên Anh con hàng này sau khi nghe được “thỉnh cầu” của
Bách Hiểu Sinh lại bỗng dưng nói vài câu điên điên khùng khùng như “chúng sinh
đều bình đẳng, dù là súc vật cũng có quyền được sống, ngươi không có quyền
tước đoạt mạng sống của bọn họ.” sau đó liền không quản Bách Hiểu Sinh nói cái
gì, trực tiếp tu sửa mật thất thành một cái “lò tạo người điên” như hiện tại.
Đám người điên này từ thần trí cho tới Đạo Tâm, tất cả đều bị chơi hỏng mất,
căn bản không có cách nào hồi phục, trừ khi bọn hắn gặp kì ngộ.
Nguyên Anh thì tốt rồi, hoàn thành mật thất sau đó để lại một đám phối phương
liền phủi mông rời đi, còn đám người điên kia là hậu quả giao cho Bách Hiểu
Sinh xử lý.
….Hết Chương 335….