Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂
Thấy Lâm Thanh Phong và lão già thật sự hoàn thành xong giao dịch, bọn Nam Cung Mị Ảnh một bên nhìn cũng mộng bức.
Bạch Tiểu Phụng không thể tin được, hiện tại thế giới này điên rồi hay là do hắn điên rồi?
Một con gà mua vài đồng tệ, nấu nướng xong thì bán với giá một trăm linh thạch trung phẩm?
Bạch Tiểu Phụng nhìn phần gà trong tay một chút, hắn quyết định sau này hắn sẽ chuyển nghề thành đầu bếp.
Lâm Thanh Phong đếm xong số linh thạch đã đủ số lượng nên hắn gật đầu thu vào nhẫn trữ vật, mặc dù nhìn mặt hắn trấn định nhưng trong long hắn đang hò hét vui vẻ.
Một bên lão già cầm lên phần gà nướng của mình, hắn say mê liếm từng chút một rồi từ từ cắn một cái, hai mắt hắn tỏa sáng, phần gà nướng này quá ngon, so với những con gà mà hắn đã từng ăn trước đây thì đây là con gà ngon nhất.
Lão già nhanh chóng ăn hết phần gà nướng, hắn uống chút rượu rồi liếm mép, hắn vẫn còn thòm them, nhìn xung quanh bốn người, Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết thì không nói, hắn vẫn chưa tới mức giành phần ăn của hai nàng.
Nhìn qua Lâm Thanh Phong, lão già cũng lắc đầu, người thanh niên này tốt nhất là không nên tiếp xúc nhiều, lại nhìn qua Bạch Tiểu Phụng, phần của Bạch Tiểu Phụng chỉ còn lại hai cái phao câu.
Lão già quyết định bước đến gần Bạch Tiểu Phụng, lão nói.
-Hai cái phao câu, ta đưa ngươi mười viên hạ phẩm linh thạch đồng ý không?
Nghe lời của lão già Bạch Tiểu Phụng nhanh chóng gật đầu, hắn cũng không phải Lâm Thanh Phong, hắn chỉ là một người bình thường, mười viên linh thạch hạ phẩm đối với hắn là quá nhiều, bắt hắn nhịn ăn mười bữa để lấy mười viên linh thạch hạ phẩm hắn cũng đồng ý chứ đừng nói là một bữa.
Lão già thấy Bạch Tiểu Phụng gật đầu, hắn nở nụ cười đưa mười viên linh thạch Hạ phẩm cho Bạch Tiểu Phụng, rồi đem hai cái phao câu gà đi.
Bạch Tiểu Phụng cầm trong tay mười viên linh thạch hạ phẩm hắn có chút run run, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ được cầm một viên, mà hiện tại lại cầm mười viên, hắn nhìn mười viên linh thạch hạ phẩm trong tay và quyết tâm trở thành đầu bếp của hắn ngày càng cao rồi.
Nhìn Bạch Tiểu Phụng cầm mười viên linh thạch hạ phẩm mà miệng cười kéo lên tận mang tai, Lâm Thanh Phong lắc đầu, nếu đó là hắn thì hắn có thể bán hai cái phao câu với giá cao hơn, nhưng đó là phần của Bạch Tiểu Phụng nên Lâm Thanh Phong cũng không nói gì nhiều.
Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết sau khi ăn xong lại tiếp tục tu luyện, Lâm Thanh Phong ăn xong cũng không làm gì, hắn chỉ ngồi bên đống lửa, nhìn đống lửa cháy gần hết thì bỏ thêm củi.
Bạch Tiểu Phụng thì lại tới xe ngựa hắn tìm nước cho ngựa uống.
Lão già sau một hồi chấm mút hai cái phao câu thoải mái mới chịu ăn hết, hắn ợ lên một tiếng rồi cười lớn.
Hiện tại lão già cũng không có mục đích gì, hắn chỉ thích đi đây đi đó nhìn ngắm phong cảnh.
Quay đầu nhìn một chút, lão già chỉ thấy Lâm Thanh Phong là rảnh rỗi nhất nên hắn tiến lại gần Lâm Thanh Phong, ngồi xuống một bên rồi nói.
-Tiểu hữu, gà ngươi nướng thật sự rất ngon a, có bí quyết gì sao?
Nghe lão già hỏi, Lâm Thanh Phong chỉ cười cười rối trả lời.
-Ngươi đoán?
Lão già cứng miệng, hắn thật sự không biết nên tiếp tục cuộc trò chuyện này thế nào, nhưng nghĩ tới hiện tại cũng không có mục đích gì, mà Lâm Thanh Phong nướng gà thật sự rất ngon nên lão già vẫn muốn tìm lý do để đi chung đường với bọn hắn.
Lão già sờ cằm một chút rồi tự giới thiệu.
-Tên ta là Hỏa Vân, đạo hiệu Hỏa Vân tôn giả, hiện tại ta đang đi du lịch tứ phương để tìm kiếm một người hữu duyên, không biết các ngươi có từng nghe qua tên ta?
Lâm Thanh Phong mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn về lão giả, hắn nói.
-Cái gì là Hỏa Vân tôn giả? Chưa từng nghe qua.
Hỏa Vân tôn giả miệng có chút ngọt hắn thật muốn phun máu, cái gì là Hỏa Vân tôn giả? Đùa sao? Hắn Hỏa Vân tôn giả vậy mà lại chưa có người nghe qua?
Hỏa Vân tôn giả trầm ngâm một chút, hắn lầm bầm.
-Đùa sao? Hỏa Vân tôn giả ta đây thành danh hơn vạn năm vậy mà lại có người chưa từng nghe qua?
Nghe lời Hỏa Vân tôn giả lầm bầm, lỗ tai Lâm Thanh Phong giật giật, hắn nghe được cái gì? Lão già này sống hơn vạn năm? Thật sự là một lão bất tử à? Còn nữa Hỏa Vân cái từ này sao nghe có chút quen tai a?
Mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn về Hỏa Vân Tôn giả, Lâm Thanh Phong hỏi.
-Ngươi nói là ngươi sống hơn vạn năm? Hiện tại cảnh giới của ngươi ở mức nào à?
Hỏa Vân tôn giả rốt cục khơi dậy được hứng thú của Lâm Thanh Phong nên hắn vui vẻ trả lời.
-Hiện tại cảnh giới của ta là Đại Thừa kì nhưng đã gần tới đại nạn nhưng chưa thể đột phá lên Độ Kiếp kì, nên ta muốn tìm một người để truyền thừa y bát…
Hỏa Vân tôn giả vẫn chưa nói hết, Lâm Thanh Phong đã đưa một bàn tay cắt ngang lời hắn.
-Ngươi nói ngươi là Đại Thừa kì nhưng ngươi chỉ sống vạn năm? Còn sắp tới đại nạn? Ngươi lừa gạt quỷ đi.
-Mặc dù ta không biết Đại Thừa Kì là ở mức nào, nhưng ta biết chỉ cần đạt tới Nguyên Anh kì là ngươi cũng có thể sống vạn năm.
Hỏa Vân tôn giả thở dài, hắn nói với Lâm Thanh Phong.
-Thật sự, ta cũng không muốn lừa gạt tiểu hữu, đúng là Nguyên Anh kì có thể sống tới vạn năm, nhưng đó là từ rất lâu về trước, còn bây giờ không biết tại sao thiên địa lại có biến nên tuổi thọ của các tu sĩ giảm xuống rất nhiều, hiện tại Nguyên Anh kì chỉ có thể sống được hai ngàn năm trăm năm là tối đa.
Lâm Thanh Phong trầm ngâm, theo lời Hỏa Vân tôn giả thì hẳn là bọn Nam Cung Mị Ảnh cũng không biết được thiên địa có biến nên các nàng vẫn cho rằng Nguyên Anh Kì sống tới vạn năm.
Lâm Thanh Phong gật đầu, rồi hỏi Hỏa Vân tôn giả.
-Nếu ngươi đã là Đại Thừa kì thì ngươi có thể cho ta biết sơ lược về các cảnh giới a?
Hỏa Vân tôn giả nhíu mày nói với Lâm Thanh Phong.
-Tiểu hữu, ngươi cũng đừng quá nóng lòng, hiện tại ngươi chỉ là luyện khí kì, mặc dù ở độ tuổi của ngươi đạt tới luyện khí tầng 10 là thiên tài nhưng nếu biết nhiều hơn về các cảnh giới thì ngươi có thể sẽ sinh ra tâm ma, cảnh giới khó có thể tiến thêm được.
Nghe Hỏa Vân tôn giả nói vậy thì Lâm Thanh Phong cũng không muốn ép hỏi, lúc này hắn chú ý tới lời của Hỏa Vân tôn giả, tên này đang muốn tìm người để truyền thừa y bát, hai mắt của Lâm Thanh Phong phát sáng, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
-Ngươi đã nói là ngươi muốn tìm người truyền thừa y bát? Vậy linh căn của ngươi thuộc hệ gì à?
Hỏa Vân tôn giả nghe được Lâm Thanh Phong hỏi, hắn cũng vui vẻ trả lời.
-Ta là một tu sĩ hỏa hệ linh căn, ta sử dụng là hỏa nên người đời mới gọi ta là Hỏa Vân tôn giả.
Lâm Thanh Phong trong lòng vui vẻ, hắn nhìn Hỏa Vân tôn giả sống tới vạn năm thì chắc hẳn cũng không yếu đi đâu, hắn gật đầu rồi nói.
-Trước tiên ta muốn hiểu rõ thực lực của ngươi một chút, ngươi theo ta qua đây.
Nói rồi Lâm Thanh Phong đứng lên dẫn theo Hỏa Vân tôn giả đi đến một nơi khoảng cách khá xa, thầm nghĩ khoảng cách như thế này cũng đủ, Lâm Thanh Phong dừng lại rồi nói.
-Trước tiên, nếu ngươi có thể chịu được vài đấm của ta thì ta có thể giới thiệu một người thiên phú rất cao, mang theo hỏa hệ linh căn cho ngươi làm đệ tử, ta hứa chắc chắn với ngươi nếu ngươi nhìn thấy thì ngươi sẽ không cách nào từ chối hắn.
-Còn nếu ngươi không chịu được thì cũng đừng suy nghĩ nữa.
Hỏa Vân tôn giả nhíu mày, hắn không thể tin được lại có một tên luyện khí kì tiểu tử nghi ngờ thực lực của hắn, nên hắn rất nhanh đồng ý.
-Được, hiện tại ta sẽ đứng đây cho ngươi đánh, nếu lời ngươi nói là sự thật thì ta không có ý kiến, còn nếu như ta thấy người mà ngươi nói không đạt yêu cầu của ta thì ta sẽ truy sát ngươi.
Lâm Thanh Phong nghe vậy gật đầu, đừng đùa thiên phú của tỷ muội Nam Cung Mị Ảnh rất cao, đặc biệt là Nam Cung Tuyết mười tám tuổi dùng luyện khí quyết tu luyện tới luyện khí tầng 7 hỏi trên đại lục này ai dám chắc mình sẽ làm được? Nên Lâm Thanh Phong rất tin tưởng tên này sau khi biết được thiên phú của nàng thì có đuổi hắn cũng không đi.
Lâm Thanh Phong bắt đầu suy nghĩ một chút, hắn không biết sức mạnh của hắn như thế nào nên đòn đầu tiên hắn rất tùy ý… dùng 50% sức mạnh tát mặt Hỏa Vân tôn giả.
Hỏa Vân tôn giả có chút bất ngờ, hắn không thể tin được một tên luyện khí kì lại có tốc độ nhanh tới như vậy tốc độ cỡ này thì cũng gần bằng với Luyện Hư kì a, hắn không kịp chuẩn bị nên bị tát bay thật xa.
Một lúc sau hắn lại bay trở về trên mặt không có dấu tay lưu lại, nhìn tới đây Lâm Thanh Phong gật đầu, rất tốt Hỏa Vân tôn giả khá mạnh, bị hắn tát mà vẫn không lưu lại được dấu ấn trên mặt.
Hỏa Vân tôn giả vừa mới đáp xuống thì Lâm Thanh Phong lại tiếp tục cái tát thứ hai, lần này hắn dùng 100% sức mạnh.
Hỏa Vân tôn giả giật mình, lần này Lâm Thanh Phong ra tay còn nhanh hơn lần trước, còn tốt lần này hắn kịp phản ứng đưa tay lên đỡ lấy bàn tay của Lâm Thanh Phong, nhưng lực phản chấn vẫn làm cho tay hắn tê rần.
Trong lòng Hỏa Vân tôn giả khiếp sợ, trong lòng hắn đang hò hét, lực đạo này còn hơn cả một kích toàn lực của Luyện Hư kì viên mãn à, thanh niên hiện tại đáng sợ tới mức này sao?
…..Hết Chương 32…..