Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂
“Haha, đa tạ tiểu ca.” Tiếp nhận lấy ngọc giản, Lâm Thanh Phong đồng thời lấy
ra một viên linh thạch hạ phẩm, đưa cho tên binh sĩ rồi cười hỏi.
-Chúng ta đã rời đi cũng được một khoảng thời gian, ngươi có thể cho bọn ta hỏi một chút tình hình hiện tại trong thành sao? Có những chuyện gì cần chúng ta phải để ý sao?
“Ừm? Cái này là?” Nhận lấy viên linh thạch, tên binh sĩ trợn mắt một cái,
trong phút chốc hắn liền nhận ra thứ này là gì, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn
xung quanh.
Để bảo vệ danh tính của người vào thành, tránh đi một ít kẻ thù, vì thế khoảng
cách của bàn ghi danh và hàng người cách nhau khá xa, nơi này chỉ có một tên
binh sĩ đang ghi danh và Lâm Thanh Phong hai người mà thôi.
Mặc dù làm như vậy cũng không có trứng gì dùng, nhưng dù sao cũng tránh được
một ít phiền phức không đáng có.
Nhìn ra không có ai để ý tới bên này, lúc này tên binh sĩ mới nhanh chóng thu
lấy viên linh thạch vào túi, nhìn sang một tên binh sĩ khác đứng ở phía xa rồi
hét lên.
-Tiểu Cẩu, ngươi tới đây ghi danh giúp ta một chút, ta có việc gấp.
Những tên binh sĩ này, bọn hắn chỉ là những tên Luyện Khí kì mà thôi, bọn hắn
vẫn giống như người bình thường, cần ăn uống, cũng cần giải quyết việc riêng
tư, vì thế chuyện bọn hắn giúp nhau thay ca trong giờ làm việc là một chuyện
rất bình thường.
“Tốt, A Ngưu ca.” Tên binh sĩ được gọi là Tiểu Cẩu nhanh chóng đáp ứng một
tiếng sau đó liền chạy tới.
“Ngươi giúp ta một chút, ta dẫn người này đi tham quan thành, tối nay ta sẽ
mời ngươi ăn một bữa.” Nhìn Tiểu Cẩu chạy tới, A Ngưu vỗ vai cười nói.
“Hắc hắc, ta hiểu nha.” Tiểu Cẩu cười đáp, việc này đối với bọn hắn là rất
bình thường, nhiều tên thương nhân cũng như vậy, để tìm hiểu một chút hoàn
cảnh trong thành, thường hay đút lót bọn họ một chút để bọn họ dẫn đi tham
quan một vòng.
Đối với những tên binh sĩ này, Nam Cung Thành cũng giống như là nhà của bọn
họ, chỉ dẫn người đi dạo một vòng quanh nhà liền có được một chút tiền, bọn họ
đương nhiên rất vui vẻ.
“Người kế tiếp.” A Ngưu thuần thục hét lớn một tiếng rồi quay sang Lâm Thanh
Phong.
-Tiểu ca, dẫn người của ngươi tới đây đi theo ta, ta sẽ dẫn đường cho các ngươi.
“Như vậy phiền phức ngươi rồi.” Lâm Thanh Phong cười đáp một tiếng, sau đó dẫn
bọn người Nam Cung Mị Ảnh đi theo A Ngưu.
Lâm Thanh Phong ngay từ lần đầu tiên đã đưa ra một viên Linh Thạch Hạ Phẩm,
thứ này chỉ có những gia tộc trong thành mới có thể sở hữu, còn A Ngưu bọn hắn
chỉ là đám binh lính quèn, rất ít khi được sử dụng, trong mắt A Ngưu thì Lâm
Thanh Phong là một tên đại gia, dẫn đường cho một tên đại gia đương nhiên hắn
rất vui vẻ rồi.
“Nam Cung Thành trong những năm gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngoại trừ
thành chủ vẫn nắm giữ quyền lực cao nhất….”
Hơn mười năm, hoàn cảnh ở Nam Cung Thành cũng có rất nhiều thay đổi, nếu lúc
trước Lâm Thanh Phong không đột nhiên nghĩ ra để A Ngưu dẫn đường, thì bốn
người bọn họ thật sự có thể bị lạc.
A Ngưu một đường nói liên tục, căn bản không ngừng nghỉ, không có cách nào,
hắn đã nhận việc thì phải thực hiện một cách tốt nhất, nếu có thể làm vui lòng
Lâm Thanh Phong có thể hắn sẽ được thưởng thêm nha.
Một đường đi tới, theo lời của A Ngưu, Lâm Thanh Phong biết được, những năm
này, Bách hiểu Sinh luôn luôn trợ giúp Nam Cung gia tộc, chỉ cần Nam Cung gia
tộc không làm ra những hành động điên rồ thì Bách Hiểu Sinh liền nhắm mắt cho
qua.
Với điều kiện như vậy, Nam Cung gia tộc có thể bành trướng thâu tóm những gia
tộc khác, nhưng Nam Cung gia tộc lại không làm vậy, chỉ một dạng an phận thủ
thường, chăm chú làm ăn, không gây sự với bất kì ai, cũng không có bất kì ai
gây chuyện với Nam Cung gia tộc, thậm chí có một vị thiếu gia của một gia tộc
khác, lúc trước hắn chỉ tát một tên nô bộc của Nam Cung gia tộc một cái mà
thôi, khi trở về liền bị tộc trưởng đuổi ra khỏi gia tộc.
Hiển nhiên Nam Cung gia tộc đã trở thành một gia tộc không một ai dám động
tới, chỉ có thể trở thành bạn, không thể trở thành kẻ thù.
Đối với những binh sĩ bình thường như A Ngưu, bọn hắn cũng không hiểu rõ ràng
nguyên do là vì sao, nhưng bọn hắn có thể đoán được một chút, hơn mười năm
trước Nam Cung gia tộc trong một ngày xuất hiện một vị tiền bối lật tay diệt
sạch Bạch gia, nhưng chuyện này đã được Bách Hiểu Sinh ra lệnh nghiêm cấm loan
truyền, chỉ cần tiết lộ một chút liền bị giết, vì thế A Ngưu cũng không nói
ra.
“Là như vậy sao?” Lâm Thanh Phong trầm ngâm suy nghĩ, mặc dù A Ngưu không nói,
nhưng hắn vẫn đoán được nguyên do Bách Hiểu Sinh làm như vậy. nhưng hắn cũng
có chút vui vẻ, bởi vì Nam Cung gia tộc không dựa vào tên của hắn đứng ra làm
xằng làm bậy.
-Ngươi có thể dẫn bọn ta tới Nam Cung gia tộc sao?
“Ồ? Đương nhiên là có thể nha.” A Ngưu vui vẻ gật đầu đáp.
-Nam Cung gia tộc rất nổi tiếng, các ngươi tùy tiện tìm một người nào đó trong thành đều có thể dẫn đường cho các ngươi tới đó.
“A Ngưu ca.” Vào lúc này, từ phía sau bọn họ vang lên một giọng nói nữ tính,
Lâm Thanh Phong có chút nghi hoặc xoay người lại, chỉ thấy một vị nữ tử trẻ
tuổi ăn mặc một bộ quần áo sang trọng đứng tại đó, vui vẻ chạy tới bên này.
“Xuân nhi.” Nhận ra vị nữ tử, A Ngưu cũng vui vẻ đáp lời.
-Sao muội lại ở đây?
“Muội đang đi dạo nha, còn huynh? Vì sao huynh lại ở đây? Huynh trốn việc?” Nữ
tử hai mắt híp lại, tràn đầy ý vị hỏi.
A Ngưu xoắn xuýt ho nhẹ một tiếng, liền đáp.
-Ta cũng đang làm việc à, những vị này đã rời đi Nam Cung Thành một khoảng thời gian, hiện tại ta đang đưa bọn họ đi dạo xung quanh thôi.
Lúc này hắn mới hướng về Lâm Thanh Phong gãi đầu nói.
-Để các vị chê cười, đây là Dương Xuân, nàng là bằng hữu của ta.
“Không có chuyện.” Lâm Thanh Phong lắc đầu cười nói.
-Dương Xuân cô nương tốt, tại hạ là Lâm Thanh Phong, là ta đã nhờ vả A Ngưu huynh đệ dẫn đường cho bọn ta.
“Lâm công tử tốt.” Dương Xuân gật đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó liền
hỏi.
-Mọi người đang muốn đi đâu? Ta có thể theo cùng sao?
“Đương nhiên rồi, có thêm một người thì còn gì bằng.” Lâm Thanh Phong gật đầu
cười đáp.
“Oa… Nam Cung gia tộc sao? Ta còn chưa một lần được vào đây đâu.” Đứng trước
cổng Nam Cung gia, Dương Xuân một mặt ngạc nhiên nhìn Nam Cung Mị Ảnh.
-Mị Ảnh tỷ tỷ là người của Nam Cung gia tộc?
“Ừm.” Nam Cung Mị Ảnh gật đầu cười.
-Đã lâu rồi cũng không trở về, lần này nhân tiện về nhìn một chút.
A Ngưu ở một bên cũng không có chút kinh ngạc, ngay từ lúc nghe bọn người Lâm
Thanh Phong muốn tới Nam Cung gia tộc thì hắn cũng đã có chút suy đoán, hiện
tại đã tới nơi thì hắn liền chắp tay nói.
-Lâm công tử, ngài đã tới nơi cần đến, như vậy ta cũng xin phép rời đi.
“A Ngưu ca, chúng ta ở lại một chút không được sao?” Nghe được A Ngưu liền
muốn rời đi, Dương Xuân có chút buồn bã.
A Ngưu một mặt bất đắc dĩ, đưa tay xoa đầu Dương Xuân nói.
-Để lần khác đi, muội cũng biết ta còn có việc nha.
“Lại là lần khác.” Dương Xuân bĩu môi.
-Huynh nói câu này bao nhiêu lần, nhưng có lần nào huynh đi với muội đâu?
“Ài, ta cũng không có biện pháp nha.” A Ngưu chỉ có thể cười khổ, xoay người
cúi đầu với Lâm Thanh Phong.
-Lâm công tử, ta xin phép rời đi.
A Ngưu đã muốn rời đi, Lâm Thanh Phong cũng không tiện giữ lại, lấy ra một
viên linh thạch hạ phẩm đưa cho hắn cười nói.
-Tốt thôi, A Ngưu huynh đệ, lần sau có dịp thì ta sẽ đãi ngươi một bữa.
“Đa tạ công tử.” Tiếp nhận viên linh thạch hạ phẩm A Ngưu gật đầu một cái liền
xoay người rời đi, cũng không để ý tới Dương Xuân một mặt hờn dỗi ở cạnh bên.
Nhìn sang Dương Xuân hai mắt vẫn trông ngóng nhìn theo A Ngưu, Nam Cung Mị Ảnh
cũng không nỡ để nàng một mình, chỉ có thể hỏi.
-Dương Xuân muội muội, ngươi muốn cùng chúng ta vào trong sao?
Dương Xuân có chút buồn bã lắc đầu nói.
-Đa tạ ý tốt của tỷ, nhưng hiện tại ta muốn ở một mình.
Nói rồi, Dương Xuân liền rời đi, Nam Cung Mị Ảnh muốn giữ lại nàng, nhưng Lâm
Thanh Phong lắc đầu cười nói.
-Lão bà, ta biết ngươi muốn giúp bọn họ.
-Nhưng ngươi cũng nhìn thấy, Dương Xuân nàng một thân y phục sang trọng, đoán chừng nàng là tiểu thư của một gia tộc nào đó, còn A Ngưu chỉ là một tên lính mà thôi.
-Ở nơi này bọn họ căn bản rất khó tới được với nhau, chúng ta có thể giúp bọn họ một tay, nhưng mà...
Đang nói giữa chừng, Lâm Thanh Phong cảm nhận được điều gì đó, liền hừ lạnh
nói.
-Chiến Thiên, ngươi qua bên kia mang A Ngưu về đây, đồng thời dạy dỗ bọn người kia một chút, nếu bọn hắn có ý kiến gì khác thì nói bọn hắn tự mình tới gặp ta đi.
“Đã rõ, sư phụ.” Chiến Thiên có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều
liền rời đi.
….Hết Chương 322…