Yêu Cầu Kì Lạ?


Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂

Chát…

“A…a…vì sao????”

Tiếng thanh thúy vang lên, kèm theo đó là một tiếng hét thảm, Nguyên Anh hai
mắt chảy nước, ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, một mặt “không thể tin” nhìn về
phía sau, chỉ thấy Lâm Thanh Phong bĩu môi.

-Ta bảo ngươi đánh thức hắn, cũng không bảo ngươi thừa dịp hắn bệnh mà ức hiếp hắn nha.

“Hô.” Nghe được lời này, Son Goku liền giật mình, thở ra một hơi nhẹ nhõm, gãi
đầu nói.

-Ra là Nguyên Anh nha, ta còn tưởng là địch nhân truy sát ta đây.

-Thanh Phong huynh đệ, Vegeta hắn đâu?

“Vừa tỉnh lại cũng không lo cho bản thân mà liền lo lắng cho tốt “bạn gay”
sao?” Lâm Thanh Phong trong lòng thầm nghĩ, ngoài mặt thì lắc đầu nói.

-Vegeta hắn đã rời đi,

-Hắn không muốn mãi bị ngươi dẫn trước, vì thế hắn ra đi để tìm đường trở nên mạnh mẽ hơn.

-Vài năm sau hắn sẽ trở lại, khi đó ngươi đừng để hắn vượt mặt quá xa mới tốt.

“Ồ? Là như vậy sao?” Son Goku tròng mắt đảo một vòng sau đó hai mắt phát sáng
gật đầu nói.

-Ta cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn mới được.

“Tiếp theo ngươi dự tính như thế nào?” Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút rồi
hỏi.

-Những hiểu biết của ta về sức mạnh của người Saiyan các ngươi cũng đã hết, ta không còn biện pháp nào để giúp ngươi nhanh chóng tăng lên thực lực nữa.

-Ngươi có muốn giống như Vegeta, tự mình rời đi để tìm kiếm sức mạnh?

Vốn nghĩ rằng sau khi nghe được lời này, Son Goku sẽ có chút thất lạc, nhưng
ngược lại, hắn một mặt thản nhiên cười nói.

-Haha, ta liền biết kiến thức của ngươi có hạn.

Phụt…

“Haha…Đại ca… ngươi bị hắn kinh bỉ nha.” Nguyên Anh ôm bụng cười to, Yêu Đan
Tiểu Long cũng run rẩy không thôi, nhìn qua là có thể biết nó đang nén cười,
Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, hắn tự nhận đúng thật là kiến thức của hắn
không có nhiều, nhưng bị một tên não tàn nói thẳng mặt là tư vị gì?

“Không được, phải nhịn, hắn là não tàn, đừng chấp nhất với hắn.” Hít sâu một
hơi đè nén xung động muốn đánh người, Lâm Thanh Phong còn đang muốn nói gì đó,
nhưng Son Goku đã thản nhiên lên tiếng.

-Không sao cả, Thanh Phong huynh đệ, ngươi không cần cảm thấy có lỗi, mặc dù kiến thức của ngươi có hạn, nhưng ngươi đã giúp đỡ chúng ta nhiều lắm.

“Hắc? Còn không cần cảm thấy có lỗi? Ngươi mắng người khác, còn bảo người khác
không cần cảm thấy có lỗi? Ngươi… chết chắc.” Tiểu Long, Nguyên Anh cả hai đều
trợn tròn mắt, một mặt sùng bái nhìn Son Goku.

Đúng như bọn nó nghĩ, Lâm Thanh Phong trên trán đã bắt đầu xuất hiện gân xanh,
xung động muốn đánh người vừa mới đè nén xuống lại trỗi dậy, Son Goku vẫn hồn
nhiên không hay biết tiếp tục nói.

-Bản thân là Võ Sư, ta tự mình hiểu rõ, chỉ có tự mình trở nên mạnh mẽ mới là chính đạo

-Ngươi trợ giúp chúng ta khai phát năng lực của người Saiyan đã là rất tốt rồi.

-Mọi chuyện tiếp theo, cứ để chúng ta tự mình lo liệu đi.

“Đương nhiên là các ngươi tự mình lo liệu, nhưng trước đó, chúng ta hình như
quên mất một chút chuyện đúng không?” Lâm Thanh Phong trên miệng kéo lên nụ
cười tàn nhẫn.

“Ồ? Việc gì?” Son Goku một mặt mộng bức, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Lâm
Thanh Phong, hắn liền có dự cảm không tốt, chỉ thấy Lâm Thanh Phong cười nói.

-Ban đầu, ngươi bảo là ngươi muốn luận bàn với ta nha.

-Lúc đó Vegeta vẫn ở đây, ta đương nhiên không thể bên trọng bên khinh, vì thế đã nhận lời luận bàn với hai người các ngươi cùng một lúc.

-Còn hiện tại, hắn đã đi rồi, đương nhiên là hai người chúng ta có thể cùng nhau luận bàn nha.

“Luận bàn? Ngươi đây là muốn đánh ta đi?” Son Goku nội tâm chợt nhảy, nhìn Lâm
Thanh Phong từng bước tới gần, tự thân hắn liền cảm nhận được nguy hiểm, nhánh
chóng khoa tay múa chân nói.

-Đừng nha Thanh Phong huynh đệ…

-Có chuyện gì…từ từ nói…

-Ta đang bị thương a…

“Không sao cả, sẵn mang thương thế, lúc sau chúng ta chữa luôn một lần là
được.” Lâm Thanh Phong tàn nhẫn đáp một câu, Son Goku khóc không ra nước mắt.

Tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp nơi….

….

Nửa giờ sau, Lâm Thanh Phong rốt cục dừng tay, thở ra một ngụm khẩu khí, gật
đầu cười nói.

-Tốt, lần này ta tha thứ cho ngươi.

Lâm Thanh Phong vui vẻ rời đi, lúc này Nguyên Anh, Tiểu Long cả hai mới dám
bước lại gần Son Goku xem xét tình trạng của hắn, Nguyên Anh chỉ biết tặc lưỡi
lắc đầu cảm thán.

-Thật tội nghiệp a, có cần phải mạnh tay như thế này hay không?

“Đúng thật là ra tay có chút nặng.” Tiểu Long thân thể xoay tròn vài vòng rốt
cục cũng đồng ý với Nguyên Anh.

Tình trạng Son Goku lúc này không tốt lắm, mặt mũi sưng thành đầu heo, nếu
không phải Nguyên Anh, Tiểu Long cả hai đứng bên ngoài quan sát ngay từ lúc
đầu thì bọn chúng cũng không chắc rằng chính mình có thể nhận ra tên đang nằm
trên mặt đất này là Son Goku đâu.

Nguyên Anh không biết lấy từ đâu ra một cành cây nhỏ, ngồi xổm một bên chọt
chọt vào mặt Son Goku rồi nói.

-Alo?

-Huynh đệ, ngươi còn sống hay không?

-Có cần chúng ta đào một cái hố giúp ngươi hay không?

“Đào hố làm gì?” Tiểu Long một mặt mộng bức hỏi, Nguyên Anh bĩu môi đáp.

-Ngươi nghĩ chúng ta đào hố làm gì? Đương nhiên là chôn hắn a.

-Đừng nói nhiều, hắn vẫn không trả lời, đoán chừng đã về miền cực lạc rồi, chúng ta mau đào cho hắn một ngôi mộ a, cũng không thể để hắn “phơi thây nơi hoang dã” như thế này nha.

“Con mẹ ngươi, ngươi là cố ý muốn chôn hắn đi? Ngươi nghĩ ta nhìn không ra hắn
còn đang hô hấp sao?...Nhưng mà...cảm thấy thật vui a?” Tiểu Long suy nghĩ một
chút rồi gật đầu đáp ứng, sau đó liền qua một bên thành thật đào một cái hố.

Son Goku trong lòng khổ sáp không thôi, Lâm Thanh Phong trước đó đã đánh sưng
hết huyệt đạo của hắn, khiến hắn một thân Linh Lực không thể điều động, ngay
cả Khí cũng như vậy, vì thế hiện tại hắn không thể cử động.

Nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo, nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai tên này, nhưng
bởi vì không thể cử động, chỉ có thể nhỏ giọng nói từng câu ngắt quãng.

-Ta...vẫn...còn...tốt...

“Ta phải phối hợp với nó một chút.” Tiểu Long bỏ ngoài tai những tiếng rên rỉ
của Son Goku, đi qua một bên đào mộ, Nguyên Anh khóe miệng kéo lên nụ cười ác
ý âm thầm nói.

-Cảm giác có đồng bạn, thật tốt a.

-Ta còn chưa thử cảm giác chôn sống người ta đâu.

“Hắc hắc...” Nguyên Anh càng nghĩ càng vui vẻ hơn, lớn tiếng nói.

-Tiểu Long, ra sức đào nha...

“Các ngươi...” Son Goku một mặt không thể tin mà nhìn Nguyên Anh, chỉ thấy nó
dùng sức nâng lên thân thể của bản thân mình, một mặt đắc ý đi tới “mộ phần”
vừa được đào, Son Goku run rẩy liên hồi cắn răng nói.

-Thanh...Phong...huynh đệ...cứu...ta...

“Ồ? Có phải hắn vừa nói gì hay không?” Nghe được Son Goku rên rỉ, Tiểu Long
cũng rất “phối hợp” một mặt “nghi hoặc” nhìn về Nguyên Anh đang nâng lấy Son
Goku, chỉ thấy Nguyên Anh liền lắc đầu nói.

-Ngươi điên sao? Người chết làm sao có thể nói chuyện?

-Đừng nói nhảm, mau mau làm nhanh một chút, chúng ta còn phải chôn hắn đây.

“Cũng đúng, có thể là ta đã nghe lầm.” Tiểu Long như đã “hiểu ra” cố sức đào
mộ phần sâu thêm một chút...ước chừng sâu hơn 20 mét, tới lúc này nó mới cảm
thấy thỏa mãn liền tránh sang một bên nói.

-Tốt a, ngươi mau đặt hắn vào, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm đây.

“Tới ngay.” Nguyên Anh đáp lời một cái, dùng sức nắm lấy Son Goku thả xuống
hố, Nguyên Anh tuy rằng rất tùy ý, nhưng thực ra nó đã tính toán rất kĩ càng.

Son Goku mặc dù thương tích khắp người, nhưng đa phần đều là vết thương ngoài
da, những vết thương nặng nhất trên người hắn lúc này chỉ là những chỗ xương
gãy mà thôi, dù là một tên Hóa Thần Kì bình thường mang theo thương tích tương
tự, có rơi tự do xuống cái hố 20 mét này cũng không có chuyện, thì đừng nói
chi tới Son Goku.

Còn việc lỡ như chôn Son Goku, sau đó hắn liền chết rồi? Đừng nói giỡn, Son
Goku tốt xấu gì cũng là Hóa Thần Kì, dù cho có bị chôn sâu 100 mét, hắn vẫn có
thể thoi thóp vài ngày nha, huống chi tình huống của Son Goku, Nguyên Anh đã
đánh giá rất rõ ràng, chỉ qua vài giờ nữa thì hắn liền hồi phục, khi đó hắn
còn muốn nằm chờ chết trong mộ sao?

“A...a...” Rơi xuống hố, Son Goku cắn răng thều thào hét lên, hắn khóc không
ra nước mắt, trợn mắt nhìn Nguyên Anh trên miệng hố một mặt tươi cười ác ý
khoanh tay đứng nhìn.

Bỗng dưng từ phía sau Nguyên Anh, Lâm Thanh Phong xuất hiện, nhìn Son Goku nằm
trong hố, một mặt vui mừng như bắt được cọng cỏ cứu mạng, hắn liền cau mày
hỏi.

-Hai bọn ngươi đang làm gì? Vì sao lại để hắn nằm trong đó?

“A, không tốt...là đại ca, chúng ta phải làm gì đây?” Tiểu Long run rẩy vài
cái, trong lòng nhảy loạn, chỉ thấy Nguyên Anh một mặt chán nản lắc đầu nói.

-Đại ca, do ngươi đánh hắn quá nặng, có lẽ đã đánh trúng đầu hắn đi, nên hắn đã nhờ ta giúp hắn đào một cái hố, sau đó chôn hắn.

“Ồ? Yêu cầu kì lạ như vậy?” Lâm Thanh Phong híp mắt nhìn chằm chằm Nguyên Anh,
nói nhảm cái gì? Lâm Thanh Phong là người trực tiếp đánh, hắn có thể không
biết sao? Nhìn Nguyên Anh bề ngoài một mặt bất đắc dĩ, nhưng mồ hôi lạnh chảy
đầy đầu, trong lòng xoắn xuýt không thôi, một lúc sau Lâm Thanh Phong rốt cục
cười nói.

-Yêu cầu kì lạ như vậy? Nhưng dù sao cũng là hắn muốn nha, các ngươi cứ làm theo “mong muốn” của hắn.

....Hết Chương 317....


Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ - Chương #318