Ta Muốn Tự Tay Phế Bỏ Nguyên Anh.


Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂

“Là hai người các ngươi làm chuyện tốt?” Nhìn Vô Cực Tử cùng Nam Cung Tuyết
đồng loạt quay đầu che mặt không dám nhìn mình, Lâm Thanh Phong đầu não nhanh
chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thở dài một hơi.

-Tiền bối ta…

“Tiền thì không có, mạng thì có một đầu, tiền bối ngươi cứ việc lấy nha.” Lâm
Thanh Phong còn chưa dứt lời, từ bên kia Nguyên Anh đã nói chen vào.

“…”

Lâm Thanh Phong trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hắn mới nói ra.

-Tiểu Linh… phiền ngươi có thể để nó im lặng sao?

-Đại ca… ngươi… a lặc… đừng bóp cổ… mạnh như vậy… sẽ chết… sát phu ….a….a….

Nguyên Anh hai mắt trắng dã, khóe miệng bắt đầu sùi bọt, nhưng ở đây không ai
quan tâm tới tình trạng của nó, nó là Nguyên Anh, đừng nói sẽ bị bóp cổ tới
mức hai mắt trợn trắng miệng sùi bọt mép, nó làm gì có nước bọt a? Chỉ cần là
người hơi có đầu óc một chút nhìn qua liền biết nó đang giả trang.

Bất quá diễn kỹ của Nguyên Anh ngày một tăng cao, nếu không phải vì cơ thể nhỏ
bé, đồng thời lúc nào cũng phát ra kim quang, hai đặc điểm để người ta nhận
biết nó là Nguyên Anh, thì có thể sẽ bị nó lừa gạt đi.

Nhìn Nguyên Anh đã im lặng, Lâm Thanh Phong lúc này mới thở ra một hơi nhẹ
nhõm, hướng về Lão Tông chủ gãi đầu cười khan.

-Lão Tông chủ, ngài là đại nhân, cũng đừng chấp nhặt tiểu nhân như ta nha.

“Hừ, mau bồi…A lặc? Vô Cực Tử... ngươi….” Lão Tông chủ bĩu môi một cái, hắn
còn đang muốn nói gì đó, nhưng Vô Cực Tử rốt cục cũng nhìn không nổi, còn chưa
đợi Lão Tông chủ nói dứt lời liền ra tay, Lão Tông chủ bị đánh bất ngờ không
kịp phản ứng, chỉ có thể một mặt mộng bức ngã xuống đất bất tỉnh.

“Ta nhìn không nổi.” Vô Cực Tử bất đắc dĩ thở ra một hơi, sau đó nhìn Lâm
Thanh Phong giải thích.

-Ngươi đừng quản hắn, những năm này hắn muốn tiền tới điên rồi, gặp mặt ai cũng muốn đòi tiền.

“Đại gia, còn không phải do ngài gây họa sao?” Lâm Thanh Phong khóe miệng co
quắp, nhưng hắn cũng không muốn xoắn xuýt chuyện này quá nhiều, chỉ đành thở
ra một hơi rồi hướng về Nam Cung Mị Ảnh nói.

-Mọi chuyện ở nơi này đã xong.

-Lão bà, ngươi hãy cùng mọi người tới Hỏa Vân Tông ở tạm vài ngày a, ta sẽ ở lại đây hộ pháp cho Son Goku cùng Vegeta, sau khi hai người bọn hắn xong chuyện, ta sẽ cùng bọn hắn trở về.

“Tốt a phu quân, thiếp cũng muốn trò chuyện với tiểu Tuyết đây.” Nam Cung Mị
Ảnh cũng không có ý kiến, vui vẻ gật đầu đồng ý.

“Cũng tốt, bọn ta sẽ trở về trước, Son Goku tên kia có nắm giữ lệnh bài có thể
tiến nhập trận pháp, các ngươi có thể tự do ra vào.” Vô Cực Tử vừa nói, đồng
thời vừa cúi xuống vác Lão Tông chủ lên vai sau đó đi tới bên cạnh Chiến
Thiên.

“Vô Cực Tử tiền bối, ngài làm gì?” Chiến Thiên ngây ngốc hỏi.

“Con bà ngươi, dùng dịch chuyển tức thời đưa bọn ta về a? Pháp thuật của ngươi
tiện lợi như vậy, còn muốn chúng ta tự bay về?” Vô Cực Tử trên trán nổi lên
gân xanh, cắn răng nói.

-Ta cũng không muốn vừa bay vừa vác tên này a.

“’Nhưng mà…” Đối mặt với ánh mắt của Vô Cực Tử, Chiến Thiên có chút chột dạ
xoắn xuýt nói.

-Ta chỉ có thể dịch chuyển những người có tu vi Hợp Thể Kì trở xuống.

-Còn ngài thì…

Nói tới đây, giọng nói của Chiến Thiên ngày càng nhỏ, nhưng không cần nghe thì
ai cũng biết được, Vô Cực Tử có tu vi Đại Thừa kì, đương nhiên Chiến Thiên sẽ
không mang theo hắn được.

“Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?” Vô Cực Tử trên trán nổi gân xanh, hừ lạnh một
tiếng rồi chỉ tay sang Lâm Thanh Phong.

-Ngươi nói ngươi chỉ có thể dịch chuyển tu vi dưới Hợp Thể Kì Viên Mãn, như vậy hắn đây?

“Ta chỉ là Nguyên Anh Viên Mãn.” Lâm Thanh Phong ngay lập tức đáp lời, đồng
thời chỉ tay về phía Nguyên Anh.

-Tiền bối ngài xem, Nguyên Anh của ta ở đó, nó vẫn còn chưa trở thành Nguyên Thần đâu.

“…”

Vô Cực Tử cắn chặt răng cúi đầu im lặng không biết nói gì, một lúc sau thân
ảnh liền biến mất, đương nhiên là hắn đã nhận mệnh mang theo Lão Tông chủ trở
về.

Bởi vì tu vi cách Chiến Thiên quá xa nên hắn không thể sử dụng dịch chuyển tức
thời? Nếu người khác không biết rõ pháp thuật này thì sẽ tin, cũng giống như
Vô Cực Tử.

Bởi vì thường thức thì đúng là như vậy, dù cho có là pháp thuật mạnh mẽ tới cỡ
nào, nhưng nếu người sử dụng có tu vi quá thấp thì sẽ không thể ảnh hưởng tới
người có tu vi cao hơn.

Nhưng Chiến Thiên có thể dùng dịch chuyển tức thời mang Lâm Thanh Phong đi
khắp nơi, mà tu vi của Lâm Thanh Phong sẽ yếu hơn Vô Cực Tử sao? Đừng quên Lâm
Thanh Phong ngoài việc có tu vi Nguyên Anh Viên Mãn, thì hắn còn là một con
Yêu Thú cấp 8 đỉnh phong a.

Yêu Thú cấp 8 đỉnh phong cũng tức là Đại Thừa Kì Viên Mãn, tu vi của hắn chỉ
có hơn chứ không thể nào kém Vô Cực Tử, Chiến Thiên có thể mang Lâm Thanh
Phong dịch chuyển tức thời, lại không thể mang theo Vô Cực Tử? Chuyện cười a.

Lâm Thanh Phong biết được điểm này, nhưng Vô Cực Tử lại không biết, dù sao
ngay từ lúc gặp mặt, Lâm Thanh Phong cũng chưa từng để lộ ra một chút Yêu Khí
nào, chỉ có duy nhất một lần hắn ra tay ngăn cản Hỏa Thánh là sử dụng Yêu Khí,
nhưng lúc đó lượng Yêu Khí mà hắn sử dụng rất ít, Vô Cực Tử lại ở quá xa, cũng
không thể cảm nhận được.

Cũng vì hiểu rõ điểm này, ngay khi nghe Chiến Thiên giải thích với Vô Cực Tử
thì Lâm Thanh Phong liền biết hắn không muốn mang Vô Cực Tử trở về.

Ở chung với Chiến Thiên bấy lâu, Lâm Thanh Phong cũng hiểu biết một chút tính
cách của Chiến Thiên, hắn tin tưởng Chiến Thiên làm như vậy là có nguyên nhân,
nên cũng không nói ra mà chỉ nhẹ nhàng phối hợp với Chiến Thiên, đóng một màn
kịch lừa đi Vô Cực Tử.

Nhìn Vô Cực Tử ôm một bụng bất đắc dĩ vác theo Lão Tông chủ rời đi, Lâm Thanh
Phong lúc này mới nhìn sang Chiến Thiên cau mày nói.

-Hiện tại, có thể giải thích cho ta lý do sao?

“Hắc, đệ tử chỉ cảm thấy làm vậy…khá thú vị.” Chiến Thiên khóe miệng kéo lên
nụ cười đáp lời.

“Từ khi nào ngươi lại học Nguyên Anh một dạng tác tử?” Lâm Thanh Phong đưa tay
bóp trán, đầu não của hắn có chút đau nhức, hắn có cảm giác tên đệ tử duy nhất
của mình sẽ bị Nguyên Anh dạy hư mất, chỉ mới tiếp xúc với Nguyên Anh chưa đầy
một ngày, Chiến Thiên đã bắt đầu tác tử, về sau không biết sẽ như thế nào? Nếu
lại trở thành một Nguyên Anh thứ 2 thì Lâm Thanh Phong liền khóc không ra nước
mắt.

“Nhất định phải để hắn tránh xa Nguyên Anh.” Lâm Thanh Phong trong lòng âm
thầm quyết định một câu, sau đó liền nói.

-Mau đưa mọi người trở về đi.

“Đã rõ, sư phụ.” Chiến Thiên gật đầu một cái sau đó đi tới bên cạnh Nam Cung
Mị Ảnh, lúc này Mị Nguyệt, Nam Cung Tuyết, Tiểu Linh đều đã chuẩn bị sẵn sàng,
tùy thời đều có thể rời đi.

“Khoan đã? Tiểu Linh, ngươi mau buông Nguyên Anh ra.” Nhìn thấy Tiểu Linh một
tay vẫn bóp cổ Nguyên Anh đứng cùng đoàn người, Lâm Thanh Phong cả người chảy
đầy mồ hôi, nhưng sau cùng hắn đã trễ.

Lâm Thanh Phong còn chưa nói hết câu, Chiến Thiên liền dùng dịch chuyển tức
thời mang theo đoàn người đi mất.

“…”

“A….” Lâm Thanh Phong trong lòng hét lớn, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất,
hắn khóc không ra nước mắt, vốn muốn để Chiến Thiên rời đi sớm một chút, tránh
xa Nguyên Anh, nhưng con hàng này vẫn còn bị Tiểu Linh bóp cổ, như vậy nó cũng
sẽ đi theo a.

“Đại ca, ngươi la hét cái gì a? Lão bà bà kia đi rồi, chúng ta nên ăn mừng mới
phải.” Ngay lúc này, giọng nói của Nguyên Anh từ phía sau lại vang lên, Lâm
Thanh Phong một mặt mộng bức nhìn nó.

Nhìn Lâm Thanh Phong thật lâu cũng không trả lời, ánh mắt liên tục thay đổi,
từ mộng bức, cho tới vui mừng, sau đó là tức giận rồi lại chuyển sang thở phào
nhẹ nhõm, Nguyên Anh tự thân cảm giác được một trận ác hàn, hai tay che ngực
một bộ “ta khinh bỉ ngươi” đồng thời phất tay nói.

-Ta là người đã có vợ, ta không chơi gay.

“Cút.” Lâm Thanh Phong trên trán nổi gân xanh lắc đầu mắng.

-Lần sau không cho phép ngươi tiếp cận Chiến Thiên.

“???” Nguyên Anh một mặt đầy dấu chấm hỏi, một lúc sau nó dường như đã hiểu
được chuyện gì đó liền gật đầu vỗ vai Lâm Thanh Phong một dạng “Ta đã hiểu”
nói.

-Đại ca, ngươi đừng lo, ta sẽ không câu dẫn “ bạn gay” của ngươi.

-Còn có, chuyện ngươi thích chơi “gay” ta sẽ không tiết lộ cho bất kì ai khác, ngay cả Mị Ảnh cũng không.

“…Ta muốn tự tay phế Nguyên Anh.” Lâm Thanh Phong trên trán nổi gân xanh, cắn
răng nuốt xuống một bụng tức giận, lắc đầu nói.

-Chúng ta qua bên kia xem xét Son Goku, Vegeta thôi.

-Đã hơn nửa giờ, ta nghĩ bọn hắn đã tách ra, cẩn thận một chút đừng để bọn hắn xảy ra chuyện.

Lâm Thanh Phong nói xong, cũng không để ý Nguyên Anh liền động thân bay đi.

“Đại ca… chờ ta nha.”

….Hết Chương 311….


Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ - Chương #312