Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂
“A? Hiện tại nhìn kĩ lại, thì ra là người quen nha.” Nguyên Anh vẫn còn đang
nằm sấp, hai tay ôm đầu, chổng mông “nhận mệnh” bỗng dưng lên tiếng.
Nguyên Anh vỗn dĩ cũng không có tinh thần lực, nguyên bản nó được sinh ra từ
Lâm Thanh Phong, nên nó vẫn có thể sử dụng tinh thần lực của Lâm Thanh Phong
để phát hiện Tiếu Hồng Trần từ phía xa, nhưng nó chỉ có thể làm như vậy nếu
được Lâm Thanh Phong cho phép mà thôi.
Hiện tại Lâm Thanh Phong ở hình dạng Yêu Thú, hắn không thể sử dụng tinh thần
lực được, vì thế tinh thần lực của hắn liền giao cho Nguyên Anh sử dụng.
Có thể hiểu một cách khác, ví dụ như tinh thần lực là một chương trình điều
khiển, mà ở lúc bình thường, Lâm Thanh Phong là máy chủ, có quyền chạy chương
trình đó, còn Nguyên Anh chỉ là máy phụ, một khi máy chủ có vấn đề, thì lúc
này máy phụ mới được quyền chạy chương trình.
Nhưng dù sao tinh thần lực cũng là của Lâm Thanh Phong, mặc dù lúc này Nguyên
Anh có thể sử dụng, nhưng nó cũng không thể sử dụng tinh thần lực một cách
hoàn mỹ như Lâm Thanh Phong được.
Tinh thần lực của Lâm Thanh Phong có thể bao phủ khuôn viên vạn dặm, nhưng
Nguyên Anh chỉ có thể nhìn rõ trong khoảng chừng 4-5 ngàn dặm mà thôi, còn ở
khoảng cách xa hơn thì nó chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ.
Cũng vì vậy, mà lúc trước nó nhận ra Tiếu Hồng Trần đang tới, nhưng nó cũng
không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của hắn, cho tới hiện tại, khoảng cách giữa
hai bên đã gần hơn một chút thì nó mới có thể nhìn ra.
“Người quen? Chúng ta có quen biết người nào ở Hàn Băng Tông sao?” Nghe được
lời này của nó, Nam Cung Mị Ảnh cau mày hỏi, lúc này nàng mới tỏa ra tinh thần
lực của mình để quan sát.
-Ồ? Đúng là có chút quen thuộc à? Nhưng không nhớ rõ là đã từng gặp ở nơi nào?
Nghe được lời này, Nguyên Anh mỉm cười thần bí.
-Đợi một lúc nữa thì đại tẩu sẽ nhớ ra thôi.
Một bên khác, Tiếu Hồng Trần vẫn dùng tinh thần lực của mình để dò tìm dấu
vết, nhưng tinh thần lực của hắn chỉ có thể bao phủ khoảng cách gần 2 ngàn dặm
mà thôi, không giống như Lâm Thanh Phong quái thai một vạn dặm như vậy.
Mà bọn người Lâm Thanh Phong vẫn còn cách hắn hơn 4 ngàn dặm, nên hắn vẫn chưa
phát hiện được.
“Quái? Làm sao lại có cảm giác sợ hãi như vậy?” Vẫn đang một đường dò tìm dấu
vết, lúc này Tiếu Hồng Trần bỗng dưng đánh một cái rùng mình, nội tâm nơm nớp
lo sợ, đây là trực giác của tu sĩ, chỉ khi nào tu sĩ gặp phải nguy hiểm thì
mới cảm nhận được.
Nhưng chỉ một số ít tu sĩ có thể cảm nhận được nguy hiểm, đương nhiên Tiếu
Hồng Trần cũng biết điều này, tin tưởng trực giác của mình, Tiếu Hồng Trần cắn
răng suy nghĩ.
-Phía trước có nguy hiểm, nhưng mà… Lam Ngọc còn đang ở phía trước, nàng sẽ không gặp nguy hiểm đi?
-Không được, dù có nguy hiểm, ta phải dùng mọi cách để cứu nàng.
Quyết định thật nhanh, Tiếu Hồng Trần liền gia tăng tốc độ.
Mặc dù Tiếu Hồng Trần quyết định thật nhanh, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt
mà thôi, nhưng vẻ mặt lưỡng lự của hắn làm sao qua mắt được Nguyên Anh? Nguyên
Anh con hàng này đã quá quen với điều này rồi, nên nó chỉ cần liếc mắt nhìn
qua một cái là hiểu được.
“A? Hắn sợ? Nhưng vẫn tiếp tục tiến lên?” Nguyên Anh cắn chặt răng, run rẩy
nói.
-Coi bộ, lần này số lượng người thân thuộc lại tăng thêm nha.
Vừa nói, Nguyên Anh hai mắt thâm ý liếc nhìn qua Lam Ngọc, mặc kệ cho tiểu
Linh vẫn đang dùng roi da “trừng trị” nó, cũng không phải là nó không cảm thấy
đau, nhưng đã “trải nghiệm” suốt hai mươi năm, nó cũng có chút... quen thuộc,
nên ngoài mặt nhìn nó vẫn bình thường, nhưng nó thật sự rất đau a.
Còn phần tiểu Linh, không phải nàng không muốn dừng tay, nhưng suốt từng ấy
năm ở chung, nàng nhận ra một điều, chỉ khi nàng ra tay “trừng trị” Nguyên Anh
như vậy, thì nó mới có thể nghiêm túc, còn bằng không, nó lại tác tử như bình
thường.
Nguyên Anh nói ra lời này, cũng không đè ép thanh âm, nếu trong trường hợp
bình thường thì Lam Ngọc cũng có thể nghe rõ ràng, nhưng hiện tại, đầu óc của
nàng đều đang nghĩ tới Hồng Trần sư huynh, làm sao có thể để ý tới Nguyên Anh?
“A? Là tiểu Trần?” Nam Cung Mị Ảnh dùng tinh thần lực quan sát một hồi lâu,
lúc này nàng mới nhận ra, mỉm cười nói.
-Đã lớn như vậy rồi, tu vi cũng không kém, những năm này hẳn là phải cố gắng lắm a.
“Haha, đại tẩu, cuối cùng ngươi cũng nhận ra á.” Nguyên Anh lúc này đã đứng
lên, không còn một dạng nằm sấp ôm đầu nhận mệnh nữa, nhưng thay vào đó là một
dạng “thế ngoại cao nhân”, đứng thẳng khoanh tay, khóe miệng mỉm cười gật đầu,
còn phía sau… tiểu Linh vẫn liên tục quất roi vào người nó, khiến cho hình
tượng “thế ngoại cao nhân” nó tạo ra đều vỡ nát, người ngoài căn bản không dám
nhìn thẳng.
“Là tiểu Trần sao? Như vậy ta sẽ đẩy nhanh tốc độ một chút.” Lâm Thanh Phong
thân rồng ở phía dưới, kêu “Ngao ngao” vài tiếng, sau đó lại đẩy nhanh tốc độ.
3-4 ngàn dặm, đối với tốc độ toàn lực của Lâm Thanh Phong thì chỉ trong chưa
đầy một phút là có thể tới, nhưng trên người còn mang theo Lam Ngọc, hắn cũng
không thể làm như vậy, nên phải cần hơn mười phút mới có thể tới nơi, nhưng có
Tiếu Hồng Trần toàn lực bay tới, nên chưa đầy bảy phút sau, bọn họ liền gặp
nhau.
Hay nói chính xác hơn, khi bọn họ tiến vào phạm vi tinh thần lực của Tiếu Hồng
Trần, thì tình thế lại biến đổi, Tiếu Hồng Trần xoay người bỏ chạy, còn Lâm
Thanh Phong đuổi theo…
“Con bà nó, ta rốt cục đã làm gì ngươi à?” Tiếu Hồng Trần dừng lại thở từng
hơi gấp gáp, trong lòng khóc không ra nước mắt, tâm tư “Anh hùng cứu mỹ nhân”
trước đó đã vứt đi đâu mất, đừng nói đùa, đối mặt với con Yêu Thú kích cỡ to
lớn như vậy, ít nhất cũng là Yêu Thú cấp 6 à? Ngay cả hắn một vị Nguyên Anh kì
cũng không chắc có thể sống sót thì nói gì tới Lam Ngọc chỉ là một Luyện Khí
kì?
Trong trường hợp này, Tiếu Hồng Trần còn không bỏ chạy thì hắn phải làm gì?
Nhưng ngặt nỗi, con Yêu Thú này như cắn phải thuốc, một đường đuổi theo hắn
không bỏ, tốc độ của hắn lại không bằng nó, bất đắc dĩ, hắn đành phải dừng
lại, giữ lại một chút Linh Lực để chuẩn bị đối mặt với nó.
Đối diện với con Yêu Thú trước mặt, Tiếu Hồng Trần cả người chảy đầy mồ hôi
lạnh, lấy từ nhẫn trữ vật ra một thanh kiếm pháp khí, giữ chặt trong tay, vẻ
mặt căng thẳng.
“Haha, tiểu Trần, cũng đừng sợ như vậy nha, đều là người nhà á.” Lúc này
Nguyên Anh từ trên người Lâm Thanh Phong bay xuống, đứng trước mặt Tiếu Hồng
Trần, khoanh tay cười nói, nhưng phía sau lưng tiểu Linh vẫn không ngừng quất
roi vào người nó.
Nhìn cảnh này Tiếu Hồng Trần liền mộng bức, một tên tiểu nhân màu vàng, nhìn
tương tự như Nguyên Anh lại biết nói chuyện, còn phía sau lưng lại là một nữ
nhân liên tục quất roi vào người nó nếu nó thực sự là Nguyên Anh thì cái
Nguyên Anh này phải cường đại tới mức nào mới chịu đựng nổi?
Phải biết Nguyên Anh trước khi chưa trở thành Nguyên Thần là rất yếu ớt, căn
bản không thể chịu đựng những trận đòn như vậy.
Lúc này, Nam Cung Mị Ảnh cũng mang theo Lam Ngọc theo xuống, Lam Ngọc một dạng
xấu hổ đỏ mặt trốn tránh sau lưng Nam Cung Mị Ảnh, còn Nam Cung Mị Ảnh chỉ im
lặng mỉm cười.
“A? Mị Ảnh tỷ tỷ?” Tiếu Hồng Trần trợn mắt há mồm, hắn chưa bao giờ nghĩ tới
chuyện sẽ gặp Nam Cung Mị Ảnh ở đây, lại nhìn về Nguyên Anh đang một dạng
khoanh tay mỉm cười, Tiếu Hồng Trần có chút không chắc chắn hỏi.
-Như vậy… Nguyên Anh này là?
“Đó là Nguyên Anh của ta.” Lúc này, Lâm Thanh Phong cũng trở về nguyên dạng
hình người, đứng trước mặt Tiếu Hồng Trần cười nói.
-Trải qua một số chuyện, vì thế nó liền trở nên đặc biệt như vậy, đệ cũng đừng để tâm tới nó.
“A… tỷ phu.” Tiếu Hồng Trần một dạng không thể tin được nhìn chằm chằm Lâm
Thanh Phong, sau khi xác định người trước mặt đúng là Lâm Thanh Phong, thì hắn
liền nhanh chóng nhìn xung quanh rồi hỏi.
-Tỷ phu đã ở đây, như vậy tỷ tỷ đang ở đâu?
“A? Thiên Nhai sao? Nàng đang ở cùng với Thiên Cơ Tử.” Lâm Thanh Phong có chút
xoắn xuýt gãi đầu nói.
-Sau khi đệ cùng Băng Thánh rời đi, Thiên Cơ Tử đã tới nhận Thiên Nhai làm đệ tử và đưa nàng rời đi.
“A? Thiên Cơ Tử? Có phải là vị thần toán trong truyền thuyết? Là người thần bí
nhất trong số các Đại Thừa kì?” Tiếu Hồng Trần đầu não có chút loạn, nhưng
Thiên Cơ Tử hắn đã từng nghe Băng Thánh nói qua vì thế hắn vẫn nhớ rõ.
“Đúng, đúng, là Thiên Cơ Tử, đệ đã biết thì ta cũng không cần phải giải thích
nhiều về lão ấy nữa.” Lâm Thanh Phong vui vẻ gật đầu.
Tiếu Hồng Trần trầm mặc cau mày suốt nửa ngày, một lúc sau, hắn lại ngẩng đầu
cười như điên.
???
“Đại ca, sao lúc trước ngươi không nói cho ta biết, em vợ của ngươi có bệnh
à?” Nguyên Anh một mặt mộng bức hỏi, tiểu Linh lúc này cũng gật đầu, không
tiếp tục dùng roi da đánh Nguyên Anh nữa, mà tò mò nhìn Lâm Thanh Phong.
“Ta cũng đâu biết? Có lẽ là lúc trước bệnh tình ẩn dấu quá sâu đi? Thời gian
gần đây mới phát bệnh?” Lâm Thanh Phong gãi đầu, vẻ mặt không chắc chắn trả
lời.
….Hết chương 283….