Trở Về Thông Thiên Đại Lục.


Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂

Hiệu quà...hay phải nói chính xác hơn là “hậu quả” của màn kịch này vượt xa dự
định của Nguyên Anh, khiến đầu não nó trong lúc này dường như đình chỉ hoạt
động, nó chỉ biết ngơ ngác quay đầu về phía sau nhìn người nữ nhân đang ôm
mình trong lòng mà không thể nói lời gì khác.

Như nhận ra được ánh mắt của Nguyên Anh đang nhìn về mình, tiểu Linh đồng thời
cúi đầu nhìn nó rồi nở nụ cười… hạnh phúc.

“Lần này… chơi lớn.” Cơ thể Nguyên Anh run lên vài lần, và đây là câu nói duy
nhất còn sót lại trong đầu nó, ngoài câu này ra thì nó chẳng thể nghĩ được cái
gì khác.

Ngây ngốc một lúc lâu, Nguyên Anh cắn chặt răng hỏi.

-Vì sao?... Ta chỉ là một cái Nguyên Anh a.

“Ta cũng chỉ là một Khí Linh, không phải sao?” Tiểu Linh chỉ nhẹ nhàng trả lời
một câu để đáp lại.

Nguyên Anh đầu não gần như hỏng mất, nó cũng không ngờ rằng tiểu Linh lại dùng
câu nói của nó để trả ngược lại cho nó.

“Đó là quyết định của ngươi sao?” Lúc này, ở ngoài trận pháp, Lạc Long Quân
bỗng dưng lên tiếng khiến Nguyên Anh cùng tiểu Linh cả hai đồng thời giật mình
nhìn sang, tiểu Linh gật đầu một cái rồi nghiêm túc nói.

-Đúng vậy, đó là ước muốn của ta, xin chủ nhân tác thành.

“Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, tên tiểu tử này từ đầu tới cuối đều đang diễn
kịch?” Trầm mặc một lúc, Lạc Long Quân lại hỏi.

“Thảo, con hàng này từ đầu tới cuối đều đang diễn kịch? Không thể tha thứ, trả
lại sự cảm động cho bọn ta a.” Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh cả hai sắc mặt
đen kịt, giận tới nghiến răng nghiến lợi.

Ngược lại Nguyên Anh lúc này liền trợn mắt há mồm, đầu não nhảy loạn.

-Không thể nào? Màn kịch của ta bị nhìn thấu?

“Dĩ nhiên rồi chủ nhân, ta đã sớm nhìn ra.” Tiểu Linh gật đầu một cái rồi nhẹ
nhàng trả lời.

“Đã như vậy, thì tại sao ngươi lại làm ra lựa chọn này?” Lạc Long Quân vẻ mặt
có chút không hiểu thấu nhìn tiểu Linh, chỉ thấy tiểu Linh mỉm cười, đưa tay
xoa đầu Nguyên Anh vẫn đang được ôm trong lòng mình rồi nói.

-Ta làm ra lựa chọn này cũng không hoàn toàn vì màn kịch khi nãy của chàng, mặc dù chàng diễn kịch, nhưng những lời chàng nói ra cũng không hoàn toàn sai.

-Cỏ cây cũng có tình cảm của mình, ta thân là Khí Linh cũng đồng dạng như vậy.

Thở ta một hơi, tiểu Linh hai mắt có chút ướt át nhìn về Lạc Long Quân rồi nói
tiếp.

-Từ khi ta có được tự thân ý thức cho tới bây giờ, ta biết rằng ngài luôn xem ta như một người con, cũng vì thế mà ngài không hề tiến hành nghi thức nhận chủ với ta.

-Cảm nhận được tình thương của ngài đối với ta, thật tâm ta rất cảm động.

-Ngài luôn dạy ta “Hãy sống thật với bản tâm của chính mình, làm những điều mình cho là đúng.”, vì thế lần này, ta xin ngài hãy cho phép ta đi cùng chàng ấy.

“Vậy ngươi nghĩ rằng, ngươi đi theo hắn là đúng sao?” Lạc Long Quân gật đầu
một cái, hai mắt tràn đầy tán thưởng nhìn về tiểu Linh rồi hỏi.

-Tốt thôi, nếu ngươi đã làm ra lựa chọn như vậy, ta sẽ không ngăn cản... nhưng mà…

Hừ một tiếng, Lạc Long Quân lại nhìn về phía Nguyên Anh.

-Cái cảm giác hoa của chính mình tự tay chăm sóc lại bị heo ủi thế này, khiến ta cảm thấy khó chịu đâu.

“Ngươi mới là heo, cả nhà ngươi mới là heo…” Nguyên Anh trong lòng la hét lớn
tiếng, nhưng nó cũng không lộ ra ngoài, nó cũng biết nếu nó dám nói ra thì nó
liền bị Lạc Long Quân tát chết, chỉ biết cúi đầu trầm mặc.

Nguyên Anh nói câu này không có mao bệnh, mặc dù do Lâm Thanh Phong tạo ra,
nhưng nó là Nguyên Anh, cũng không có liên quan gì tới dòng họ nhà Lâm Thanh
Phong cả.

“Tiểu tử, ngươi ở trước mặt ta, dẫn con gái của ta chạy… ngươi không muốn nói
gì với ta sao?” Lạc Long Quân cau mày, hai mắt nhìn chằm chằm vào Nguyên Anh
khiến nó nuốt vào một ngụm nước bọt.

-Lão tổ tông…

“Hửm?” Lạc Long Quân hàng lông mày nhìu lại càng chặt, Nguyên Anh mồ hôi chảy
đầy đầu, cắn răng nói.

-Phụ thân… đại nhân… xin ngài cứ tin tưởng… giao tiểu Linh cho ta.

“Hừ, như vậy còn tạm được.” Lạc Long Quân khịt mũi một cái, nhưng xem ra rất
hài lòng với câu trả lời này của Nguyên Anh.

-Còn có, đợi tới lúc các ngươi tiến về Tiên giới, ta sẽ tính tiếp với ngươi chuyện ngươi dám gọi ta là heo.

“Không thể nào? Ta chỉ suy nghĩ mà thôi, làm sao con hàng này biết được?”
Nguyên Anh trợn mắt há mồm trong đầu nhảy loạn.

“Bởi vì “con hàng” trong lời ngươi nói sở hữu Độc Tâm Thuật a, tất cả mọi suy
nghĩ của ngươi, “con hàng” đó chỉ cần muốn là biết được.” Lạc Long Quân sắc
mặt đen kịt, nghiến răng ken két lên tiếng, ngay lúc này hắn thật hối hận khi
để tiểu Linh đi dạy dỗ Nguyên Anh, dạy dỗ không được còn bị Nguyên Anh dẫn
chạy.

“Đúng là dùng bánh bao thịt ném chó a.” Tự mình lẩm bẩm một câu Lạc Long Quân
liền kích hoạt trận pháp, hắn không muốn nhìn mặt tên Nguyên Anh này nữa, nhìn
càng lâu hắn càng có xung động muốn đánh chết nó a.

“Cái gì?” Nguyên Anh một mặt kinh dị, lúc này, trận pháp dưới chân bọn họ liền
phát sáng, trong nháy mắt thân ảnh của tất cả liền biến mất.

Thông Thiên Đại Lục….

Hỏa Vân Tông, đây mà một trong số những tông môn cực lớn, được xây dựng trên
một ngọn núi cao, Linh Khí lượn lờ.

Những tiếng nổ lớn vang lên khắp nơi, kèm theo đó là một loạt chấn động tỏa ra
từ không trung, khiến cả ngọn núi đều run lên bần bật.

Mặc kệ cho những làn sóng chấn động gây ảnh hưởng, đa phần mọi người có mặt ở
phía đây đều ngoảnh mặt làm ngơ, bọn họ đã quen thuộc với chuyện này nên không
ai cảm thấy có gì đó khác thường, chỉ có một số người đưa mắt nhìn lên không
trung, thấp giọng bàn tán, một mặt tràn đầy khâm phục.

“Vegeta, cậu ngày càng trở nên mạnh mẽ rồi.” Son Goku Super SaiyanBlue một
thân thương tích đầy mình, quần áo rách nát, lơ lửng trên không trung thở gấp
từng hơi hai mắt tràn đầy chiến ý nhìn về phía đối diện.

“Hừ, nói nhiều quá.” Vegeta ở đối diện đồng dạng, trên người thương tích cũng
không kém bao nhiêu, thở ra từng hơi gấp gáp, phun ra một ngụm nước bọt, rồi
tiếp tục lao nhanh về phía Son Goku.

“Hắc hắc.” Son Goku mỉm cười, nhanh chóng bày ra tư thế chuẩn bị đón đỡ.

“Hai người các ngươi, gây ồn ào đủ chưa? Mau dừng tay cho ta.” Ngay lúc này,
một lão nhân đầu tóc bạc trắng, một thân áo bào đỏ thẫm đan xen những đường kẻ
màu vàng, đột nhiên xuất hiện đứng chắn giữa hai người sắc mặt đen kịt lớn
tiếng hét lên.

Vegeta cùng Son Goku cả hai đồng thời dừng tay, Vegeta trở về trạng thái bình
thường, vẻ mặt lạnh lùng khoanh tay cắn răng hừ một tiếng rồi quay mặt sang
chỗ khác không thèm để ý tới lão nhân trước mặt.

Son Goku trở về trạng thái bình thường, vẻ mặt xoắn xuýt gãi đầu cười trừ.

-Haha… lão tông chủ.

“Ngươi cũng biết ta là lão tông chủ sao?” Lão già áo đỏ sắc mặt đen kịt, hừ
một tiếng, sau đó ông lại thở ra một hơi.

-Trong những năm này, nhờ có hai người các ngươi giúp đỡ, nên Hỏa Vân Tông đã hóa giải được nhiều nguy cơ.

-Nhưng hai người các ngươi cũng không thể làm như vậy a, một tuần lễ đánh nhau hai lần, một lần kéo dài ba ngày, ngày còn lại liền nghỉ ngơi ăn cơm…

-Đa phần mọi người không cảm thấy phiền, nhưng còn những đệ tử muốn tấn cấp… bọn hắn thật sự khóc không ra nước mắt a.

“Hắc, hắc…” Son Goku khuôn mặt đỏ lên, ngoại trừ gãi đầu cười trừ hắn cũng
không biết phải nói gì mới tốt.

“Chuyện này trách được bọn hắn sao? Ai bảo diễn võ trường của các ngươi quá
nát, không chịu nổi một kích như vậy đâu.” Ngay lúc này, Vô Cực Tử một thân áo
bào trắng, bĩu môi xuất hiện.

“Con mẹ nó, ta cho ngươi tìm một vòng hết Đại Lục này, nếu ngươi tìm ra nơi
nào xây dựng ra diễn võ trường tốt hơn, thì Hỏa Vân Tông ta liền chắp hai tay
dâng cho ngươi.” Lão Tông Chủ thật sự bị chọc giận.

Diễn võ trường trong lời bọn họ, là nơi mà các tông môn xây dựng, chuyên dùng
cho các đệ tử chiến đấu với nhau giao lưu học hỏi kinh nghiệm, đương nhiên mỗi
tông môn đều phải đổ toàn bộ tâm huyết vào đó.

Hỏa Vân Tông là một tông môn có hai vị Đại Thừa kì, nên Hỏa Vân Tông được xem
là tông môn cấp 8, đứng đầu là Đại Thừa kì, tiếp theo Trưởng Lão là Hợp Thể
Kì, kế tiếp sẽ tới nhóm Hộ Pháp là Luyện Hư kì.

Là tông môn có Hỏa Vân Tôn Giả là một vị Luyện Khí Sư cấp 7, một trong những
Luyện Khí Sư đứng đầu đại lục, đương nhiên diễn võ trường ở đây được bọn họ
dồn hết tâm huyết vào đó để xây dựng, và được mọi người công nhận là diễn võ
trường tốt nhất Đại Lục.

Nhưng vấn đề liền ở đây, diễn võ trường dù gì cũng được xây dựng dành riêng
cho đệ tử, nên dù cho Hỏa Vân Tôn Giả có dồn hết tâm huyết vào đó, nhưng nó
cũng chỉ giới hạn cho Luyện Hư Kì a.

Còn đối với Hợp Thể kì, thì diễn võ trường liền không cần thiết, tới cảnh giới
này, bọn họ đã mơ hồ tạo ra một lĩnh vực quanh người, chỉ cần địch nhân tiến
vào đó liền chết, vì thế đa phần bọn họ đều dùng lĩnh vực để đối đầu với nhau,
một phần khác thì sử dụng Pháp Thuật để đánh nhau.

Loại trước thì không gây ra động tĩnh gì lớn, chỉ cần lĩnh vực của một trong
hai bên bị phá vỡ là được, còn loại sau thì khoảng sân diễn võ trường không đủ
lớn để bọn họ có thể thoải mái thi triển pháp thuật, nếu khống chế không tốt
còn có thể gây nguy hiểm tới khu vực xung quanh.

Hỏa Vân Tôn Giả có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc, có hai tên thuộc cấp
“Trưởng Lão” rảnh nhức cả trứng chạy vào diễn võ trường dùng man lực để đánh
nhau đâu…

Cũng vì thế, ngay từ ngày đầu tiên bọn người Son Goku tới đây… diễn võ trường
liền đóng cửa…tu sửa…

….Hết Chương 275….


Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ - Chương #276