Dejavu?


Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂

“Chậc, dáng người này phải nói là quá đẹp nha, so với Mị Ảnh chỉ có hơn chứ
không kém, chỉ tiếc khoảng cách có chút xa, không thể nào thấy rõ được khuôn
mặt.” Nguyên Anh ẩn nấp sau bụi cỏ, hai mắt phát sáng, chăm chú nhìn vị nữ tử
đang ở dưới hồ, nuốt một ngụm nước bọt rồi lắc đầu lầm bẩm.

-Nhưng nàng là ai? Đã xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ nàng cũng không phải người bình thường a.

-Cứ mặc kệ, suy đoán cũng không có cách, đợi một lúc sau khi nàng tắm xong thì tới hỏi là được.

Cứ như vậy, vị nữ tử ở phía dưới cứ vui vẻ tắm, nàng cũng không biết rằng ở
một chỗ gần đó đang có một tên cứ chăm chăm nhìn toàn bộ cơ thể nàng từ trên
xuống dưới.

Nửa giở đồng hồ trôi qua, vị nữ tử mới trở vào bờ, từ từ chậm rãi thay y phục.

Lúc này, Nguyên Anh mới chậm rãi bay về phía sau lưng nàng, ho nhẹ một cái rồi
nói.

-Vị cô nương này, có thể cho ta hỏi một số chuyện được hay không?

Nghe được lời của Nguyên Anh, vị nữ tử khẽ run người một cái, hai mắt nghi
hoặc xoay người lại nhìn Nguyên Anh, lúc này Nguyên Anh mới nhìn rõ ràng khuôn
mặt của nàng, “Nàng quá đẹp, thậm chí còn đẹp hơn Mị Ảnh.” đây là ấn tượng đầu
tiên mà Nguyên Anh dành cho vị nữ tử lúc này.

Ho nhẹ một cái, Nguyên Anh một mặt nghĩa chính ngôn từ nói.

-Đừng sợ, ta cũng không phải người xấu, ta chỉ muốn hỏi cô một chút chuyện mà thôi.

Bản thân Nguyên Anh có xấu hay không thì nó không biết, nhưng nó là Nguyên
Anh, cũng không phải người, vì thế nó không phải “người xấu” là điều chắc
chắn.

Nghe xong câu hỏi của Nguyên Anh, vị nữ tử cũng không lập tức trả lời, hai mắt
nàng vẫn chăm chú nhìn nó, một lúc sau nàng mới mở miệng.

-Ngao…ngao….

“Thảo, người này lại dùng Long Ngữ?” Nguyên Anh một mặt trợn mắt há mồm, gãi
đầu bứt tóc, không có cách, nó cũng không phải Lâm Thanh Phong, hay tiểu Long,
nó làm sao biết Long Ngữ đây?

Xoắn xuýt một lúc, Nguyên Anh chỉ đành thở dài một hơi, rồi bắt đầu chỉ tay
loạn xạ, cố gắng dùng ngôn ngữ thân thể để giao tiếp với vị nữ tử này, trái
với suy nghĩ của Nguyên Anh, sau khi nó cố gắng hết sức, nhưng vị nữ tử này
chỉ dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn nó rồi kêu lên vài tiếng “Ngao…ngao…”.

Nguyên Anh có chút bất đắc dĩ, không thể giao tiếp thì nó cũng không còn cách
nào khác, nó chỉ còn cách đưa nàng trở về chỗ của Lâm Thanh Phong mà thôi.

-Cô đi theo ta, chỗ bọn ta có người có thể dùng Long Ngữ để giao tiếp, cứ yên tâm, chúng ta sẽ không làm hại cô.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của vị nữ tử, Nguyên Anh vừa nói, một tay lại đưa ra,
nhẹ nhàng nắm tay của vị nữ tử này rồi dẫn nàng đi.

Nó cũng từng nghĩ tới chuyện, nếu nàng không đồng ý đi theo nó thì nó chỉ còn
cách cưỡng ép dẫn nàng theo mà thôi, nhưng không giống như trong tưởng tượng
của nó, vị nữ tử này lại rất thành thật để nó nắm tay dẫn đi, lắc đầu một cái
trong lòng Nguyên Anh lại nghĩ.

-Dễ dàng tin tưởng, đi theo người lạ như vậy? Nếu có dịp thì phải dạy dỗ nàng lại một chút, với cái tính cách này thì về sau gặp kẻ xấu thì liền bị chúng bán mà cũng không biết a.

Nguyên Anh đi phía trước, nó cũng không nhìn thấy ở phía sau, chỉ trong phút
chốc, vị nữ tử xấu hổ cúi đầu, trên gương mặt nổi lên một rạng mây đỏ, nhưng
nàng rất nhanh thu lại vẻ mặt này, ngẩng đầu chăm chú nhìn Nguyên Anh, mà
không nói một lời nào.

Cứ như vậy, Nguyên Anh một đường dẫn theo vị nữ tử trở về cung điện, khi cả
hai đi ngang qua phần đất mà Nguyên Anh đã chăm chỉ “nhổ cỏ”, thì vị nữ tử vẻ
mặt đột nhiên thay đổi kêu “Ngao…ngao…” vài tiếng.

Nguyên Anh trong lòng xoắn xuýt, nó cũng nghĩ tới chuyện đám cỏ nơi này hẳn là
được nàng chăm sóc nên mới không mọc loạn như bên ngoài, hiện tại nàng lại
phát hiện ra nó đã nhổ sạch như vậy đương nhiên là sẽ sinh khí.

“Phát hiện thì phát hiện đi” Nguyên Anh ho nhẹ một cái rồi quyết định… ngoảnh
mặt làm ngơ, trước tiên cứ đưa nàng về chỗ Lâm Thanh Phong đã, hiện tại không
có biện pháp nào giao lưu với nàng, nó cũng không biết phải nói gì với nàng
nữa.

….

Lâm Thanh Phong một mặt bất đắc dĩ nhìn về Nguyên Anh rồi hỏi.

-Ngươi rốt cục đã làm gì nàng a? Vì sao nàng cứ nhìn chằm chằm ngươi như vậy?

Nguyên Anh trong lòng kêu khổ không thôi, kể từ lúc đi ngang qua khoảng sân mà
Nguyên Anh đã nhổ cỏ, cho tới hiện tại cả hai đã trở về đứng trước mặt Lâm
Thanh Phong, vị nữ tử này đều dùng một đôi “oán phụ chi nhãn” để nhìn chằm
chằm nó, giống như là nó đã làm điều gì xằng bậy đối với nàng như vậy.

-Đại ca, ngươi nhất định phải tin ta à, ta đã nói với ngươi rồi, ta chỉ dẫn nàng về đây thôi, cũng không làm gì nàng nha.

-Ta chỉ nhổ vài cọng cỏ trong sân mà thôi, nhưng từ lúc nàng nhìn thấy thì liền trở nên như vậy, ta cũng không biết nàng muốn gì a.

Tính tình của Nguyên Anh hắn cũng hiểu được, con hàng này mặc dù nhiều lúc não
có chút nhảy, nhưng nó sẽ không nói dối,”Chỉ vì vài cọng cỏ liền trở nên như
vậy sao?” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, có chút bất đắc dĩ thở ra một
hơi, dùng Long Ngữ để nói với vị nữ tử.

-Vị cô nương này, ta biết Nguyên Anh của ta nhổ cỏ trong vườn là có chút không đúng, nhưng chỉ là vài cọng cỏ mà thôi, ngươi cũng không cần thiết phải như vậy a?

Nữ tử cắn chặt răng không nói lời nào, một lúc sau nàng giống như đã quyết
định được điều gì đó, hai mắt chăm chăm nhìn về Nguyên Anh rồi nói.

-Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.

Nàng dĩ nhiên dùng Long Ngữ để nói chuyện, Nguyên Anh cũng không hiểu nàng
đang nói cái gì, nhưng lại nhìn Lâm Thanh Phong một mặt trợn mắt há mồm, nó
cũng đoán được rằng sẽ có chuyện không tốt sắp sửa xảy đến với nó.

“Nàng nói cái gì a? Vì sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy?” Nguyên Anh khẽ rùng
mình một cái, nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi Lâm Thanh Phong.

“Cái càm giác Dejavu này là sao? Hình như lúc trước đã gặp tràng cảnh này ở
đâu rồi thì phải?” Lâm Thanh Phong cũng không lập tức trả lời, mà một mặt cổ
quái, hết nhìn Nguyên Anh rồi lại nhìn về nữ tử.

Hắn đang nghĩ tới một vấn đề, Nguyên Anh con hàng này làm sao chịu trách nhiệm
đây? Bắt nó trồng lại cỏ trong sân? Đừng đùa, đôi “oán phụ chi nhãn” trên mặt
nàng liền nói rõ là nó phải chịu trách nhiệm suốt cuộc đời nha, cũng không
phải chỉ cần tốn vài ngày nửa tháng trồng lại cỏ là được.

Nếu như vậy chẳng khác nào bắt Nguyên Anh phải cưới nàng? Nhưng nó là Nguyên
Anh nha, cũng không phải là người, vậy nó có thể cưới nàng sao? Người với
Nguyên Anh thật sự kết hôn được sao?

Chưa kể đến Nguyên Anh là của Lâm Thanh Phong hay nói một cách khác thì Nguyên
Anh cũng tính là Lâm Thanh Phong, Nguyên Anh phải chịu trách nhiệm cưới nàng
như vậy chẳng khác nào nói Lâm Thanh Phong phải chịu trách nhiệm nha?

“Chuyện này không thể được.” Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Phong ngay lập tức dùng
Long Ngữ trả lời.

Nói đùa cái gì? Nguyên Anh làm sai thì đưa hắn tới cõng nồi? Mặc dù nữ tử này
thật sự rất đẹp, nhưng Lâm Thanh Phong cũng không thuộc dạng dễ dãi, ai đưa
tới cũng thu về hậu cung a? Còn chưa kể tới nữ tử này, nàng vẫn chưa qua được
cửa ải của Nam Cung Mị Ảnh đâu.

“Ngươi nói cái gì?” Nữ tử nghe được lời này, hai mắt liền tỏa ra sát khí, uy
áp kinh người trong nháy mắt liền đè ép về phía Lâm Thanh Phong, khiến hắn mồ
hôi lạnh chảy đầy đầu, ngay lập tức nằm rạp trên mặt đất, hít thở không thông,
ngay cả cử động cũng không thể.

Nguyên Anh đứng một bên nhìn cảnh này liền giật mình, toàn thân đều run rẩy,
Lâm Thanh Phong là ai? Hắn là một tên tu sĩ thuộc hàng biến thái, lúc trước ở
Kim Đan kì liền có thể mặt không đổi sắc chịu đựng được uy áp của Gia Cát Minh
Quang, nhưng hiện tại liền như một con chó chết nằm rạp xuống mặt đất là
chuyện gì xảy ra?

“Ta rốt cục đắc tội với dạng tồn tại như thế nào a?” Nguyên Anh trong lòng khổ
không thể tả, nó cũng đoán được Lâm Thanh Phong trở thành như thế này là vì
bao che cho nó, cắn răng một cái, nó liền bay tới chắn giữa nữ tử và Lâm Thanh
Phong, đồng thời nó cũng ngay lập tức rơi vào vùng uy áp của nữ tử, sau đó
giống Lâm Thanh Phong một dạng nằm rạp xuống đất.

Hành động của Nguyên Anh quá đột nhiên, nữ tử cũng không kịp phản ứng, gần một
giây sau thì nàng mới nhanh chóng thu lại uy áp, lúc này Lâm Thanh Phong cùng
Nguyên Anh mới có thể thả lỏng một hơi.

Nhưng Nguyên Anh dù gì cũng chỉ là Linh Khí cùng Nguyên Khí tạo thành, cơ thể
nó cũng không giống Lâm Thanh Phong đã hóa rồng, nó không chịu nổi lượng uy áp
này, chưa đầy một giây thì cơ thể nó liền lung lay muốn vỡ tung, nếu nữ tử lại
chậm một nhịp thì nó liền chết rồi.

….Hết Chương 266…


Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ - Chương #267