Chương 165: Chuyện cũ.


Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂

Lâm Thanh Phong gật đầu với Trấn Nguyên Đại Sư, thật ra ngay từ lúc Nghi Lâm tới đây thì hắn cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi.



Bọn hắn là tu sĩ, mà tu sĩ muốn trở nên mạnh mẽ không sớm thì muộn chắc chắn phải vượt qua tâm ma, tâm ma từ đầu chỉ là chấp niệm của mỗi tu sĩ, nhưng nếu để mặc nó thì nó sẽ càng ngày càng lớn lên và trở thành tâm ma ngăn cản bước đường tiến tới, vì thế hắn muốn nhân cơ hội này giúp Nghi Lâm bỏ đi chấp niệm của nàng.



Mặc dù không thể phủ nhận rằng cách nói của Lâm Thanh Phong quá trực tiếp, nhưng đó cũng là cách hiệu quả nhất để giúp Nghi Lâm suy nghĩ một cách chín chắn.



Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi mỉm cười.



-Được rồi chúng ta không bàn chuyện này nữa, hãy mau chóng trở về Long Hạ thôn thôi, hiện tại trời còn chưa tối hẳn, nếu chúng ta về kịp thì còn có thể có cơm ăn a.



Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười gật đầu, Gia Cát Tư Uyển thì nhảy cẫng lên hoan hô vui vẻ, chỉ có Trấn Nguyên Đại Sư vẫn mang theo vẻ mặt bình thản.



Lâm Thanh Phong đi tới trước mặt Gia Cát Tư Uyển hắn ngồi xuống mỉm cười hỏi.



-Uyển nhi, bây giờ muội muốn chúng ta đi bộ hay muội muốn chúng ta bay về đây?



Gia Cát Tư Uyển hai mắt sáng lên, nàng chưa từng thử cảm giác bay lượn trên bầu trời đâu, hiện tại Lâm Thanh Phong lại hỏi như vậy đương nhiên nàng chỉ có một câu trả lời.



-Muốn bay, muội muốn bay a.



Lâm Thanh Phong vui vẻ gật đầu, hắn lấy ra cái nồi từ nhẫn trữ vật, ngay lúc này Trấn Nguyên Đại Sư trợn mắt lên.



-Này, ngươi là đầu bếp sao? Tại sao lại dùng nồi làm pháp khí?



Lâm Thanh Phong liếc mắt một cái.



-Ta thích như vậy, ngươi có ý kiến gì sao?



Trấn Nguyên Đại Sư cứng họng, mỗi người có mỗi pháp khí khác nhau, vì thế hắn cũng không có quyền gì để chỉ trích Lâm Thanh Phong cả.



Lâm Thanh Phong hừ một tiếng rồi cũng không để ý tới Trấn Nguyên Đại Sư nữa, hắn nhanh chóng dùng nguyên lực khiến cái nồi to hơn rồi mỉm cười với Gia Cát Tư Uyển.



-Uyển nhi, còn có lão bà, hai người mau vào đây, ta sẽ dẫn hai người bay về Long Hạ thôn.



Gia Cát Tư Uyển vui vẻ, nàng nhanh chóng leo lên cái nồi của Lâm Thanh Phong rồi lên tiếng.



-Nhanh nào Mị Ảnh tỷ tỷ, chúng ta mau đi thôi.



Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười, nàng cũng nhanh chóng nhảy lên, nhìn hai người đã ngồi vững vàng, Lâm Thanh Phong mới gật đầu rồi bắt đầu điều khiển cái nồi bay lên.



Trấn Nguyên Đại Sư hừ một tiếng, mặc dù hắn có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn nhảy lên.



Lâm Thanh Phong cũng không nói gì, hắn điều khiển cái nồi nhanh chóng bay về Long Hạ thôn.



….



Long Hạ thôn, hiện tại trời đã gần tối, Gia Cát Quang Minh đã sớm đóng cửa, hắn đang ngồi trong phòng ngẩng đầu nhìn bầu trời.



Ngay lúc này, từ trên bầu trời, có một đạo ánh sáng xuất hiện, đạo ánh sáng ấy nhanh chóng bay thẳng về hướng của Gia Cát Quang Minh.



Nếu là một người bình thường nhìn thấy cảnh này, thì người đó nhất định sẽ hốt hoảng mau chóng tránh đi, nhưng Gia Cát Quang Minh thì khác, sau khi thấy đạo ánh sáng này, hắn vẫn bình tĩnh mà ngồi đó, cũng không có hành động gì khác.



Lúc này Lâm Thanh Phong cũng điều khiển cái nồi hạ xuống đất, vào trước sân nhà của Gia Cát Tư Uyển.



Gia Cát Tư Uyển vui vẻ như con chim nhỏ, nàng nhanh chóng nhảy xuống rồi chạy đi tìm phụ thân của nàng.



Lâm Thanh Phong cười khổ một cái, sau đó hắn lên tiếng.



-Đã về tới rồi, hai người mau xuống đi.



Nam Cung Mị Ảnh cùng Trấn Nguyên Đại Sư đồng thời nhảy xuống, Trấn Nguyên Đại Sư hít vào một hơi, trên khuôn mặt của hắn có chút căng thẳng.



Lâm Thanh Phong liền để ý tới chi tiết này, sau khi thu lại cái nồi thì hắn lại hỏi.



-Lão già, sao vậy? Ngươi cảm thấy có gì không ổn a?



Trấn Nguyên Đại Sư cũng không để ý tới Lâm Thanh Phong, hắn vẫn đưa mắt nhìn toàn cảnh xung quanh.



Gia Cát Tư Uyển chạy vào nhà được một lát thì nàng cũng nhanh chóng xuất hiện, nàng vui vẻ chạy phía trước còn theo sau nàng là Gia Cát Quang Minh.



Gia Cát Quang Minh xuất hiện, hắn mỉm cười gật đầu với Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh, sau khi nhìn thấy Trấn Nguyên Đại Sư thì khuôn mặt hắn đen lại, giọng nói của hắn cũng trở nên lạnh lùng.



-Tiểu Phong, tại sao ngươi lại dẫn hắn tới đây? Chẳng lẽ ngươi không biết ngôi miếu nhỏ của ta không chứa được vị đại thần như hắn sao?



Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh cùng Gia Cát Tư Uyển đều trợn mắt lên ngạc nhiên, nhất là Gia Cát Tư Uyển, nàng chưa bao giờ thấy được thái độ lạnh lùng này của phụ thân nàng đâu.



Trấn Nguyên Đại Sư cũng không để ý tới lời nói lạnh lùng của Gia Cát Quang Minh, hắn chỉ mỉm cười.



-Tiểu Minh, ngươi vẫn còn giận phụ thân sao? Chuyện lúc trước đúng là ta đã sai, ngươi có thể tha thứ cho ta được chứ?



Gia Cát Quang Minh vẫn mang theo khuôn mặt lạnh lùng, hắn không để ý tới Trấn Nguyên Đại Sư.



-Uyển nhi, mau vào trong, còn có tiểu Phong cùng Mị Ảnh, hai người cũng vào đi.



Gia Cát Quang Minh nói xong thì liền dẫn theo Gia Cát Tư Uyển đi vào, hắn cũng không thèm để ý tới ba người bọn Lâm Thanh Phong nữa.



Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh đều có chút khó xử, bọn hắn hai mắt nhìn nhau một cái rồi lại quay sang nhìn Trấn Nguyên Đại Sư.



Trấn Nguyên Đại Sư vẫn đứng đó nhìn vào căn nhà mà không lên tiếng, vẻ mặt của hắn có chút cô đơn cùng hối hận.



Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, sau đó hắn cũng dẫn theo Nam Cung Mị Ảnh đi vào nhà, để lại Trấn Nguyên Đại Sư đứng bên ngoài, hắn không biết mâu thuẫn giữa hai người là gì, nhưng hắn nghĩ chuyện này cứ để hai người tự giải quyết với nhau mới tốt.



Đêm đến…



Lâm Thanh Phong vẫn không ngủ được, hắn thở ra một hơi rồi ngồi dậy đi ra ngoài, phía bên ngoài Trấn Nguyên Đại Sư vẫn đứng yên bất động nơi đó, hắn cũng không di chuyển.



Lâm Thanh Phong gãi đầu rồi bước ra ngoài đứng cạnh bên Trấn Nguyên Đại Sư.



-Giữa hai người có chuyện gì sao?



Trấn Nguyên Đại Sư vẫn im lặng, Lâm Thanh Phong cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng gió lạnh thổi cỏ lay động.



Một lúc sau Trấn Nguyên Đại Sư thở dài một hơi rồi lên tiếng.



-Vào một vạn năm trước, ta chỉ là một tên khất cái được sư phụ thu nhận về làm đệ tử.



-Lúc ban đầu ta thất sự chẳng có gì đặc biệt, nhưng sau khi được dạy học luyện đan, thì ta bắt đầu tỏa sáng, chỉ trong hai trăm năm thì hắn liền từ một tên phàm nhân trở thành một vị luyện đan sư cấp 4 tu vi cũng đạt tới Hóa Thần Kì.



-Vào lúc đó, ta thật sự trở thành một trong những thiên chi kiêu tử, xung quanh ta có rất nhiều bóng hồng theo đuổi, nhưng hắn lại yêu thích một vị cô nương và nàng chỉ là một người bình thường, không có một chút tu vi cùng thế lực nào.



Nói tới đây, Trấn Nguyên Đại Sư bắt đầu chìm vào hồi ức, ánh mắt của hắn cô đơn nhưng khóe miệng lại mỉm cười.



-Nàng ấy chỉ là người bình thường, nàng không đẹp như những bóng hồng theo sau ta, nhưng nàng rất dịu dàng, hiền hậu, giọng nói của nàng rất ngọt ngào, nàng từ từ chiếm lấy trái tim của ta.



-Sau một thời gian dài theo đuổi, cuối cùng vị cô nương đó cũng chấp nhận ta, hai người cùng có một khoảng thời gian ở bên nhau.



-Nhưng chuyện này cũng rất nhanh chóng truyền đến tai của sư phụ ta, sư phụ ta lúc đó thật sự rất tức giận, người liền ra lệnh bắt ta phải trở về, và cắt đứt quan hệ với vị cô nương đó, nếu không thì sẽ trục xuất ta khỏi tông môn.



Trấn Nguyên Đại Sư lúc này lại cúi đầu cắn răng, hai tay của hắn nắm chặt lại, khóe mắt cũng chảy ra nước mắt.



-Khi đó, ta chỉ lo nghĩ cho bản thân của mình, vì thế ta để lại nàng ở đó và bỏ đi, nhưng lúc đó ta cũng không biết được rằng, nàng khi đó đã có thai.



-Sau khi trở về tông môn, ta tiếp tục dưới sự chỉ dạy của sư phụ lao đầu vào luyện đan.



-Cuộc sống của ta cứ thế mà trôi qua, bởi vì thời gian ở cùng vị nàng quá ngắn cho tới mười năm sau ta đã quên mất nàng, trong tâm trí của ta lúc đó cũng chỉ có luyện đan mà không còn gì khác.



-Nhưng khi đó lại có một tên tiểu tử đã tới tìm ta, tên tiểu tử ấy cũng chỉ là một tên phàm nhân, hắn như một tên khất cái, khuôn mặt dơ bẩn, quần áo rách nát chạy tới, quỳ dưới chân ta nói rằng hắn tên là Trấn Quang Minh hắn chính là con của ta rồi cầu xin ta cứu mẫu thân.



-Nhưng lúc đó, ta cũng không nhớ tới chuyện năm xưa, ta dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn tên tiểu tử này rồi quay mặt bỏ đi, để lại tên tiểu tử hai mắt đỏ ửng quỳ đó khóc lóc cầu xin.



Trấn Nguyên Đại Sư lại hít vào một hơi thật sâu.



-Tiếp thêm năm ngàn năm sau, khi ta này trở thành một vị Luyện Đan Sư cấp 7 tu vi cũng đạt tới Hợp Thể kì, thì tên tiểu tử năm xưa lại một lần nữa trở lại tìm ta.



-Lần này tên tiểu tử ấy tu vi cũng đạt tới Luyện Hư kì, hắn đi cùng với một vị cô nương, hắn quỳ gối trước mặt ta rồi giới thiệu với ta đây là thê tử của hắn, cũng chính là con dâu của ta.



-Nhưng ta vẫn như lúc trước, ta vẫn lạnh lùng mà không để ý tới tên tiểu tử ấy.



-Vào hai trăm năm trước, tên tiểu tử ấy lại xuất hiện, hắn mang theo vị nữ tử ấy trở lại, một lần nữa hắn lại quỳ xuống cầu xin ta cứu thê tử của hắn.



-Nhưng ta này vẫn lạnh lùng quay mặt bỏ đi.



…..Hết Chương 165….


Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ - Chương #166