Chương 162: Xuân dược?


Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂

Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh, cùng bọn người Lâm Thanh Phong ở kế bên đều có chút tò mò, bọn hắn đều mang theo ánh mắt chờ đợi mà nhìn Trấn Nguyên Đại Sư.



Trấn Nguyên Đại Sư ho nhẹ một tiếng, rồi đưa lên lọ thủy tinh.



-Đây là Tẩy Tủy Đan, nó có thể giúp các ngươi ngay lập tức tiến hành quá trình Tẩy Kinh Phạt Tủy, nhưng điểm yếu của nó là về sau các ngươi cũng không thể Tẩy Kinh Phạt Tủy được nữa.



-Các ngươi cũng đừng coi thường những lần Tẩy Kinh Phạt Tủy này, khi các ngươi tu luyện đạt cảnh giới cao hơn, khi đó cơ thể các ngươi sẽ được rèn luyện tới mức tốt nhất, tạp chất dư thừa trong cơ thể các ngươi sẽ rất nhiều, ta khuyên các ngươi cứ đợi tới khi đạt tới Luyện Khí Viên Mãn cùng Trúc Cơ tầng 1 rồi mới Tẩy Kinh Phạt Tủy.



-Bởi vì khi đó tạp chất trong cơ thể của các ngươi mới được đẩy ra ngoài hoàn toàn.



Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh đông thời gật đầu, sau đó hai người lại nhìn về chiếc bình mang theo hai màu đen và trắng, hiện tại bọn hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất thôi.



Lần này Trấn Nguyên Đại Sư có chút lúng túng, hắn gãi đầu tỏ vẻ xoắn xuýt mà không chịu giải thích tác dụng của những viên đan dược trong chiếc bình này.



Lâm Thanh Phong cau mày rồi hỏi.



-Này, ngươi có thể nhanh chóng giải thích được không? Dù gì cũng là một Đại Thừa kì tôn giả, tại sao lại cứ xoắn xuýt như đứa trẻ thế kia?



Trấn Nguyên Đại Sư ho nhẹ một tiếng, sau đó hắn lại nghiêm túc nhìn về Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh.



-Sau khi ta giải thích tác dụng của loại đan dược này, ta muốn các ngươi suy nghĩ cho thật kỹ được chứ? Không thể quyết định vội vàng, vì nó có thể ảnh hưởng tới tương lai của các ngươi.



Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh có chút khó hiểu, nhưng hai người vẫn gật đầu rồi im lặng chờ đợi Trấn Nguyên Đại Sư giải thích, Trấn Nguyên Đại Sư thở ra một hơi.



-Đây là Âm Dương Song Tu Đan, các ngươi có thể xem là một loại xuân dược.



.......



Cả hang động đều im lặng, chỉ có tiếng bút lông của Long Vân đang viết lên giấy, tất cả mọi người đứng một bên nghe xong lời nói của Trấn Nguyên Đại Sư thì đều mộng bức, Lâm Thanh Phong có chút đau đầu, hắn dùng tay bóp trán một chút.



-Này lão già, không phải ngươi vừa bảo là đan dược trị bệnh sao? Sao hiện tại lại lôi xuân dược ra rồi?



Trấn Nguyên Đại Sư có chút xấu hổ, hắn ho nhẹ một cái rồi tiếp tục giải thích.



-Đúng vậy, nó là xuân dược, nhưng cũng chính là đan dược trị bệnh cho Lệnh Hồ tiểu tử cùng Doanh Doanh tiểu nữ.



-Đan dược này yêu cầu rất khắt khe, nhất định phải là hai người cực kì yêu thương nhau tới mức có thể hy sinh vì người kia mới sử dụng được.



-Nếu sau khi sử dụng rồi, chỉ cần trong số hai người có ai thay đổi tâm ý của chính mình, thì người đó sẽ “bùm” một phát… bạo thể mà chết.



Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Thanh Phong ngay lập tức giật mình, cả hai người bọn hắn đều đồng thời chảy mồ hôi đầy đầu, bọn hắn đều xác nhận rằng, cái bình đan dược này còn đáng sợ hơn “nhà tù của đàn ông” nữa.



Nhìn thái độ của Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Thanh Phong, Nhậm Doanh Doanh cùng Nam Cung Mị Ảnh đều đồng thời trợn trắng hai mắt, hai nàng đều dùng một tay nắm lấy lỗ tai bọn hắn rồi xoay mạnh.



Lâm Thanh Phong cùng Lệnh Hồ Xung khổ không thể tả, bọn hắn chỉ còn cách quỳ gối van xin.



-Đừng, đừng, đau quá... lão bà ta biết sai rồi.



-Đừng nha Doanh Doanh, đau quá…, làm ơn tha cho ta.



Nghi Lâm cùng Gia Cát Tư Uyển có chút sợ hãi, cả hai người đều ôm nhau tránh sang một góc, sợ rằng Nam Cung Mị Ảnh cùng Nhậm Doanh Doanh sẽ giận lây, chỉ có Cửu Điệp Bán Tiên vẫn bình tĩnh lên tiếng.



-Tác dụng phụ của nó đã như vậy mà ngươi còn lấy ra, thì chắc rằng công dụng chính của nó rất đáng được để ý a?



Lúc này Nhậm Doanh Doanh cùng Nam Cung Mị Ảnh mới buông tay, Lâm Thanh Phong cùng Lệnh Hồ Xung đều thoát nạn, bọn hắn dùng tay xoa lỗ tai rồi nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc nhìn Trấn Nguyên Đại Sư.



Trấn Nguyên Đại Sư gật đầu.



-Đương nhiên, công dụng chính của nó rất tốt, hai người trong lúc làm chuyện vợ chồng thì có thể tâm linh tương thông nhận được cảm ngộ của người kia, vì thế tu vi của cả hai sẽ tăng trưởng rất nhanh.



-Điểm chính ở đây, công dụng của chúng nó là vĩnh viễn không thể mất tác dụng, dù cho cảnh giới của hai người có xa tới cỡ nào, nó chỉ mất tác dụng khi một trong hai người chết đi.



Lâm Thanh Phong có chút oán hận, hắn hừ một tiếng rồi hỏi.



-Loại đan dược này, là do ngươi cùng ai nghiên cứu ra? Ta không tin ngươi có thể nhàm chán tới độ tự mình nghiên cứu ra loại đan dược quỷ quái này đâu.



Trấn Nguyên Đại Sư cũng không giấu diếm, hắn liền thành thật trả lời.



-Bởi vì khi còn trẻ Dương tôn giả có chút ong bướm, vì thế vào một ngày đẹp trời Âm tôn giả đã lôi hắn đến chỗ ta rồi ép buộc hắn cùng luyện ra loại đan dược này, sau khi hai người phục dụng thì như ngươi đã thấy rồi, Dương tôn giả cũng không dám rời khỏi Âm tôn giả nữa, hiệu quả rất tốt a.



Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ, chẳng trách sao con hàng Dương tôn giả lúc nào cũng mang bộ mặt nghiêm trọng như vậy, một tên đàn ông sung sức thích trêu hoa ghẹo nguyệt, lại sớm bị giam cầm trong cái “nhà tù cao cấp” này chỉ cần sa ngã một chút là mất mạng thì ai mà không căng thẳng a?



Lâm Thanh Phong có chút khổ não, hắn chỉ vào bình đan dược hai màu trên tay Trấn Nguyên Đại Sư rổi hỏi.



-Cái loại đan dược này, ngươi còn bao nhiêu?



Trấn Nguyên Đại Sư gãi đầu một cái.



-Cách luyện chế ta đã nhớ rõ, vì thế chỉ cần có đủ tài liệu thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng hiện tại ở đây chỉ còn hai viên này thôi, lần trước cùng Âm Dương hai vị tôn giả luyện chế ra bốn viên hai Âm hai Dương.



-Âm Dương hai vị tôn giả đã dùng mỗi loại một viên rồi, ở đây chỉ còn lại hai viên thôi.



Lâm Thanh Phong thở dài một hơi rồi vỗ vai Trấn Nguyên Đại Sư.



-Ta khuyên ngươi, đừng nói cho người khác biết ngươi có thể chế tạo loại đan dược này, khi đó cho dù ngươi là Đại Thừa kì thì ngươi vẫn chết không có chỗ chôn.



Trấn Nguyên Đại Sư trợn to mắt nhìn Lâm Thanh Phong.



-Ngươi coi ta là thằng ngu sao? Ta cũng không muốn làm công địch của tất cả đàn ông trong thiên hạ đâu.



Lâm Thanh Phong lúc này mới gật đầu, hắn quay lại nhìn Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh chờ đợi hai người bọn họ quyết định.



Lệnh Hồ Xung cũng không có gì cần phải suy nghĩ, hắn vui vẻ nắm tay Nhậm Doanh Doanh rồi mỉm cười với nàng.



Nhậm Doanh Doanh có chút xấu hổ, nhưng nàng cũng nắm chặt cảnh tay của Lệnh Hồ Xung, sau đó cả hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về Trấn Nguyên Đại Sư rồi đồng thanh.



-Xin Đại Sư cho thuốc.



Trấn Nguyên Đại Sư cũng không nói gì nữa, hắn cũng mỉm cười gật đầu rồi đưa bình thuốc cho hai người, đồng thời dặn dò.



-Lệnh Hồ tiểu tử uống viên trắng, Doanh Doanh tiểu nữ uống viên đen, đừng uống nhầm.



Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh đều gật đầu, bọn hắn cũng lấy ra hai viên đan dược rồi theo lời của Trấn Nguyên Đại Sư uống vào.



Nhìn hai người bọn hắn nuốt vào viên thuốc, Trấn Nguyên Đại Sư mới gật đầu, sau đó hắn liếc mắt nhìn Cửu Điệp Bán Tiên một cái.



Cửu Điệp Bán Tiên không nói gì mà chỉ phất tay một cái, một góc hang động nhanh chóng xuất hiện một căn phòng bằng đá, bên ngoài còn có vầng sáng lấp lóe bao phủ.



Hành động của hai người bọn hắn khiến cho Lâm Thanh Phong có chút tò mò, hắn liền hỏi.



-Hai người muốn làm gì?



Trấn Nguyên Đại Sư chỉ tay về phía Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh, sau khi hai người uống thuốc thì ngay lập tức thuốc đã có tác dụng, khuôn mặt hai người đỏ lên và cả hai bắt đầu thở dốc, lúc này Trấn Nguyên Đại Sư mới giải thích.



-Ta đã nói, hai viên thuốc đó là xuân dược, ngươi nghĩ xem sau khi uống xuân dược thì ngươi sẽ làm gì?



Lâm Thanh Phong lúc này mới hiểu được, hắn liền quay sang Nam Cung Mị Ảnh rồi lên tiếng.



-Lão bà, nàng mau mang Nhậm cô nương vào đó, còn ta sẽ mang Lệnh Hồ huynh đệ.



Nam Cung Mị Ảnh cũng hiểu được rõ ràng, nàng không từ chối mà ngay lập tức ôm lấy Nhậm Doanh Doanh chạy như bay vào khu vực riêng biệt mà Cửu Điệp Bán Tiên đã lập ra, Lâm Thanh Phong cũng hành động nhanh không kém, sau khi đưa hai người vào đó thì bọn hắn liền đi ra ngoài.



Cửu Điệp Bán Tiên lúc này mới gật đầu.



-Được rồi, ta sẽ kích hoạt trận pháp cách âm ở khu vực đó, hiện tại chúng ta cứ ở đây chờ thôi.



Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, sau đó hắn lại hỏi Trấn Nguyên Đại Sư.



-Lần đầu tiên thì hai viên thuốc đó có tác dụng bao lâu đây?



Trấn Nguyên Đại Sư thở ra một hơi rồi lắc đầu.



-Ta không biết, tất cả tùy thuộc vào sinh lý cùng tư chất của hai người đó, nhưng lần đầu tiên cũng là lần đặc biệt nhất, bọn hắn làm càng nhiều thì bọn tu vi của bọn hắn cũng theo đó mà tăng trưởng nhanh chóng.



-Đương nhiên là không có tác dụng phụ.



Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh đều thở ra một hơi nhẹ nhõm, hiện tại bọn hắn cũng không còn cách gì khác ngoài việc chờ đợi.



…..Hết Chương 162….


Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ - Chương #163